Bạch Tấn Vân vội vã rời khỏi tiền trang, mặc dù quản gia đuổi theo ở phía sau hắn hỏi một số vấn đề chưa giải quyết cần hắn quyết định, nhưng mà Bạch Tấn Vân giống như gió cái gì cũng không nghe được rời đi.

Đi vào Đường phủ,hạ nhân Đường phủ thấy Bạch Tấn Vân đi vào các người đó đều có vẻ vô cùng cung kính.

“Biểu thiếu gia, lão gia hôm nay không ở nhà.” Hạ nhân nhanh chóng châm một ly trà thượng đẳng cho Bạch Tấn Vân.

“Ta không phải tìm đến cậu , biểu ca  có ở nhà không?” Bạch Tấn Vân ngắm liếc mắt nhìn chung trà, không hề nhúc nhích.

“Thiếu gia hắn ở trong phòng, để hạ nhân đi bẩm báo.” Hạ nhân đó kính lui xuống,người Bạch Tấn Vân dựa vào phía sau một chút, tựa lưng ở trên ghế,hai chân bắt chéo, một bộ dáng phóng đãng không kềm chế được.

Không bao lâu thân ảnh Đường Hiền Nhạc liền xuất hiện ở cửa, trên mặt hắn nở nụ cười thâm ý, đi đến một cái xoay người ngồi xuống bên cạnh ghế Bạch Tấn Vân, huynh đệ hai người chỉ cách nhau hai chung trà.

“Tấn Vân,đệ tìm huynh sao? Ha ha, thật sự là không ngờ nha.” Đường Hiền Nhạc đưa tay cầm lấy bát trà, thảnh thơi uống một ngụm.

“Bất ngờ? Không cần thiết sao.” Bạch Tấn Vân dựa vào ở trên ghế nhìn Đường Hiền Nhạc nhíu màu,“Ngươi hẳn là đã tính,đệ sớm hay muộn sẽ tìm đến huynhkhông phải sao?”

“Nói như vậy là ý gì nha? Ta thật không biết.”Nụ cười của Đường Hiền Nhạc cũng càng đậm , nhẹ nhàng buông chén trà trong tay nhìn Bạch Tấn Vân.

“Huynh uy hiếp Thái Liên, uy hiếp hắn cái gì? Còn cố ý ở trước mặt ta hãm hại hắn? Huynh rốt cuộc có mục gì nha ?” Khóe miệng của Bạch Tấn Vân giương lên, dùng khóe mắt nhìn Đường Hiền Hhạc, tuy rằng bọn họ là anh em bà con nhưng mà hắn Bạch Tấn Vân cho tới bây giờ không để mắt đến Đường Hiền Nhạc.

“Thái Liên…… Ha ha, không đúng nha, hắn tiên là Thái Sinh mới đúng còn lại là một thiếu niên, quan trọng hơn là đệ đã hưu hắn , không phải sao?” Đường Hiền Nhạc nở nụ cười quỷ dị sau đó đột nhiên đứng lên, hắn không biết Bạch Tấn Vân sẽ đối với hắn thế nào, dù sao tiểu tử kia cưới một người nam nhân chuyện này không thể để cô biết .

“Xem ra không ngoài tính toán,huynh thật sự cái gì cũng biết .” Bạch Tấn Vân liếc xéo ánh mắt khinh rẻ Đường Hiền Nhạc, lạnh lùng hỏi:“Làm như vậy, mục đích của huynh là cái gì?”

“Mục đích?” Đường Hiền Nhạc cũng không yếu thế mỉm cười, thân thể nghiêng về phía trước tới gần Bạch Tấn Vân, nhỏ giọng nói:“Này không phải rõ ràng sao? Mục đích của ta chính là được cái tên tiểu tử tên là Thái Sinh kia, ta muốn yêu hắn .”

Thấy ánh mắt Bạch Tấn Vân từ từ chuyển sang hung ác, Đường Hiền Nhạc tiếp tục nói:“Nhưng mà tiểu tử kia không chịu theo ta, cho nên ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn , đùa giỡn một ít mưu kế, ta rất thành thạo nha.”

“Đúng là giở thủ đoạn quả thật là sở trường của huynh.” Nói xong Bạch Tấn Vân đứng lên, nhìn xuống Đường Hiền Nhạc đang ngồi ở chỗ kia,“Đáng tiếc thủ đoạn của huynh không cao minh.”

“Phải không? Ta không cho rằng như vậy, ta cảm thấy được ta rất thành công, bởi vì ta đem tên thiếu niên thoát khỏi đệ, các ngươi vĩnh viễn sẽ không cùng một chỗ .” Đường hHền Nhạc mang theo nụ cười chế nhạo nói.

“Có một số việc phải chờ xem đã , không phải sao?” Bạch Tấn Vân nện bước chân đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn Đường Hiền Nhạc mỉm cười cực lỳ lưu manh:“Ta sẽ đưa huynh một phần đại lễ , kiên nhẫn chờ đợi đi.”

Nói xong quay đầu, thoải mái rời đi .

Đường Hiền Nhạc chẳng qua ngồi ở chỗ kia cúi đầu cười, hắn nghĩ đến Bạch Tấn Vân hôm nay đến sẽ đùa giỡn với hắn một hồi, bày ra bộ dáng con nhà giàu không ai bì nổi nhưng mà hắn không có, xem ra tiểu tử này thật đúng là trưởng thành không ít nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play