Ban đêm ngã tư đường rất lạnh , người qua lại rất ít,cả người của Bạch Tấn Vân đều tựa vào trên người Thái Sinh, mặc cho hắn đỡ chính mình khó khăn đi về phía trước.
Thật ra hắn hoàn toàn có thể không cần như vậy, nhưng mà hắn vẫn lựa chọn mình say,vì như vậy có thể có lý do dựa vào hắn .
Ban đêm gió thật lạnh nhưng làm cho đầu óc Bạch Tấn Vân thanh tỉnh không ít, đầu của hắn để ở trên vai Thái Sinh, tư thế này cũng không thoải mái lắm.Hắn so với Thái Sinh cao hơn rất nhiều, cho nên muốn tựa vào trên vai Thái Sinh, hắn sẽ khom thân mình xuống, nhưng mà chỉ cần dựa vào hắn thế nào đều không sao cả, nghĩ đến đây đầu của Bạch Tấn Vân cọ cọ ở trên vai Thái Sinh, trong lúc vô tình môi hắn đụng phải cổ Thái Sinh.
Chính là nhẹ nhàng đụng phải, hai người đều sửng sốt một chút, cùng lúc đó Thái Sinh cũng dừng bước.
Bạch Tấn Vân ngửi hương vị của Thái Sinh, thanh âm trầm thấp hỏi:“Tại sao không đi ?”
“A? Ừm……” Thái Sinh vội hồi phục lại tinh thần, đỡ Bạch Tấn Vân tiếp tục đi, trên người hắn mùi rượu rất nặng, vừa rồi đụng tới kia một chút nhưng chỉ là vô tình không nói được cái gì, cho nên chính mình không nên nghĩ lung tung .
Nghiêng ngả lảo đảo , cuối cùng đỡ Bạch Tấn Vân tới cửa lớn Bạch phủ, Thái Sinh đưa tay dùng sức gõ vào ván cửa.
Không lâu lắm một hồi liền có người đến mở cửa.
“Đại thiếu gia? Ngài làm sao vậy?” Gia đinh mở cửa liếc mắt một cái liền nhận ra Bạch Tấn Vân đang say, vội theo từ trong tay Thái Sinh đỡ hắn.
“Ngài say rượu ngươi dìu hắn trở về nghỉ ngơi, ngủ một giấc thì không sao nửa.” Lúc thân thể Bạch Tấn Vân rời khỏi hắn, bỗng nhiên cảm thấy được tim của hắn đang đau.
“Cám ơn vị Tiểu ca này.” Gia đinh lễ phép cảm ơn Thái Sinh, đột nhiên hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt này nhìn có chút quen mắt, nhưng mà ánh trăng quá mờ có chút không thấy rõ lắm, vì thế vội vàng hỏi:“Vị Tiểu ca này, chúng ta có phải gặp qua ở đâu hay không?”
“A?” Thái Sinh sửng sốt, lập tức vội vàng cúi đầu xua tay,“Không có, ta chỉ là đi ngang qua, nhìn thấy có người say rượu nên đưa về thôi. Nếu đã đưa đến rồi vậy tại hạ liền cáo từ .” Nói xong Thái Sinh vội vàng xoay người rời đi.
“A, Tiểu ca…… Ai nha, cũng không nói lại tên tuổi, để người ta còn có thể cảm ơn hắn nha.” Gia đinh nhìn Bạch Tấn Vân say rượu,cho nên vội đỡ hắn vào Bạch phủ, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua đại thiếu gia say đến dạng này, không phải tửu lượng của ngài luôn luôn tốt lắm sao.
Bạch Tấn Vân nheo mắt, tầm mắt vẫn nhìn theo thân ảnh yếu ớt đi xa kia, thẳng đến cửa lớn đóng lại trước mặt hắn.
Tại sao hắn không giải thích với chính mình, không giải thích hắn và Đường Hiền Nhạc trong lúc đó không có xảy ra chuyện mình, nói mình là bị hãm hại, chẳng sợ nói là bị bắt buộc cũng không sao a!
Tại sao không giải thích với hắn,mà cứ như vậy muốn rời khỏi hắn sao? Hắn muốn như vậy sao?
Nằm ở trên giường, Bạch Tấn Vân cảm thấy trống rỗng , không đơn giản là giường còn có tim của hắn.
Đưa tay kéo chăn bên người đến, mặt trên này còn còn sót lại hương vị của Thái Sinh, xoay người đem chăn gắt gao ôm vào trong ngực, tựa đầu thật sâu vùi vào chăn,Bạch Tấn Vân lúc này mới cảm thấy an tâm được một ít.
Thì ra hắn đã không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã quen ôm thân thể mềm mại kia, ngửi mùi hương thơm ngát thản nhiên trên người hắn, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể làm cho hắn an tâm ngủ.
“Thái Sinh……” Bạch Tấn Vân thì thào nói, cuối cùng suy nghĩ trong đầu bị rượu mạnh nuốt hết, ý thức dần dần mơ hồ ôm chăn vào giấc mộng……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT