Nghĩ  đến Thái Sinh xinh đẹp như vậy vào ban ngày rúc vào trong lòng nam nhân khác, thân thể quyến rũ vặn vẹo,miệng không ngừng phát ra âm thanh thỏa mãn, Bạch Tấn Vân liền cảm thấy được ngực buồn bực thở không ra hơI.

Hắn cúi đầu lạnh lùng đẩy đôi tay muốn muốn dìu hắn ra “Không cần, ta có thể tự mình đứng lên.”

Vừa rồi tình thế cấp bách mới không nghĩ nhiều như vậy, cho nên khẩn cấp bổ nhào vào bên người Bạch Tấn Vân muốn đỡ hắn, ai ngời lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra khi đó bản thân đã ý thức được giữa hai người bọn họ đã không có quan hệ gì.

Nghĩ đến đây tim của Thái Sinh một trận đau đớn, hắn thu hồi cánh tay chậm rãi thẳng đứng dậy, đứng ở bên giường nhìn Bạch Tấn Vân mặc không lên tiếng, trong lòng lần nữa an ủi chính mình, không có gì , không có gì , chỉ cần đại thiếu gia bình yên vô sự là tốt rồi.

Bạch Tấn Vân tốn nhiều sức lực mới có thể xuống giường, đứng dậy chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể lắc lư vài cái Thái Sinh vừa muốn đưa tay đến đỡ, tưởng tượng đến ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của Bạch Tấn Vân, hắn đành không vươn tay ra mà đem tay mình để xuống.

“Hừ, may mắn tiểu tử kia chạy nhanh, bằng không ta nhất định làm thịt hắn!” Bạch Tấn Vân nhìn ngoài cửa trống rỗng, hung hăng nói một câu.

Nếu không phải những lời Bạch Tấn Vân nhắc nhở hắn, Thái Sinh thật không chú ý tới Chu Hằng Quân không biết khi nào đã rời khỏi khách *** này.

“Đại thiếu gia,trời đã muốn đã tối, ngài mau quay về Bạch phủ đi.” Thái Sinh đứng ở bên cạnh Bạch Tấn Vân, cúi đầu, ánh sáng mờ nhạt trong phòng trên mặt phóng ra tảng lớn bóng râm, vụn tóc trên trán che khuất ánh mắt hắn, làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt hắn lúc này.

Chẳng qua hai tay của hắn gắt gao nắm chặt lại, cực lực khống chế được tâm tình chính mình, giữ vững thanh âm bằng phẳng,“Đại thiếu gia, ngài một người trở về không  sao ha, ta đây trước hết đi trước,ngài phải cẩn thận.”

Nói xong Thái Sinh cúi đầu không đợi Bạch Tấn Vân nói chuyện nhấc chân liền đi, nếu đại thiếu gia chán ghét hắn như vậy hắn tốt nhất vẫn nhanh rời khỏi đây.

Bạch Tấn Vân còn yên lặng tức giận đối với Chu Hằng Quân, bỗng nhiên nghe được lời Thái Sinh nói, không đợi hắn nói gì, Thái Sinh đã cất bước đi qua bên người hắn.

Hôm nay hắn không giống lúc trước, mặc y phục nam nhi tươi mát có tự nhiên có, tuy rằng dịu dàng như trước  nhưng có hơn vài phần anh khí thiếu niên, nhìn bóng dáng hắn Bạch Tấn Vân không tự giác vươn tay đến bắt được cánh tay Thái Sinh.

Thái Sinh vốn cúi đầu đi tới, bỗng nhiên cảm thấy được cánh tay mình bị nắm lại, sửng sốt, quay đầu, khó hiểu nhìn Bạch Tấn Vân hỏi:“Đại thiếu gia?”

Nhìn mặt Thái Sinh hơn nữa dưới tác dụng của rượu,Bạch Tấn Vân muốn ôm Thái Sinh vào trong ngực hảo hảo mà ôm hắn, hôn tất cả trên người hắn nhưng mà thể diện của nam nhân làm cho hắn bỏ qua suy nghĩ này.

“Đầu ta hiện tại choáng váng, không thể đi đường, ngươi đưa ta trở về.” Bạch Tấn Vân nghiêm mặt, tay lại gắt gao nắm chặt tay Thái Sinh.

“Được, ta đỡ ngài.” Lúc tay Thái Sinh bị Bạch Tấn Vân nắm lại, tim đột nhiên nhảy vài cái, đại thiếu gia nắm tay hắn, còn tưởng rằng Bạch Tấn Vân tha thứ hắn. Cho nên khi Bạch Tấn Vân lạnh lùng nói với hắn, chẳng qua là bảo hắn đưa hắn quay về Bạch phủ,trong lòng Thái Sinh vẫn có chút mất mác .

Mặc dù rời khỏi Bạch Tấn Vân  là quyết định của mình , nhưng mà tim hắn vì sao đau như vậy nha.

Mặc dù đau nhưng vẫn làm bộ như không có việc gì, đi tới  lấy cánh tay của Bạch Tấn Vân quàng qua cổ mình, khoát lên trên vai để cho trọng tâm hắn dựa lên người mình.

Bạch Tấn Vân dựa vào trong nháy mắt Thái Sinh thiếu chút nữa không đứng vững, nhưng vẫn kiên trì đỡ Bạch Tấn Vân ra khỏi khách ***, khó khăn đi về phía Bạch phủ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play