Đêm nay, Bạch Tấn Vân ngủ thật sự rất sâu,còn Thái Sinh ngược lại một đêm không chớp mắt.

Hắn thậm chí luyến tiếc không đổi tư thế, cứ như vậy nằm ở trong ngực Bạch Tấn vân tham lam ngửi mùi vị trên người hắn, thẳng đến trời tờ mờ sáng, mấy đêm đều không có ngủ ngon Thái Sinh rốt cục chống đỡ không được , nhắm lại mí mắt nặng nề ngủ đi.

Ánh mặt trời dần dần phá vỡ bong tối, vạch tìm lỗ hổng, nháy mắt trời đã sáng.

Bạch Tấn Vân hơi hơi mở mắt, phát hiện hai tay nhỏ bé của Thái Sinh còn cầm lấy y phục của hắn, ngủ thật sự  rất sâu.

Nhẹ nhàng di động thân thể,lấy hai bàn tay nhỏ bé của Thái Sinh ra, Thái Sinh đang ngủ mê man điều chỉnh tư thế, ôm chăn tiếp tục ngủ.

Bạch Tấn Vân dịu dàng sờ hai má hắn,sau đó đứng lên, đi đến trước mặt cái ngăn tủ kia, mở ra.

Hắn nhớ rõ tối ngày hôm qua, Thái Sinh đứng ở trước ngăn tủ này, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên, bên trong nhất định có đồ gì đó không muốn cho hắn xem.

Từ bên trong rơi ra một bịch thuốc, mở ra, đặt lên trước mũi ngửi ngửi,Bạch Tấn Vân nhướng mày, nghiêng người nhìn thoáng qua Thái Sinh.

※※※

Sắc trời dần dần tối, Thái Sinh có chút hoảng hốt nhìn trong.

Trên bàn đặt rất nhiều món Bạch Tấn Vân thích ăn, còn có một bầu rượu hắn đã hạ thuốc vào , chỉ cần Bạch Tấn Vân uống xong hai chén chắc chắn sẽ ngủ say.

Đến lúc đó, chỉ cần hắn đợi cho đêm tối là có thể thuận lợi đào tẩu .

Còn đảo quanh trên mặt đất, thì nghe cửa phòng bị mở ra, vẻ mặt của Bạch Tấn Vân mang nụ cười đi đến.

“Đại thiếu gia, ngươi đã trở lại.” Thái Sinh nhìn thấy Bạch Tấn Vân, không biết là vui mừng hay là sầu lo,hắn mang theo nụ cười thản nhiên bước lên phía trước nghênh đón.

Vừa mới đi đến không nghĩ đến lại bị Bạch Tấn Vân một tay ôm lấy eo, thân thể hai người liền tự giác tựa vào nhau .

“Hôm nay đệ tại sao lại muốn ăn cơm chiều với huynh a ?” Bạch Tấn Vân nhíu mày, mập mờ hỏi.

“A,là bởi vì…… bởi vì chúng ta thật lâu không có ăn cơm cùng nhau……” Thái Sinh vì lời nói dối của mình mà mặt đỏ bừng, vội cúi đầu, bên tai liền nghe được tiếng cười sang sảng của Bạch Tấn Vân,“Được, vậy cùng nhau ăn cơm đi,đệ xem huynh mang đến cái gì cho đệ đây?”

Nói xong, một tay khác của Bạch Tấn Vân đưa về phía trước, là một bầu rượu nhỏ tinh xảo.

“Rượu?” Thái Sinh có chút kinh ngạc, hắn vội chỉ chỉ bầu rượu trên bàn,“Đệ đã chuẩn bị rượu ngon cho huynh rồi ……”

“Không, đây là cho đệ uống , rượu này rất dịu không có mạnh cho nên đệ có thể uống .” Bạch Tấn Vân thấy vẻ mặt khó hiểu của Thái Sinh, cười giải thích nói:“Một người uống rượu làm sao vui, đệ uống chung với huynh.”

Thái Sinh nghe xong, cười gật gật đầu, sau đó hai người ngồi vào trước bàn, mỗi người rót cho mình một chén rượu.

Thái Sinh bưng chén rượu lên nhìn Bạch Tấn Vân nói:“Đại thiếu gia, chén rượu này,đệ kính huynh, cám ơn huynh đã lo cho đệ,Thái Sinh…… Thái Sinh thật sự cảm tạ……”

Bạch Tấn Vân cười càng sâu nhìn Thái Sinh bĩu môi,“Nếu đệ thật sự muốn cảm ơn huynh, vậy đệ trước hết nên uống trước đi.”

Thái Sinh cúi đầu nhìn chén rượu nhỏ kia, hẳn sẽ không say vì thế ngửa đầu uống hết.

“Ha ha, tốt lắm, đến đây,để huynh rót cho đệ.” Bạch Tấn Vân rót đầy chén rượu của Thái Sinh, tiếp theo đưa chén rượu đến bên miệng Thái Sinh,“Thái Sinh, chúng ta cùng uống đi.” Nói xong, có chút thô bạo đẩy cái chén để cho Thái Sinh uống hết.

Mà cái chén trong tay hắn, hắn vung về phía sau đổ hết rượu trên mặt đất.

Cứ lặp lại như thế , Thái Sinh bị Bạch Tấn Vân bắt uống năm sáu chén.

Tửu lượng của hắn vốn rất kém,bây giờ đầu cảm giác choáng váng, vì thế khi Bạch Tấn Vân lại rót rượu cho hắn, hắn vội vàng đoạt lấy chén rượu giấu ở trong ngực liên tục lắc đầu,“Đại thiếu gia…… Không được, không thể uống nữa……” Tiếp theo đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn Bạch Tấn Vân trước mắt, tràn ngập nghi ngờ hỏi:“Tại sao huynh không say nha?”

Bạch Tấn Vân nghe Thái Sinh nói xong,nụ cười càng đậm, đứng lên đi đến phía sau của Thái Sinh , ôm lấy bờ vai của hắn, cúi người ở bên tai Thái Sinh nhỏ giọng nói:“Thái Sinh, đệ bỏ gì trong rượu của mình.”

Thái Sinh nghe xong cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên quay đầu nhìn về phía phía sau Bạch Tấn Vân,“Huynh biết rồi sao ?”

“A, đúng vậy.” Bạch Tấn Vân đưa tay lấy cái chén Thái Sinh đang cầm ra,đặt lên trên bàn, sau đó ôm ngang cả người hắn muốn đi đến bên giường.

“Thái Sinh, đệ … không cảm thấy gì sao?” Giọng nói của Bạch Tấn Vân tràn ngập hấp dẫn trí mạng.

“Đệ, đệ cảm thấy cả người khô nóng, rất muốn tìm nơi mát mẻ, cảm giác như là có con sâu nhỏ bò ở trên người, ngứa….tóm lại rất khó chịu……” Thái Sinh vừa nói  vừa vô ý cầm lấy y phục của Bạch Tấn Vân, đem mặt mình hướng trong ngực hắn cọ đi cọ lại,“Say rượu thật là khó chịu……”

“Thái Sinh, đệ say……” Bạch Tấn Vân đặt Thái Sinh lên trên giường, nhìn hắn khó chịu nằm ở trên giường vặn vẹo thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giống như một  quả  táo.

Khóe miệng của Bạch Tấn Vân gợi lên một nụ cười, quay lại nhìn bầu rượu kia, hắn ở bên trong hạ mị dược ,vốn chỉ cần hai,ba chén là có thể thấy hiệu quả nhưng mà hắn lại cho Thái Sinh uống năm sáu chén, lần này, xem ra phải yêu thương hắn thật nhiều mới được .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play