Thái Sinh vội vàng đem giấu bao thuốc về chổ cũ, kéo váy vội vàng chạy về phía bên giường, chưa kịp đến cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạch Tấn Vân cất bước đi vào.

Thái Sinh vội vàng dừng bước chân, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, cúi đầu, nhỏ giọng nói:“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại……”

“Ừm.” Bạch Tấn Vân nhẹ giọng trả lời, ánh mắt kỳ quái nhìn Thái Sinh xong mắt hắn lại liếc phía sau ngăn tủ, hỏi:“Đệ đang ở đây làm gì?”

“Không…… Không có làm gì……” Thái Sinh không phải đang nói dối chứ, hắn trả lời rất không tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có chút hồng, hai ngón tay nắm góc áo mà chà xát.

“Nghe Tiểu Nguyệt nói người đệ không được khỏe? Tại sao gần đây đệ hay ngã bệnh nha?” Bạch Tấn Vân nói xong, đi vào đưa tay kéo cánh tay hắn,rồi kéo đến trước mặt chính mình, bàn tay to lớn đạt ở trên trán Thái Sinh.

Chỉ một cử động nho nhỏ như vậy làm cho trong lòng Thái Sinh cảm thấy chua xót, hắn lập tức ôm lấy thắt lưng của Bạch Tấn Vân, tựa đầu thật sâu vào trong ngực của Bạch Tấn Vân, hắn không muốn rời khỏi đại thiếu gia, không muốn chút nào một chút cũng không muốn a aaaaa .

“Đệ nhìn mình xem rất giống tiểu hài tử,đã ăn cơm tối chưa?” Bạch Tấn Vân đưa tay nâng cằm Thái Sinh lên, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn trương hồng kia nhìn về phía mình.

Thái Sinh lắc đầu, điềm đạm đáng yêu nói:“Ăn không vô……”

“Để huynh bảo Tiểu Nguyệt nấu cho đệ ít cháo.” Bạch Tấn Vân cúi đầu hôn lên trán Thái Sinh.

“Đừng làm phiền đến Tiểu Nguyệt ,đệ thật sự ăn không vô.” Thái Sinh nhẹ giọng cự tuyệt .

“Vậy được rồi, vậy đệ nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong Bạch Tấn Vân ôm lấy Thái Sinh đi đến bên giường,để cho hắn ngồi xuống trên giường,đưa tay thay hắn cởi bỏ y phục, sau đó nhét hắn vào chăn, Bạch Tấn vân cũng cởi tự mình cởi y phục nằm xuống.

Dùng ngực mình ôm gắt gao thân hình mỏng manh của Thái Sinh,“Ngủ đi.”

Thái Sinh mặt đối mặt với Bạch Tấn Vân, đầu tựa ở trên ngực hắn,bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm vạt áo trong của Bạch Tấn Vân, nhỏ giọng nói:“Đại thiếu gia…… Ngày mai buổi tối…… cùng ăn cơm với đệ nha……”

“Được,huynh cũng rất muốn cùng ăn cơm với đệ.” Bạch Tấn Vân cúi đầu hôn lên tóc Thái Sinh, nhẹ nhàng mà vỗ lưng hắn, dịu dàng nói:“Ngủ đi.”

“ỪM.”

Thái Sinh gật gật đầu, vùi đầu vào ngực hắn càng sâu , hết sức  đem chính mình tới gần Bạch Tấn Vân, ngửi mùi vị trên người hắn, có lẽ về sau sẽ không còn được gặp lại hắn ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play