Tựa trong ngực Bạch Tấn Vân, Thái Sinh cảm thấy được chính mình có loại cảm giác bị hòa tan.Hắn tuy rằng ngày thường nhu nhược nhưng mà từ nhỏ, hắn đã tự nói cho chính mình,bất luận như thế nào đều phải bảo vệ tốt người nhà của mình, bởi vì hắn là nam nhân.
Nhưng mà hiện giờ, hắn đang tựa trong ngực người nam nhân này,được nam nhân này bảo vệ.
Hắn không rõ mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy loạn loạn, nhưng lại dần dần thích mùi vị trên người hắn, thích giọng nói và thần thái khi hắn nói chuyện, thích hắn dùng bàn tay lớn vuốt ve đầu của hắn, càng thích bị hắn ôm thì thầm bên tai.
“Đại thiếu gia……” Nghe được Bạch Tấn Vân nói thích hắn, Thái Sinh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tấn Vân, đã thấy hắn mỉm cười nhìn chính mình.
Bạch Tấn Vân vừa muốn nói cái gì, chợt nghe gặp cửa phòng bị gõ vài tiếng , Tiểu Nguyệt bưng một chén chén thuốc đi đến, khi nàng vào thấy đại thiếu gia đang ôm thiếu phu nhân,mặt lập tức đỏ, cảm thấy mình vào đây thật không đúng lúc.
“Đem thuốc lại đây.” Có lẽ là vừa nói du dương với Thái Sinh,cho nên vào lúc này Bạch Tấn Vân nói chuyện với Tiểu Nguyệt cũng dịu dàng không kém.
Tiểu Nguyệt cúi đầu, thật cẩn thận đưa chén thuốc đến, Bạch Tấn Vân vươn bàn tay to đến, tiếp nhận chén thuốc,“Ngươi đi ra ngoài đi.”
Dạ” Tiểu Nguyệt cúi người lui ra.
Lúc này, nàng cảm thấy được chính mình có chút cảm giác chấn động, đại thiếu gia thường ngày anh khí bức người, tà khí lại rất nặng mà hắn lại ôm thiếu phu nhân vào trong ngực…….
Nói như thế nàonha, Tiểu Nguyệt càng ngày càng cảm thấy thiếu phu nhân có chút gì đó, nhất là xem qua diện mạo nam trang, bộ dáng của hắn ở trong đầu nàng xóa hoài không được .
Mà lúc này thiếu phu nhân lộ nửa vai, tóc dài tán loạn, hai má ửng đỏ, ánh mắt vô lực, thật sự, thật sự rất đáng yêu.
“Còn thất thần làm gì?” Bạch Tấn Vân phát hiện Tiểu Nguyệt chẳng những không đi, còn nhìn hắn và Thái Sinh, liền nhíu mày.
“A…… Phải” Tiểu Nguyệt cũng biết chính mình thất lễ , vội vàng xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Nguyệt nàng…… Sẽ không phát hiện chứ?” Thái Sinh có chút lo lắng, vạn nhất thân phận của hắn bị lộ tẩy, thật sự không xong .
“Sẽ không.” Bạch Tấn Vân quyết đoán nói, bởi vì trong ánh mắt Tiểu Nguyệt là loại thiếu nữ ảo tưởng với tình yêu, mà không phải kinh ngạc phát hiện cái gì.
Thấy Bạch Tấn Vân một tay bưng chén thuốc,Thái Sinh liền đưa tay tiếp lấy, lại lập tức bị Bạch Tấn Vân né tránh .
“Thuốc này rất nóng, huynh đút cho đệ.” Bạch Tấn Vân cầm chén thuốc đưa đến bên miệng, nhẹ nhàng mà thổi.
“Để đệ tự uống……” Thái Sinh có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ, hắn làm sao có thể để cho đại thiếu gia đút hắn uống thuốc nha.
“Đệ đừng động, ngoan ngoãn há mồm là được.” Bạch Tấn Vân múc lên một muỗng thuốc, thổi thổi, đưa đến bên miệng Thái Sinh.
Thái Sinh xấu hổ , khẩn trương nhấp nháy mắt mấy cái, lúc này mới hơi hơi hé miệng, Bạch Tấn Vân đưa muỗng thuốc vào miệng Thái Sinh,để cho hắn uống xuống.
Ách, thực đắng a.
Thái Sinh hơi nhíu mày.
“Đắng lắm sao?” Thấy Thái Sinh nhíu mày,Bạch Tấn Vân lại múc thêm một muỗng, bỏ vào miệng mình.
“Đại thiếu gia?……” Thái Sinh không biết Bạch Tấn Vân đang muốn làm gì, vừa định hỏi thì bị Bạch Tấn Vân đưa tay nắm hai má, làm cho cái miệng của hắn không thể không mở ra, sau đó, Bạch Tấn Vân cúi người xuống dưới, môi của hắn gắt gao dán lên môi Thái Sinh.
Hé miệng ra,thuốc trong miệng Bạch Tấn Vân liền chảy vào trong miệng Thái Sinh.
Tất cả tư tưởng của Thái Sinh đều ngưng vận hành, chẳng qua ngơ ngác nhìn Bạch Tấn Vân.
“Như vậy có phải sẽ không đắng ?” Bạch Tấn Vân thấy bộ dáng Thái Sinh, cười phá lên.
Vì thế tiếp theo, Thái Sinh đỏ mặt mở miệng ra, để Bạch Tấn Vân dùng miệng đút tất cả thuốc.
Nói là mớm thuốc, không bằng nói hai người hôn môi tới tới lui lui vô số lần.
Uống xong một ngụm cuối cùng, Thái Sinh quay đầu đem mặt mình giấu ở trong y phục Bạch Tấn Vân, thật là…thật là rất mất mặt a……