Từ khi Bạch Tấn Vân rời đi, toàn bộ cũng đi theo an tĩnh lại,Thái Sinh nằm ở trên giường chỉ cảm thấy cả người đau nhức,cộng với phát sốt mà cảm thấy đầu nặng nề choáng váng.
Mơ hồ cảm thấy có một bàn tay tay nhỏ bé lạnh lẽo dán trên trán mình, cảm giác thực thoải mái,thanh tỉnh không ít, chẳng lẽ là đại thiếu gia đã trở lại?
Thái Sinh muốn mở mắt ra, chỉ thấy hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn gần mình trong gang tấc, cặp mắt to ngập nước nhìn chính mình,tất cả đều là lo lắng.
“Thiếu phu nhân, trán của người thật nóng……” Tiểu Nguyệt đưa nàm tay nhỏ bé vuốt trán Thái Sinh, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“A…… A……” Thái sinh bỗng nhiên ý thức được cái gì, kinh hoảng kéo chăn quấn chặt người , chỉ sợ Tiểu Nguyệt nhìn ra sơ hở gì.
“Thiếu phu nhân,phu nhân đau không?” Tiểu Nguyệt thấy Thái Sinh hét to, thần sắc không tốt, khí sắc cũng không tốt, còn dùng chăn đem bao vây chính mình, nghĩ đến bệnh của phu nhân rất nghiêm trọng , không đợi Thái Sinh cự tuyệt,bàn tay nhỏ bé lại dịu dàng khoát lên trên trán Thái Sinh.
Tay của nữ nhi thì ra mềm mại như vậy……
Thái Sinh nghĩ đến mặt liền đỏ, cũng may thân mình hắn phát sốt mới không có bị phát hiện.
Đang lúc Thái Sinh không biết làm gì cho phải, cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Tấn Vân mang theo gói thuốc đi đến,thấy Tiểu Nguyệt ở đây, lại nghĩ đến Thái Sinh đang lỏa thân dưới thân, sắc mặt hơi hơi trầm xuống.
“Đại thiếu gia.” Tiểu Nguyệt vội chạy đến cúi đầu trước Bạch Tấn Vân.
“Đem gói thuốc này đi nấu.” Bạch Tấn Vân nói xong, đưa gói thuốc cho Tiểu Nguyệt,“Không có chuyện gì ngươi lui ra đi.”
“Dạ” Tiểu Nguyệt đẩy cửa đi rồi, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nàng mơ hồ cảm thấy thái độ đại thiếu gia đối với thiếu phú nhân có thay đổi.Lúc này, thiếu phu nhân nên nhanh chóng vượt qua cơn bệnh này.
Bạch Tấn Vân thấy Tiểu Nguyệt rời đi, liền đi tới bên giường, nhìn ánh mắt trốn tránh của Thái Sinh hỏi:“Thân thể còn đau không?”
Tầm mắt Thái Sinh đột nhiên nhìn về phía Bạch Tấn Vân, hắn tại sao có thể thẳng thừng như vậy nha?
“Đại thiếu gia, sau này chúng ta không được như vậy nửa được không?” Gục đầu xuống, Thái Sinh lẩm bẩm nói.
“Tại sao?” Khẩu khí của Bạch Tấn Vân có chút khó chịu.
“Bởi vì, bởi vì, bởi vì chúng đều là hai nam nhân……” Thật ra trong lòng Thái Sinh rõ ràng, hắn ngoại trừ không thể chấp nhận hai người đều là nam,ngoài ra hắn một chút cũng không chán ghét Bạch Tấn Vân, thậm chí thực khát vọng ở lại bên người hắn, mỗi lần thấy hắn, trong lòng liền vô cùng kiên định.
“Là nam nhân thì như thế nào! Chỉ cần ta thích, vốn không có cái gì không được!” Bạch Tấn Vân đứng ở giường bá đạo nói với người đang gói gém thân thể lui vào một góc kia.
Thái Sinh không thể tin được ngẩng đầu nhìn Bạch Tấn Vân, hắn vừa rồi nói, nói hắn thích, thích hắn, hắn thích cái gì nha……
“Thái Sinh……”
Bạch Tấn Vân thở dài, thu lại lời nói bá đạo của mình ngồi vào bên giường, đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn được bao bọc trong chăn , đặt ở trên đùi mình, làm cho đầu của hắn tựa vào trong ngực, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của hắn, một góc chăn tuột xuống, bả vai gầy yếu trắng nõn của Thái Sinh lộ ra bên ngoài, Bạch Tấn Vân cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu vai hắn, sau đó đem môi chuyển qua bên tai Thái Sinh nhẹ giọng nói:“Thái Sinh,huynh thích đệ……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT