Sáng hôm sau, Vân Nhàn được Vân Thiên kéo ra từ ổ chăn, vừa ngáp dài vừa thay quần áo, lại mơ mơ màng màng ngồi ăn sáng.
Vân Thần bĩu môi: “Mẹ, không được vừa ăn vừa ngáp!”
Vân Nhàn mắt nhắm mắt mở gật gật đầu.
Vân Thiên ăn thì vẫn tiếp tục ăn. Tiết mục này hầu như mỗi sáng sớm đều biểu diễn nên bé đã quá quen rồi.
Con người mỗi ngày đều có một khoảng thời gian khác thường, có thể trong lúc đó bạn rất chi là bạo lực, ngơ ngác hay nhiệt tình,... Còn với Vân Nhàn chính là 10 phút 'hồ đồ' mỗi khi thức dậy, dường như vào lúc này não bộ của cô còn đang trong giai đoạn khởi động, vì thế nếu ai đó dịu dàng nói gì có lẽ cô sẽ không từ chối, ngoan ngoãn y như một con mèo nhỏ.
Do đó mà trước khi về thành phố K, ông cụ đã dặn cặp song sinh nhớ trông chừng Vân Nhàn cẩn thận kẻo cô tự bán mình hồi nào không hay, khiến Vân Nhàn chỉ biết nhìn trời.
Non nửa bữa sáng, Vân Nhàn hình như đã tỉnh táo hẳn, hỏi các bé: “Hai con chuẩn bị cho buổi học chưa?”
“Chuẩn bị gì ạ?” Vân Thiên đáp.
“Ừm...”Vân Nhàn nghĩ nghĩ, cô đang nhớ lại năm đó cô đi học thế nào.
Vân Thần cắt ngang dòng suy tưởng của Vân Nhàn: “Dì Phong đã giúp bọn con chuẩn bị vài thứ rồi ạ.” Vừa nói vừa nhìn hai balo loại nhỏ để gần đó.
Vân Thiên cùng Vân Thần nhìn biểu tình của Vân Nhàn, đồng loạt bĩu môi - Mẹ dường như quên mất ai mới là người cần làm những việc này a!
Trải qua tiết mục buổi sáng, đầu tiên Vân Nhàn lái xe đưa hai bảo bảo đến Học viện Thiên Tinh. Vốn dĩ cô muốn đưa các con vào tận lớp nhưng cả hai bé đều không đồng ý, nên cô đành trở ra, tiến tới mục tiêu thứ hai trong ngày hôm nay - Tập đoàn N.W.
***
Bước vào đại sảnh N.W, không khí thực khác hẳn. Vân Nhàn không biết nên miêu tả nó như thế nào, đại khái có thể coi là...chuyên nghiệp đi. Cô âm thầm gật đầu, không hổ danh là tập đoàn công nghệ hàng đầu nước N. Một tay kẹp tập hồ sơ, Vân Nhàn thong thả rẽ sang trái, nơi có tấm bản Phòng tuyển dụng. Trông cô chẳng giống người đến xin việc chút nào, ngược lại cứ như ban quản lý tuần tra công ty vậy.
Vân Nhàn đi vào phòng tuyển việc liền choáng váng, nơi nào giống một phòng tuyển bình thường chứ, cứ y như hội trường cuộc thi sắc đẹp thì đúng hơn.
Phòng tuyển việc của tập đoàn N.W thực tế là một hội trường khá rộng, có sức chứa khoảng 200 người. Lúc này đã có một nửa số người ngồi trên từng dãy ghế trắng tinh, nhìn từ phía sau cũng có cảm giác khí thế bốc lên hừng hực.
Vân Nhàn chậc chậc cảm khái, xem ra cô còn đánh giá thấp sức hấp dẫn của N.W a. Nghe nói lần này là tuyển thư ký cho Tổng Giám đốc N.W, mà ông chủ trẻ kia không chỉ có diện mạo xuất chúng mà còn có tài năng hơn người, làm việc cho người này tương lai rộng mở biết bao nhiêu. Vì thế có rất nhiều người đến đây cầu may, hi vọng bản thân sẽ tóm được con rùa vàng này. Nghĩ đến đây, Vân Nhàn có chút đồng tình với vị Giám đốc nọ, bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi như vậy hẳn là không hề dễ chịu đâu nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT