Cung Cảnh Hàn nhíu mày, dù đã quá quen với tính cách thay đổi đề tài nói chuyện như chong chóng của Nhiên Nhật Phong nhưng anh vẫn khó thích ứng. "Này, cậu sửa cái thói nói chuyện nửa vời như thế được không? Hoặc ít nhất cũng thu liễm bớt đi chứ?"
Nhiên Nhật Phong nhún nhún vai, đáp: "Tôi đã rất h.ạ.n c.h.ế rồi thưa Tổng giám đốc!" Lại không chờ Cung Cảnh Hàn tiếp tục phàn nàn, anh đã đổi trọng tâm. "Nghe Thiệu Hưng giới thiệu, cậu có vài căn nhà? Thế này đi, để 1 căn cho tôi thuê, tôi sẽ không đến nhà cậu nữa."
Cung Cảnh Hàn bóp trán, rốt cuộc ngày xưa thế quái nào anh lại kết bạn với con người này chứ? Thở dài, Cung Cảnh Hàn lấy điện thoại ra, gọi cho thư ký sắp xếp chỗ ở cho bạn thân kiêm quân sư.
Nhiên Nhật Phong như nhớ ra cái gì, vội nói: "Cảnh Hàn, chọn cho tôi ngôi nhà nào có sân vườn đó, càng nhiều cây càng tốt!"
Cung Cảnh Hàn nghiêng mặt nhìn Nhiên Nhật Phong, nểu anh chưa bị mất trí nhớ thì hình như cậu ta không phải dạng người ưa thích nghệ thuật cây cảnh a.
Nhiên Nhật Phong xua tay, úp úp mở mở nói: "Sau nàu cậu sẽ hiểu." Nhỏ giọng bổ sung thêm: "Biết đâu nhờ vậy mà có thể tránh một kiếp a!"
Thấy Nhiên Nhật Phong không chịu trả lời, Cung Cảnh Hàn cũng lười hỏi thêm. Ít ra, so với việc cùng một người đàn ông sống chung một nhà thì một căn biệt thự ngoại cảnh chẳng là gì.
Thế mới nói, chơi với quan được ở nhà quan a.
Mười phút sau, Nhiên Nhật Phong thong dong ra khỏi phòng Tổng giám đốc N.W mà không chịu bất kỳ thương tổn nào. Chuyện này lập tức được tập đoàn nhân viên ưa buôn dưa lê trong công ty loan truyền và thổi phồng. Đến nỗi ngay hôm sau xuất hiện tin đồn Tổng giám đốc thực ra chỉ thích mỹ nam. Chi tiết này lập tức được các hủ nữ nâng cấp thành một 'thiên tình sử đam mỹ' - câu chuyện về chàng hoàng tử đẹp trai và 'nàng' Lọ Lem nào đó.
Trí tưởng tượng của con người tuyệt đối là vô địch mà.
***
Khi ba mẹ con Vân Nhàn về đến nhà thì nhìn thấy một chiếc Mini Cooper đậu ngay trước cổng, cạnh xe là một người đàn ông trông có vẻ như nhân viên công ty nào đó.
Ba mẹ con mở to mắt nhìn, thầm nghĩ — Gì đây? Sao lại đậu xe trước cửa nhà mình thế kia?
Anh nhân viên nọ thẩy một phụ nữ dắt hai đứa trẻ 6, 7 tuổi lại gần thì đầu tiên là sững sờ, sau đó tiến đến hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Vân Nhàn?"
Vân Nhàn theo thói quen nhàn nhạt gật đầu.
Vân Thiên quan sát người kia và chiếc xe, cất giọng hỏi: "Chú tìm mẹ cháu ạ?" Trong đầu bé lại nghĩ — Mẹ mới về đây chắc là không có người theo đuổi tìm tới tận cửa nhanh vậy đâu nhỉ?
Nếu mấy người ở đây mà biểt được bé đang nghĩ gì chắc chắn sẽ có phản ứng rất đặc sắc a.
Thấy đứa bé đáng yêu nói chuyện với mình, biểu cảm trên mặt người đàn ông sáng sủa hơn, lập tức tự giới thiệu: "Tôi là nhân viên của công ty xe, sáng nay có người gọi đến chỗ chúng tôi đặt mua một chiếc Mini Cooper giao đến địa chỉ này." Vừa nói vừa chỉ biển số nhà. "Người nhận là cô Vân Nhàn. Chi phí đã được người đặt hàng thanh toán. Mời cô kí vào biên nhận." Nói xong đưa ra 1 bản biên nhận đến trước mặt Vân Nhàn.
Anh em Vân Thiên nhìn nhau — Ai lại đặt mua xe cho mẹ nhỉ?
Vân Nhàn hơi nhướng mày: "Tôi không có đặt mua xe."
"Ách, có thể là người thân của quý khách đặt mua tặng cô."
Vân Nhàn lại hỏi: "Người kia có nói là ai không?"
Nhân viên lắc đầu: "Tôi chỉ có nhiệm vụ giao hàng."
Hai bảo bảo đều biết một trong những nguyên tắc của Vân Nhàn là không nhận đồ vật không rõ nguồn gốc, cho nên trừ khi làm rõ chiếc xe này là ai đã mua, bằng không chắc chắn Vân Nhàn sẽ không bao giờ nhận.
Vân Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngẩng mặt hỏi Vân Nhàn: "Mẹ, có khi nào là ông ngoại mua cho mẹ không?"
Vân Thiên tiếp lời: "Cũng có khi là ông cố ạ. Dù sao ông cũng thường mua này nọ cho chúng ta mà."
Cả ba mẹ con đồng thời nhớ lại hè năm ngoái ông cụ đột nhiên giao chìa khóa 1 chiếc xe siêu cấp thế giới cho Vân Nhàn, hớn hở nói: "Nhàn Nhàn, con lái thử chiếc xe này xem có thuận tay không? Nếu không ông đổi chiếc khác!"
Vân Nhàn sửng sốt nhìn chiếc xe 'khủng' trước mắt, một hồi lâu mới nói: "Ông ngoại, con lái loại thường được rồi! Hơn nữa, cái này hình như không hợp với con lắm."
Ông cụ tự động bỏ qua ý đầu, hăng hái thảo luận: "Hả? Con thấy chiếc này chưa vừa ý con à?" Vừa nói vừa phất tay. "Đổi cái khác là được."
Vân Nhàn há miệng định phản đối, ông cụ lại nói: "A, hay cứ để chiếc này sau cho hai tiểu bảo bảo chơi a! Đúng rồi, mua thêm mấy chiếc nữa, đi chơi, đi làm phải khác nhau chứ? Còn..."
Vân Nhàn vội xua tay ngăn cản ông ngoại nhà mình, sợ ông nói nữa không chừng phải mua luôn luôn cả một gara xe a: "Ông ngoại, đủ rồi đủ rồi! Chiếc này con rất thích, ông không cần mua nữa đâu."
Vân Nhàn khẽ lắc đầu xua đi hình ảnh đáng sợ kia, bình tĩnh nói với cậu nhân viên: "Anh chờ tôi một chút!"
"Quý khách cứ tự nhiên." Nhân viên nở nụ cười chuyên nghiệp. Dù đã cố che giấu nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn theo động tác của Vân Nhàn, thầm nghĩ — Dù đã gặp rất nhiều người nhưng mà chưa thấy ai có cử chỉ tao nhã vậy đâu. So với thiên kim tiểu thư còn thiên kim tiểu thư hơn a!
Sự ái mộ của cậu nhân viên sao thoát khỏi ánh mắt sáng hơn đèn pha của cặp song sinh họ Vân? Vân Thiên ăn ý nhìn Vân Thần, hai bé đồng thời bước lên chắn trước Vân Nhàn, cười ngọt ngào với anh ta, hoàn toàn trở thành bóng đèn phát sáng thu hút chú ý.
Vân Nhàn không có phát hiện hành động của hai bé, vì cô đang tập trung vào cuộc gọi. Hầu như tín hiệu kết nối vừa vang lên thì đầu giây bên kia đã có người tiếp máy, giọng nam trầm ấm vang lên, mang theo sự yêu thương của bậc cha mẹ: "Nhàn Nhàn, con về nhà chưa?"
"Ba, chúng con đã về rồi. Thiên Thiên và Thần Thần ngày mai sẽ bắt đầu học tại Thiên Tinh." Vân Nhàn dịu giọng trả lời.
Dường như Vân Trường rất hài lòng, hỏi tiếp: "Có người đến giao xe cho con chưa?"
"Xe là ba đặt ạ?" Vân Nhàn cứ tưởng là ông ngoại cơ đấy. Xem ra ám ảnh vụ việc năm đó quá sâu sắc rồi.
"Ừ, ba nghĩ con có xe đi sẽ tiện hơn."
Vân Nhàn bất đắc dĩ, có phải gen nhà cô toàn ưa thích chơi nổi không a? Hết ông ngoại rồi ba cô đều không thể chọn cho cô 1 chiếc xe bình thường à? Vân Nhàn yếu ớt hỏi: "Ba, con đổi chiếc xe..."
Vân Nhàn bên này còn chưa nói xong, Vân Trường bên kia đã cắt ngang: "Sao cơ? Con không hợp ý à? Con cứ tự nhiên đổi chiếc nào con thích, Aston ba nghe cũng được đấy."
Vân Nhàn đỡ trán — Lại nữa! Có thể tưởng tượng cảnh một người lái xe hạng sang lại mặc quần áo bình dân, tay cầm hồ sơ xin việc có bao nhiêu kỳ quặc a? Ngẫm lại, tốt nhất là cứ lấy chiếc đầu cho yên lành.
"Ba, con lấy chiếc này được rồi ạ. Con cảm ơn ba nhiều lắm." Vân Nhàn cảm động nói.
"Con bé này, có phải người ngoài đâu mà khách sáo vậy? Còn là con gái của ba, không mua cho con thì mua cho ai?" Giọng nói Vân Trường có chút không hài lòng.
Vân Nhàn muốn nói thêm gì đó thì nghe loáng thoáng bên kia tiếng ai đó báo Vân Trường đã đến giờ họp, cô bèn nhắc nhở ba mình chú ý ăn uống rồi cúp máy, quay sang nói với cậu nhân viên: "Cảm ơn anh đã mang xe đến tận đây!"
Nhân viên nọ lắc đầu, ý bảo đây là nhiệm vụ của mình rồi đưa biên bản nhận hàng cho Vân Nhàn ký.
Tiếp nhận chìa khóa, Vân Nhàn lái xe vào nhà rồi vào bếp, để hai cậu con trai 'chiêm ngưỡng' xe mới.
Vân Thiên quan sát chiếc xe, xoa cái cằm mũm mỉm, giống như đang đánh giá gì đó.
Vân Thần vươn tay nhẹ gõ mặt kính, nói: "Độ dày không lớn, bị vật nặng tác động nhất định sẽ bị hủy."
"Này không có độ an toàn a!" Vân Thiên phàn nàn.
Vân Thần liếc bé: "Cậu nghĩ xe này chở Tổng thống hay sao mà đòi hỏi nhiều vậy?"
"Cần đổi kính chống đạn không a?" Vân Thiên đề nghị.
Vân Thần trắng mắt, đổi luôn chiếc xe nghe còn tốt hơn đó. Tuy vậy bé cũng hơi lo lắng, nếu là người bình thường có lẽ chẳng phải nghĩ nhiều, nhưng mà đối với các bé mà nói, an toàn lại là vấn đề cần hết sức chú ý. Ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Thiên nâng cằm: "Ta cảm thấy, ngày mai có vẻ sẽ không an bình như hôm nay."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT