Ngày 1 tháng 9 năm 1997.

Trường trung học Quảng Nguyệt nghênh đón 1 học kỳ mới.

Tân sinh năm nhất cũng sắp gia nhập trường học.

Một ngày này, ngược lại bầu trời trong sáng, độ ấm thích hợp. Từ sáng sớm, ngoài cổng trường các tân sinh lục đục đi vào trường học, không khí có vẻ phi thường náo nhiệt.

Lớp 10-6, tự nhiên cũng biến thành lớp 11-6. Mà phòng học tự nhiên cũng thay đổi.

Đổi phòng khác.. chính là phòng học lớp bổ túc kia, cứ mỗi khi lên lớp 5 phút sẽ nghe thấy tiếng động cổ quái!

Thời điểm tiến vào lớp, hơn phân nửa học sinh đã đến, Long Ngạo Thiên cũng đang đứng trên bục giảng.

Diệp Tưởng đi tới bên cạnh Vũ Sóc, ngồi xuống.

Hai người hiểu ý, liếc mắt chăm chú nhìn đối phương.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, ở phía cửa xuất hiện 1 thân ảnh quen thuộc.

Tích Kính!

“Mọi người, im lặng một chút.” Long Ngạo Thiên nói:“Hôm nay, chúng ta đã trở thành học sinh năm 2, cũng đón thêm một bạn học sinh mới.”

Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tích Kính.

Rất nhiều người trong lớp đã từng gặp qua Tích Kính.

“Nàng là......”

“Ta nhớ, nàng hình như là bà con thân thích của Di Hoa?”

“Rất xinh đẹp a!”

Tích Kính là nữ nhi của Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc đã sớm không còn là 1 bí mật. Mọi người vừa bàn tán, vừa chăm chú đánh giá nàng.

“Các vị hảo, ta gọi là Tôn Tích Kính.”

Hôm nay Tích Kính vẫn như trước mặc 1 một bộ bạch y.

“Ta rất thích lớp học này, hy vọng có thể cùng mọi người hảo hảo học tập!”

Long Ngạo Thiên cũng chú ý tới Tích Kính. Tin tức về nàng lúc trước đã từng đọc qua, nhưng nay nhìn thấy tận mắt, thực lực tựa hồ so với trong tưởng tượng dường như còn muốn cao hơn 1 chút.

Đương nhiên, ngay cả như vậy vẫn không thể nào bằng mình.

Vô luận là Diệp Tưởng, Hầu Tước, hay là Tích Kính, thực lực so ra đều kém Long Ngạo Thiên. Thế nhưng nếu liên hợp lại, cho dù là Long Ngạo Thiên cũng cảm thấy có chút áp lực.

May mà bộ điện ảnh này, mọi người phải tuyệt đối đoàn kết, ngược lại là cơ hội tốt để quan sát tình địch.

Lúc này, ai nấy đều nhận được kịch bản mới.

Mỗi người đều cẩn thận nghiền ngẫm đọc kịch bản. Nghiên cứu nhân vật của mình nên diễn như thế nào, làm thế nào để né tránh nguy hiểm, cũng như lo lắng tìm kiếm đường sống cho bản thân. Cũng có người căn cứ vào nội dung kịch bản, phân tích vận mệnh mà nhân vật mình đang sắm vai.

Thế nhưng...... Tích Kính lại là tình huống đặc biệt.

Nàng là diễn viên? Hay là npc?

“Ân......” Long Ngạo Thiên nhìn nàng, nói:“Ngươi ngồi...... bên cạnh Dương Hứa Thành đi.”

Dương Hứa Thành, chính là Diệp Tinh Vẫn.

Bởi vì một đám bạn học bị tử vong lại thêm rất nhiều diễn viên mới gia nhập, bàn ghế sắp xếp trong lớp sớm đã thành 1 mảnh hỗn loạn. Diệp Tinh Vẫn sắm vai Dương Hứa Thành cùng Diệp Tưởng đều ngồi ở phía cuối lớp, đương nhiên cái này có quan hệ tương đối với chiều cao của hắn.

“Vâng.”

Tích Kính đi tới bên cạnh Diệp Tinh Vẫn, kéo ghế ra, hơi cúi thấp đầu nhìn Diệp Tinh Vẫn, nói: “Chào bạn học.”

Diệp Tinh Vẫn tự nhiên gật đầu đáp lại:“Xin chào.”

Tích Kính rất rõ ràng, người trước mắt này không phải người sống mà chỉ là 1 con nhân ngẫu mà thôi.

Diệp Tinh Vẫn không bao giờ bại lộ nhục thân của hắn ở nơi nào, thậm chí hắn có thể chuyển hoán giữa nhục thân và nhân ngẫu, là 1 tên muốn giết cũng không chết.

Một năm kế tiếp...... chắc chắn sẽ không hề nhàm chán chút nào.

Sách giáo khoa mới, từ ngày về trường sớm đã được phát. Tích Kính cũng đã lĩnh 1 bộ sách mới. Sau khi chép lại thời khóa biểu, nhanh chóng dán lên trên nắp hộp bút.

Giờ là tiết ngữ văn. Giảng bài, tự nhiên chính là chủ nhiệm lớp Lý Vĩnh Quân.

Đây cũng là lần đầu tiên Long Ngạo Thiên chân chính diễn vai thầy giáo.

Sau khi tiết học thứ nhất bắt đầu, các học sinh đều lật mở sách giáo khoa ra, có người nghiêm túc nghe giảng, có người thì lại không tập trung, còn có kẻ dứt khoát nằm gục xuống bàn mà ngủ.

Tuyệt đại đa số đều đang trao đổi với nhau thông qua tin nhắn kịch bản, từ đó tổng hợp đưa ra phương pháp tốt nhất đối phó với các tình tiết.

Diệp Tưởng tự nhiên cũng thu được kịch bản từ người của phe phái bên Long Ngạo Thiên gửi tới. Hắn và Vũ Sóc cùng tiến hành lật xem kịch bản trong thời gian lên lớp.

Bởi vì biểu hiện của Kim Thư Đông càng ngày càng khác thường, làm người ta đối với hắn càng thêm phần tò mò. Rất nhiều người theo bản năng sẽ thảo luận về hắn. Mà cũng vì Diệp Tưởng, trong trường bắt đầu phát ra tin đồn ma quái. Huống chi nơi này còn đang là thời đại lạc hậu, mấy cái chuyện ma quỷ lại càng được người ta tin tưởng, lan rộng hơn. Tuy trên lớp học về chủ nghĩa duy vật, thế nhưng không ai không có 1 tia kính sợ đối với hiện tượng siêu tự nhiên.

Thế nhưng, dị đoan tổng là không được cho phép, giống như thời Trung Cổ, ma nữ luôn luôn sẽ bị thiêu sống vậy. Đối với những ngươi tin tưởng lời nói của Kim Thư Đông như đám người Tôn Di Tinh, Tôn Di Hoa, cũng bắt đầu bị những người khác bài xích. Thế nhưng trong đó cũng có 1 ít người cảm thấy lo sợ bất an. Nhân tâm con người rung động, tất nhiên sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề. Vì thế, ngọn nguồn của “Lời đồn”, tự nhiên sẽ bị người khác coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Mà điểm này được biểu hiện rất rõ ràng, cũng làm gia tăng thêm số người bài xích Diệp Tưởng. Diệp Tưởng không có ý kiến đối với chuyện bọn hắn nói cái gì, hành động thế nào, không tin tưởng ra sao, hoặc 1 bộ phận vì tin tưởng mà sinh ra sợ hãi... rồi đem nỗi sợ hãi đó đổ lên người Diệp Tưởng.

Mà hiện tượng linh dị mặt khác cũng chính là 1 đầu mối. Trên thực tế, chuyện này cũng trở thành nguyên nhân ngăn cách giữa phe phái của Diệp Tưởng cùng Long Ngạo Thiên.

Tan học.

Hoắc Thanh Lam bước vào trong WC, vừa tính đi tiểu thì 1 bàn tay đặt lên tường, 1 giọng nói từ sau đầu hắn vang lên:“Hơn hai tháng không thấy a, Kỳ Thụy?”

Hoắc Thanh Lam vội vàng quay người lại:“Đại ca, ta......”

“Gần đây khá túng quẫn, tương đối thiếu tiền.” Tiếp theo người đó nhếch mép nhìn về phía Hoắc Thanh Lam: “Mượn ba trăm, năm sau ca nhất định trả ngươi.”

“Đại ca...... Ngươi đừng nói đùa......”

“Như thế nào? Ca lúc nào nói đùa với ngươi?”

Tiếp đó hắn vỗ vỗ vai Hoắc Thanh Lam nói:“Kỳ Thụy a, ngươi chẳng lẽ...... sợ ca quỵt nợ sao?”

Cái miệng thối đầy mùi thuốc đủ làm người khác buồn nôn. Hoắc Thanh Lam chỉ có thể bất đắc dĩ nói:“Ca, hiện tại trên người ta không có tiền ah.”

“A, là ngươi kinh thường ca sao? Ca đã nói, năm sau nhất định trả ngươi! Ân? Ngươi còn không chịu cho mượn?”

“Ta thật sự không có tiền a......”

Người đứng trước mặt Hoắc Thanh Lam là 1 nam nhân dung mạo xấu xí, vóc dáng rất cao. Nam sinh kia hít hít nước mũi, rồi ngay trước mặt Hoắc Thanh Lam móc móc rỉ mũi, nói:“Kỳ Thụy a, hôm nay buổi tối tám giờ, muộn nhất là tám giờ a, ca muốn tới phòng game chơi. Chỗ cũ, ngươi lấy được tiền thì lại đó, như vậy mọi người vẫn là huynh đệ, nhưng nếu...”

Nói xong, hắn đem rỉ mũi móc ra chùi lên mặt Hoắc Thanh Lam:“Cái nắm tay này của ca, là không biết nhận người đâu ah!”

Hoắc Thanh Lam ghê tởm muốn nôn, nếu không phải vì đang diễn trò, lấy thực lực của hắn muốn giết chết tên này có thể nói dễ như trở bàn tay!

Nói xong, nam nhân đáng kinh này liền rời khỏi WC.

Hoắc Thanh Lam sắm vai Kim Kỳ Thụy, tính cách khá yếu đuối, cho nên trong lớp cũng là kẻ bị người khác khi dễ. Hắn nhìn thấy tên kia đi ra ngoài mới xì 1 tiếng kinh miệt, ánh mắt trở nên âm ngoan.

Mà thời gian này trôi qua cũng nhanh. Cả ngày hôm nay đối với đại đa số diễn viên mà nói... thực là 1 ngày yên bình.

Buổi tối, thời điểm mọi người tụ tập trong căng tin, bên cạnh Hoắc Thanh Lam cũng không có ai ngồi cạnh. Mà hắn chú ý cách đó không xa, Mẫn Hà đang ăn cơm bên cạnh Mộc Lam và Hầu Tước, trong lòng không khỏi đau xót.

Hầu Tước thỉnh thoảng cũng sẽ hướng ánh mắt nhìn về phía Hoắc Thanh Lam.

Trần Ngũ Sinh, Meiko đều chết trên tay Hoắc Thanh Lam, nếu không phải đang diễn trò, Hầu Tước sớm đã động thủ diệt sát tên này, căn bản không để cho hắn sống đến bây giờ!

Nhìn thấy ánh mắt của Hầu Tước, trong nội tâm Hoắc Thanh Lam cũng cảm thấy lộp bộp đôi chút. Chung quy hắn hiểu, bản thân không phải đối thủ của Hầu Tước. Hắn cúi đầu ăn cơm, không dám ném ánh mắt qua đó, đồng thời xem xét kỹ lại kịch bản, trong lòng phập phồng kịch liệt.

Cư nhiên phải diễn nội dung như vậy, hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Bất quá...... Không quan trọng.

Chung quy, một đoạn kịch này là chữ đỏ. Mà đoạn kịch này phát sinh chỉ có 1 mình hắn biết, không hề có diễn viên khác tham diễn, cũng không 1 ai biết việc này tồn tại.

Tám giờ đến.

Hoắc Thanh Lam đi tới bên cạnh núi rác rưởi phía sau trường học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play