Tiếng vang lớn vừa rồi kết thúc, không còn thanh âm nào khác vang lên.
Thế nhưng, như vậy cũng đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy.
Diệp Tưởng nhìn vào bảng đen trước mặt nhưng lại đang suy tư nên ứng
phó tình huống kế tiếp như thế nào. Tầm mắt hắn chuyển về phía trên
người Ôn Vũ Phàm, suy xét 1 khi nguy hiểm phát sinh phải bảo đảm an toàn đệ nhất cho nàng. Kỳ thực luận về thực lực, nàng không tính là yếu, chỉ là lấy tiêu chuẩn tham chiếu của bộ phim này mà nói thì quả thực không
đủ.
Giờ khắc này, phe phái của Long Ngạo Thiên cùng phe phái của Diệp
Tưởng, Hầu Tước tự nhiên tách ra tiến hành trò chuyện qua tin nhắn. Tuy
song phương ước định có thể tiến hành trao đổi tình báo, nhưng hiển
nhiên chỉ xác lập khi 2 bên có địa vị bình đẳng.
Phía Diệp Tưởng Hầu Tước...... Trước mắt gồm có Diệp Tưởng, Hầu Tước, Bạch Vũ Sóc, Ôn Vũ Phàm, Thiên Sơn Nguyệt vài người, chẳng qua, ảnh
đế... gia tăng thành 2 người!
“Chiến lược bố trí do ta quyết định.” Hầu Tước biết được thực lực của Diệp Tưởng đã khôi phục, tự nhiên phần thắng sẽ càng nhiều hơn:“Diệp
Tưởng, ta cần hiểu được thực lực cụ thể lúc này của ngươi. Nếu hiện tại
ngươi cùng An Nguyệt Hình đối chiến, có bao nhiêu phần thắng?”
Diệp Tưởng trả lời:“Nếu là An Nguyệt Hình mà nói...... Ta không thể
xác định. Nhưng nếu đối thủ có cấp bậc giống như Mộc Lam...... Ta có thể toàn thẳng!”
Những lời của Diệp Tưởng vô cùng tự tin và khí phách!
Hầu Tước hiểu tính cách của Diệp Tưởng, hắn tuyệt đối không phải
người khoe khoang. Nói cách khác, hắn có được thực lực ảnh đế là thật,
bằng không sẽ không tự tin tuyên bố có thể thắng được Mộc Lam.
Tại những rạp chiếu phim hạ tầng, ảnh đế đã là thực lực đỉnh phong
nhất. Loại biến thái yêu nghiệt như Long Ngạo Thiên, dù sao cũng là số
ít.
“Ngươi phụ trách chủ lực, ta tiến hành phụ trợ. Sử dụng ưu tiên thứ
nhất là thể chất đặc thù không cần kỳ phục hồi, rồi đến vật nguyền rủa
Ký sinh loại, phi Ký sinh loại, cuối cùng là loại vật nguyền rủa có số
lần sử dụng ít nhất. Có ý kiến gì không?”
Hầu Tước đưa ra ý kiến rất hợp lý, mọi người đều tỏ vẻ tán thành.
Khuyết điểm của Vật nguyền rủa chính là thời gian sử dụng ngắn, tiêu hao nhiều, thời kỳ phục hồi lại dài. Mà vật nguyền rủa ký sinh loại tuy
mạnh mẽ hơn, nhưng khuyết điểm của nó là không thể luân phiên nhau sử
dụng để vượt qua thời kỳ phục hồi. Bởi vậy 2 thứ này có thể bù trừ
khuyết điểm cho nhau, cũng đem thực lực mỗi người phát huy tới mức độ
tốt nhất. Hầu Tước sau khi biết được thực lực của Diệp Tưởng, thậm chí
còn tự mình nói ra sẽ phụ trợ hắn, có thể thấy lòng dạ cùng khí lượng
quả thực ít gặp.
Nhưng mà......
Một ngày hôm đó, ngoại trừ thanh âm kia thì cái gì cũng không có phát sinh, thẳng tới khi tan học.
Sau khi tan học, Diệp Tưởng tự nhiên lập tức chạy xuống lầu xem xét. Nhưng dưới đất lại không phát hiện ra cái gì dị thường.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Kế tiếp...... ngày lên lớp bổ túc lại đến.
Vừa mới bắt đầu lên lớp, dưới lầu lại lần nữa vang lên 1 âm thanh thật lớn!
Thời gian hoàn toàn giống y lúc trước!
Ước chừng khoảng 5 phút đồng hồ sau khi lên lớp.
Thanh âm của 1 vật rất nặng nện lên mặt đất.
Loại âm thanh này khiến người khác có cảm giác không yên lòng, thế nhưng vì kịch bản yêu cầu nên không thể tự ý đi xem xét.
Nguyên bản, các loại thủ đoạn của ảnh đế cũng không phải không thể
xem xét tình hình phía bên dưới. Nhưng không hiểu vì cái gì, các loại
thủ đoạn này đều bị hạn chế. Ác ma chi nhãn cũng được, năng lực linh môi cũng tốt, hoàn toàn mất đi hiệu lực tra xét.
Chỉ có thể lý giải là vì... do thời không bất đồng tạo thành.
Trước đó, Diệp Tưởng và Hầu Tước đã vô số lần xem xét mặt đất phía
bên dưới phòng học. Thế nhưng không thể nhìn ra nửa phần dị thường,
không có chút vết tích nào chứng tỏ đã có chuyện xảy ra.
Kế tiếp một tuần...... Lại kế tiếp một tuần......
Mỗi lần đều là như thế.
Cứ sau khi lên lớp 5 phút đồng hồ, phía dưới phòng học sẽ vang lên 1
tiếng động thật lớn. Chỉ nghe thấy âm thanh kia thôi cũng đủ hình dung,
vật gì đó bị đập xuống, nhất định sẽ vỡ thành vài khối!
Cái âm thanh quái gở không biết này trở thành cái gai trong lòng mỗi
người. Hơn nữa, không ai hiểu được ý nghĩa của thanh âm này là gì.
Một ngày......
Ôn Vũ Phàm gục mặt ngủ trên bàn học.
Trong thế giới mộng cảnh, nàng bước xuống lầu.
Nàng đã thử đi thử lại nhiều lần nhưng không có lần nào thành công
nhìn thấy chân tướng. Một lần này nàng muốn thử lại, đến tột cùng thanh
âm kia là chuyện gì xảy ra.
Mỗi lần nghe thấy thanh âm đó, Vũ Phàm luôn có 1 loại cảm giác sởn tóc gáy.
Một lần này...... Nàng có thể nhìn thấy chân tướng không?
Diệp Tưởng vẫn đang chú ý tới Ôn Vũ Phàm. Chỉ cần một khi xảy ra chuyện, hắn sẽ nhanh chóng kéo nàng từ trong mộng trở về.
Hắn tất yếu phải tuân thủ khế ước với Dante.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua ước chừng năm phút đồng hồ......
Bỗng nhiên, Ôn Vũ Phàm mở to mắt, hét thảm 1 tiếng!
Cả người nàng ngã ra khỏi ghế, sắc mặt hoàn toàn là 1 mảnh sợ hãi!
“Ngươi làm sao vậy? Gia Bích?” Thiên Sơn Nguyệt là người thứ nhất xông lên đỡ nàng!
“Sao thế? Hứa Gia Bích?” Long Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn về phía Ôn Vũ Phàm,“Ngươi không thoải mái sao?”
“Không có.” Nàng lắc đầu:“Ta...... chỉ là nằm mơ thấy ác mộng.”
“Nơi này không phải nơi ngươi bỏ tiền ra để đến ngủ.”
“Vâng...... Ta biết......”
Đối với Vũ Phàm mà nói, giờ phút này nàng giống hệt như những người
nằm mơ thấy ác mộng khác, biết chính mình mơ thấy ác mộng, nhưng... lại
không nhớ nổi nội dung cơn ác mông.
Nàng...... Đến cùng đã nhìn thấy gì?
Tiếng vang thật lớn dưới lầu kia đến cùng ra sao?
Mà không bao lâu sau khi Ôn Vũ Phàm phát ra tiếng kêu thảm thiết kia, tin nhắn kịch bản cơ hồ gửi tới tấp, có thể so với súng đạn trên trận
mạc.
“Ngươi mơ thấy cái gì? Ta nguyện ý bỏ vé chuộc cái chết ra để mua!”
“Đến cùng tiếng vang dưới lầu là sao?”
Giờ khắc này, ai nấy đều muốn biết chân tướng về thanh âm khiến trong lòng mỗi người sợ hãi kia.
Nhưng Ôn Vũ Phàm không có cách nào trả lời bọn họ. Bởi vì chính nàng cũng không nhớ rõ.
Diệp Tưởng xoay xoay bút bi trong tay.
“Tình huống tựa hồ không đúng......” Vũ Sóc bám vào bên tai hắn nói:“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Làm sao đây?
Diệp Tưởng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Rõ ràng đang là mùa hạ......
...Nhưng lại không thể chìm đắm trong cảm giác ấm nóng của ánh mặt trời.
Ngôi trường này đã bị nguyền rủa thác loạn thời không, nơi nơi đều tràn ngập sát khí.
Tan học.
Cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì.
Phía dưới phòng học không hề có bất cứ dấu hiệu có thứ gì đó rơi xuống. Nền đất bằng phẳng không nhìn ra nửa điểm manh mối.
Mà lúc này, không ai chú ý tới Tư Mã Đông Hài xuất hiện ở phía sau bọn họ.
Tư Mã Đông Hài đồng dạng cũng chú ý tới nền đất nơi đây. Long Ngạo Thiên kêu nàng tận lực tra xét tình huống này.
Nhưng nàng... không thể đưa ra bất cứ kết luận gì.
Chỉ là...... Nàng mơ hồ cảm giác, hết thảy...... Tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
Lớp bổ túc...... trước khi khai giảng, cứ thế mà kết thúc. Kết quả,
nguyên bản mọi người ai nấy như lâm đại địch, nhưng trừ sau khi lên lớp 5 phút đồng hồ, phía dưới truyền tới âm thanh va đập thật lớn thì cái gì
cũng không phát sinh.
Nhưng.. thật sự không phát sinh bất cứ tình huống nào sao?
Mọi người rất rõ ràng, chỉ sợ đã thực sự phát sinh ra cái gì đó, chỉ là thời gian phát sinh không phải ở hiện tại mà thôi.
Sau khi lớp bổ túc kết thúc, cuộc sống năm 2 rốt cục bắt đầu. Kịch
tình thứ nhất của [phòng học dị độ 2] chính thức kéo màn. Hết thảy những chuyện phát sinh từ trước tới nay, bất quả chỉ là hơn 10 phút trong
phim mà thôi.
Bước đi trên sân thể dục, Diệp Tưởng nhìn lớp bùn đất dưới chân. Thực không biết đã có bao nhiêu người bị chết, vùi lấp sâu trong lòng đất
nơi đây?
Vật vờ trong kẽ hở thời gian, bồi hồi giữa quá khứ và tương lai, ngay cả tự chủ của bản thân cũng không có.
Nguyền rủa của phòng học dị độ...... Chỉ sợ so với Nightliar còn muốn đáng sợ hơn.
Mà hết thảy, chung quy sắp bắt đầu.
Thời điểm bước ra khỏi cổng trường, Diệp Tưởng nói với Hầu Tước:“Di
Tinh...... Ta nghĩ, muốn nói chuyện riêng với muội muội ngươi 1 hồi, có
được không?”
Hầu Tước tự nhiên hiểu được tâm tình hiện tại của Diệp Tưởng.
“Có thể.”
Rời khỏi trường học, 2 người đi dọc theo ngã tư. Gần nơi này có vài
cửa hàng, nhưng không phải địa phương nữ tính thích đi dạo. Bất quá, lúc này không ai so đo chuyện đó.
“Rốt cuộc, có thể đợi được đến lúc này.”
“Đúng vậy.”
Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc bước đi chậm rãi, bộ pháp của 2 người cơ hồ hoàn toàn y hệt nhau.
Sau đó, Diệp Tưởng vươn tay chạm vào Vũ Sóc. Theo sau......gắt gao nắm lấy bàn tay nàng.
Hết thảy...... Không ai nói lời nào.
Tiếp qua một tuần nữa, bọn hắn sẽ phải bước vào trường trung học
Quảng Nguyệt, bắt đầu sinh hoạt 1 năm học dài. Trong 1 năm này sẽ phát
sinh những gì? Chết đi bao nhiêu người?
Không ai biết.
Con đường tương lai tràn ngập hung hiểm cùng gai góc. Diệp Tưởng vô
pháp cam đoan, thời điểm tất cả chấm dứt, hắn có thể vẫn là nhân vật
chính hay không.
Chỉ là...... Giờ phút này, vào lúc này...... Hắn chỉ muốn cầm lấy bàn tay Vũ Sóc.
Bồi hồi trước sinh và tử......
Hãy để chúng ta tựa vào lẫn nhau đi......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT