Đối với nghề nghiệp mục sư, Tần Nhược biết không phải ít.
Mục sư chia thành hai loại: mục sư ánh sáng và mục sư bóng tối, mục sư bóng tối chủ yếu dùng các phép thuật gây trạng thái tiêu cực chuyển đổi từ nguyên tố bóng tối, đi theo lối tấn công tinh thần một cách quỷ dị; mục sư ánh sáng thì chủ yếu dùng các phép thuật tạo trạng thái tích cực chuyển đổi từ nguyên tố ánh sáng, đi theo lối phụ trợ. Hai nghề nghiệp này tuy đều có năng lực tấn công nhất định, nhưng phương thức tấn công của mục sư ánh sáng có vẻ đơn điệu hơn.
Phép thuật tấn công của một mục sư ánh sáng bậc một chỉ có một cái đơn giản: Quang Nguyên Tố Tiễn.
Bậc hai tốt hơn một chút, có thể sử dụng phép thuật để tăng lực tấn công, cũng có thể sử dụng phép Hỗn Loạn Trùng Kích.
Bậc ba có thể sử dụng phép Tinh Thần Trùng Kích (tấn công theo đường thẳng) và Tinh Thần Bạo Phá (tấn công diện rộng).
Kỹ năng tấn công của mục sư ánh sáng bậc bốn nhiều hơn, có Tinh Thần Tiên Thát, Thần Thánh Chi Tiễn, Cảnh Thế Chi Chuy.
Bỏ đi các phép thuật tấn công quá yếu đuối của bậc một, số phép thuật có thể sinh ra uy hiếp đối với Tần Nhược chỉ còn có năm: Tinh Thần Trùng Kích, Tinh Thần Bạo Phá, Tinh Thần Tiên Thát, Thần Thánh Chi Tiễn và Cảnh Thế Chi Chuy.
Trong đó, Thần Thánh Chi Tiễn và Cảnh Thế Chi Chuy cần thời gian ngưng tụ dài đến hơn 4 giây, hơn nữa là dạng năng lượng hóa, rất dễ phát giác và phòng ngự; Tinh Thần Bạo Phá thì là phép thuật loại tấn công diện rộng, lực tấn công yếu; cho nên phép thuật mà Phong Cuồng Huyết Bình có khả năng sử dụng nhất chính là Tinh Thần Tiên Thát và Tinh Thần Trùng Kích.
Chính bởi vì đã nghĩ tới điều này, nên Tần Nhược mới làm ra vẻ không nhanh không chậm như thế, hắn quyết định sẽ cho tên Phong Cuồng Huyết Bình kia một ký ức khó quên, để bắt tên này trong một khoảng thời gian sau phải bảo trì cái miệng của mình sạch sẽ một chút.
* * * * * *
Mắt thấy Phong Cuồng Huyết Bình đã thêm trạng thái xong và nhanh chóng lao tới, Tần Nhược không chậm trễ, bắn mâu băng ngay.
Phong Cuồng Huyết Bình cười lạnh, lật tay một cái, trong tay đã có một tấm thuẫn tinh xảo màu vàng, đón đỡ đòn tấn công mang tính thăm dò của Tần Nhược một cách vững vàng, chắc chắn.
Mâu băng vỡ vụn ra, Tần Nhược cũng sững người một thoáng. Vốn hắn định dùng nó để tính toán lực phòng phép của tên này, nhưng không ngờ trên tay y còn có thứ ấy nữa. Cây mâu băng này thật là uổng công tạo quá.
Có điều Tần Nhược không những không lộ ra chút thần sắc kinh hoảng nào, mà sau khi tấn công không hiệu quả xong hắn cũng không hề lùi lại dù chỉ nửa bước, chỉ đứng ở đó chờ Phong Cuồng Huyết Bình tấn công...
Phong Cuồng Huyết Bình nhe răng cười, không chút do dự mà chuẩn bị sử dụng phép thuật tấn công mạnh nhất y có là Tinh Thần Tiên Thát. Trừ sự dao động phép thuật lúc đầu ra, phép thuật này vô ảnh vô hình, căn bản là không có dấu tích nào để lần mò đón đỡ.
Nhưng chớp mắt trước khi y bắn phép thuật ra, bức tường băng vẫn luôn dựng đứng ở giữa hai người chợt nổ mạnh, bụi băng và miểng băng văng tứ tung khiến Phong Cuồng Huyết Bình nhất thời không nhìn thấy Tần Nhược được, Tinh Thần Tiên Thát bị mất đi mục tiêu nên không thể phóng ra.
“Hà, múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban!”
Phong Cuồng Huyết Bình hiểu ngay ra được ý đồ của Tần Nhược, nên thầm cười lạnh một tiếng, rồi khống chế ma lực đã ngưng tụ từ lâu dời nghiêng sang một bên, chuẩn bị ném Tinh Thần Tiên Thát về phía Tần Nhược bất cứ lúc nào nếu hắn xuất hiện.
Nhưng điều y không ngờ chính là bụi băng đã tản đi rồi, nhưng trước mắt trừ những miểng băng và nước đọng rải rác đầy đất ra, không có chút tăm tích nào của Tần Nhược cả...
Không chỉ Phong Cuồng Huyết Bình, mà ngay cả hơn chục tên người chơi vẫn luôn quan sát trận chiến này cũng đều vô cùng kinh ngạc và thắc mắc:
Người đâu rồi?
Phải biết rằng dưới trạng thái chiến đấu thì không thể sử dụng được sách phép hồi thành. Cho dù có cưỡng chế loguot, thân thể của người chơi cũng sẽ phải lưu lại nơi vừa đứng một khoảng thời gian...
Nhưng chuyện Tần Nhược biến mất lại là chuyện mà mọi người đều trông thấy lúc này, vậy phải giải thích làm sao đây?
Lẽ nào...
Phong Cuồng Huyết Bình tựa như nghĩ tới chuyện gì vô cùng đáng sợ, bèn mãnh liệt quay đầu lại! Ánh mắt y chằm chằm nhìn vào khu rừng cách chỗ đứng vừa rồi của Tần Nhược chừng mười mét xa, thầm nghĩ: lẽ nào thằng này lại có được kỹ năng ẩn gì đó có khả năng tăng tốc, thừa dịp một giây bụi băng che tầm mắt đã lao vào trong rừng rồi ư?
Nguyên tố sư không có các kỹ năng dạng này, nhưng chuyện logout hay hồi thành lại càng không có khả năng hơn, cho nên cách giải thích duy nhất là, Tần Nhược đã chạy vào trong rừng rồi.
Tức thì, Phong Cuồng Huyết Bình rốt cục cũng bỏ đi biểu tình ung dung vừa rồi, thay sự căng thẳng vào - một nguyên tố sư mà có tốc độ như thế này, vậy thì theo một mức độ nào đó, quả thật là có sự uy hiếp nhất định...
Nhưng làm sao y cũng không nghĩ ra được, rằng từ đầu đến đuôi Tần Nhược vẫn chưa hề dịch chuyển đi một bước chân. Trong hoàn cảnh ánh sáng không đầy đủ như thế này, hắn lựa chọn hóa thành nguyên tố nước.
Thuật Hóa Thủy không chỉ giấu diếm được ánh mắt của Phong Cuồng Huyết Bình, mà đồng thời cũng giấu được hơn mười đôi mắt chung quanh đây...
Tần Nhược vừa hưởng thụ sự sảng khoái và nhẹ nhàng khi biến thành nguyên tố nước, lại vừa chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của Phong Cuồng Huyết Bình, trên mặt luôn có một nét cười như có như không.
Thuật Hóa Thủy, dùng trong thời điểm chiến đấu quả nhiên có thể phát huy được hiệu quả thật diệu kỳ!
Thừa dịp ánh mắt của đa số mọi người ở đây đều chú ý đến phía khu rừng mà Phong Cuồng Huyết Bình đang nhìn tới, Tần Nhược lặng lẽ dời thân thể nguyên tố nước của mình ra phía sau một nhóm người chơi nọ, rồi hiện thân ra sau lưng của một tên cuồng chiến cao lớn...
Lúc này đã cách khi Tần Nhược biến mất được mấy giây, Phong Cuồng Huyết Bình đã sớm chờ đợi đến mất kiên nhẫn rồi, nhưng Tần Nhược vẫn còn ‘tránh’ ở trong rừng chưa ra, y không dám lơi lỏng lấy nửa phần - lúc trước chưa từng bàn giao là phải đứng tại chỗ chiến đấu.
Ỷ vào lực phòng phép lẫn lực phép cao hơn so với Tần Nhược, Phong Cuồng Huyết Bình bắt đầu dùng ngôn ngữ khiêu khích...
Thật đúng là có hiệu quả, vì y vừa mở miệng ra, một luồng dao động phép thuật yếu ớt đã xuất hiện ở trên đầu y!
Phong Cuồng Huyết Bình phản ứng không chậm, y không chút nghĩ ngợi đưa tay lên, dùng tấm thuẫn chắn lại. Nào ngờ, thứ xuất hiện trên đầu y chỉ là một quả cầu nước, không có chút lực sát thương nào cả.
Tấm thuẫn không hề có hiệu quả, Phong Cuồng Huyết Bình bị quả cầu nước này dội cho ướt hết toàn thân, trông chật vật vô cùng. Y bèn mở miệng mắng to: “Mẹ! Thằng nhát gan, rác rưởi, lăn ra đây cho tao!”
Y nhanh chóng thu Tinh Thần Tiên Thát lại, bắn một chiêu Tinh Thần Bạo Phá về phía khu rừng đằng kia... Một khoảng rừng lá bay tán loạn, nhưng không hề có bất cứ thứ gì đáp lại y...
Lúc này, địa huyệt sứ giả cũng vừa bị diệt, phần đông các ánh mắt đều bị hình ảnh Phong Cuồng Huyết Bình chật vật mở miệng mắng thu hút qua.
Chỉ thấy Phong Cuồng Huyết Bình đột nhiên khựng lại, sau đó những giọt nước đang nhỏ xuống từ người y chợt kết lại thành những hạt băng, rơi xuống đám lá rụng dưới chân: nước trên thân y đã kết thành băng rồi!
Cho dù có sự hỗ trợ từ Thần Linh Tí Hữu, y vẫn không ngăn được hơi lạnh không ngừng thấm vào trong người, cuối cùng bị cưỡng chế rơi vào trạng thái đóng băng dài đến 2 giây...
Chớp mắt sau, một tấm lưới tỉ mỉ tựa như lưới nhện dưới ánh mắt chấn kinh của mọi người đột ngột nhào lên từ dưới chân của Phong Cuồng Huyết Bình!
“Vút!”
Tấm lưới khép lại!
Phong Cuồng Huyết Bình nhất thời bị bó thành một chiếc bánh chưng thịt người...
“Băng!”
Một tiếng quát vang lên, mọi người bỗng nhiên phát hiện, tên khống nước bậc ba kia không ngờ lại đang đứng ở sau lưng của họ, chếch phía sườn của Phong Cuồng Huyết Bình, nhưng không biết vì sao Phong Cuồng Huyết Bình lại cứ nhìn vào trong khu rừng đằng kia... Ai nấy đều không biết nói gì, chỉ đứng im nhìn Phong Cuồng Huyết Bình trở thành một chiếc bánh chưng thật sự mà nửa ngày trời không khôi phục nổi tinh thần.
*** Quang Nguyên Tố Tiễn: quang = ánh sáng; tiễn = mũi tên. Quang Nguyên Tố Tiễn = Mũi Tên Nguyên Tố Ánh Sáng.