Nghe xong lời Tiêu Vũ Khải nói, Tiếu Khắc ngơ ngác. Là trình độ ngữ văn của cậu có hạn hay năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Tiêu Vũ Khải có vấn đề?
Tiêu Vũ Khải thở dài, lấy khăn mặt bên cạnh lau nước trên tay, kéo Tiếu Khắc ra khỏi phòng bếp, đặt Tiếu Khắc ngồi lên ghế đối diện: “Tiếu Khắc, em hãy nghe anh nói. Anh biết em là người rất kiên cường, cho dù người ta có muốn tổn thương em hay không, chỉ cần họ lộ ra ý đồ đó, em sẽ trở nên mẫn cảm, né tránh không cho họ tiếp cận. Em luôn tự co mình trong một cái vỏ, em không đi ra, cũng không cho người khác đi vào.”
Tiếu Khắc ngồi đó, không nói được lời nào. Tiêu Vũ Khải nói đúng, trước kia bác sĩ tâm lý cũng từng nói như vậy, không cần chờ Tiêu Vũ Khải nhiều lời, nhưng nếu anh đã nói thế, tất nhiên phía sau vẫn còn lời muốn nói.
“Không nhiều người có thể vào trong vỏ bọc của em, anh cảm thấy rất vinh hạnh vì mình đã làm được, nhưng anh sai ở chỗ luôn tự cho mình là đúng, cho nên bây giờ anh đã bị đuổi ra.”
“Hả?” Tiếu Khắc cau mày, cố gắng nhớ lại những chuyện mình biết về Tiêu Vũ Khải, tìm sự liên quan với lời anh nói, nhưng đáng tiếc là không tìm được. Tiếu Khắc thậm chí còn nghi ngờ đầu óc mình xảy ra vấn đề, đột nhiên mất trí nhớ, nếu không tại sao khi đối mặt với Tiêu Vũ Khải, mỗi hành vi của anh lại cho cậu cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ thế này.
Tiêu Vũ Khải nhìn vẻ mặt của Tiếu Khắc, sờ sờ mặt Tiếu Khắc, nói: “Anh có chuyện muốn nói cho em biết, anh cũng chơi Người Mạo Hiểm, tên nhân vật của anh là Công Tử Tiêu.”
Tiếu Khắc nhìn Tiêu Vũ Khải, không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với anh, nhưng cậu biết, khi nghe Tiêu Vũ Khải nói những lời này, phản ứng đầu tiên của cậu là hoảng sợ, phản ứng thứ hai là thở phào nhẹ nhõm. Trước giờ trong lòng cậu luôn có chuyện lấn cấn, dường như vào thời khắc đó đã được thả xuống rồi, rốt cuộc cậu không cần bối rối giữa internet và hiện thực nữa, bây giờ internet và hiện thực đã là một.
Thấy Tiếu Khắc không có phản ứng, Tiêu Vũ Khải cũng không nóng nảy hay thúc giục, anh rất hiểu tính tình của Tiếu Khắc, cậu im lặng không có nghĩa là cậu đang giận, chỉ là cậu cần một không gian để suy nghĩ. Sau một lúc lâu, Tiếu Khắc mới dùng thanh âm lí nhí nói: “Trùng hợp quá, em là Toái Tâm.“
Tiếu Khắc đương nhiên biết Tiêu Vũ Khải biết mình là Toái Tâm, chỉ là hiện giờ cậu thật sự không biết nên nói gì để hóa giải tình huống xấu hổ này.
“Tuy anh đã biết rồi, nhưng nghe em tự giới thiệu, cảm giác vẫn rất tốt.” Tiêu Vũ Khải nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Anh đã phá vỡ nguyên tắc trên internet của mình, anh không chỉ điều tra chứng minh thư tài khoản của em, anh còn muốn Em Nhỏ đưa số điện thoại của em cho anh, nhưng cuối cùng phải đi xin Hạo Kiếp anh mới lấy được. Lúc đó anh rất bối rối, anh muốn gọi điện thoại cho Toái Tâm, có phải điều đó chứng minh vị trí của cậu ấy trong lòng anh không hề thấp hay không, có phải là phản bội em không? Nhưng rồi anh lại nghĩ, dù thế nào đi nữa mình cũng thật có lỗi với Toái Tâm, cho dù không thể làm vợ chồng thì vẫn có thể làm bạn bè. Khi phát hiện em và Toái Tâm là cùng một người, anh hoảng sợ, anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh.”
Tiêu Vũ Khải lấy một tờ giấy từ trong túi, đưa cho Tiếu Khắc. Tiếu Khắc nghi ngờ nhận tờ giấy rồi mở ra, trên giấy có ba chữ lớn —— Bản kiểm điểm.
Tiếu Khắc chỉ mới nhìn tiêu đề, chưa nhìn tới nội dung mà đã bắt đầu cười rộ lên, cười càng lúc càng to, cười đến khi ho khan, cười đến chảy cả nước mắt. Cậu cảm giác được cái ôm ấm áp của Tiêu Vũ Khải, nghe Tiêu Vũ Khải nói với cậu: “Quay về đi, bọn anh rất nhớ em.”
Tiếu Khắc biết đàn ông chỉ đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ, nhưng cái đó chỉ áp dụng cho lúc đau khổ, không ai nói cho cậu biết nên làm gì vào lúc này. Tiếu Khắc biết bây giờ cậu đang khóc theo bản năng, cậu rất cảm động vì có người để ý đến cảm nhận của cậu, sợ cậu bị thương sợ cậu đau. Cậu muốn ngẩng đầu nói với Tiêu Vũ Khải, em chờ ngày này đã lâu lắm rồi.
Đợi đến khi Tiếu Khắc không còn kích động nữa, đợi đến khi đầu óc Tiếu Khắc tỉnh táo trở lại, cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ, lúng túng, trốn trong ngực người ta khóc lóc thật không nam tính chút nào. Tiếu Khắc rời khỏi ngực Tiêu Vũ Khải, giọng nói còn có chút khó chịu: “Không phải em giận, chỉ là gần đây bận nhiều việc thôi.”
Tiêu Vũ Khải nghe đến đó mới âm thầm thở phào một hơi, vậy là Tiếu Khắc thật sự không định giáng tội cho mình: “Chừng nào hết bận rồi lên lại, mọi người trong công hội rất nhớ em.”
Tiếu Khắc biết tình huống xấu hổ vừa rồi đã bị Tiêu Vũ Khải thấy hết, cậu nhìn Tiêu Vũ Khải ngồi trong nhà mình, nghĩ thế nào cũng không thoải mái, cậu dùng một ánh mắt bảo Tiêu Vũ Khải nên đi về. Nếu là bình thường, Tiêu Vũ Khải đã nghe lời Tiếu Khắc, nhưng hôm nay anh không có ý định làm theo lời cậu. Anh biết nếu hôm nay mình cho Tiếu Khắc cơ hội chạy trốn, cậu nhất định sẽ không chút do dự chạy trốn. Bây giờ anh muốn buộc chặt Tiếu Khắc, muốn cậu biết kết cục của mọi chuyện đã được định đoạt, cậu đừng hòng phản kháng lần nữa.
Thật ra Tiếu Khắc rời khỏi trò chơi chưa được mấy ngày, nhưng khi đăng nhập lại, Tiếu Khắc có cảm giác như đã qua mấy đời. Toái Tâm vẫn đứng ở chủ thành như ngày đó logout, trong trò chơi vẫn náo nhiệt như trước, sẽ không thay đổi vì có người rời đi hoặc có người trở về.
【 mật 】Nắm Gạo Nếp: Anh, sao anh lại login thế này?
【 mật 】Hạo Kiếp: Chuyện gì đây? Sao cậu lại login thế này?
【 mật 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chị dâu, cuối cùng chị cũng login rồi.
【 mật 】Mariorima: Toái Tâm, rốt cuộc anh cũng login, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội giải thích với anh.
【 mật 】Hoa Băng: T^T Đại thần, em nhớ anh muốn chết, em còn tưởng sẽ không gặp lại anh nữa. Hừ hừ hừ, em đang nói bậy bạ gì thế này.
Toái Tâm sững sờ nhìn đống tin nhắn mật màu hồng nhạt. Tiêu Vũ Khải ngồi ở bên cạnh, vòng tay qua nhấn xuống phím O, mở danh sách bạn tốt ra, tìm Dữ Thú Đồng Hành.
【 mật 】Toái Tâm: Thêm tôi vào công hội.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Á, làm ngay đây.
Tin tức Hệ thống: Dữ Thú Đồng Hành mời bạn gia nhập công hội.
Tiêu Vũ Khải sợ Toái Tâm đổi ý, lập tức nhấn đồng ý, cho Toái Tâm gia nhập công hội.
Tiếu Khắc ôm cánh tay ngồi trước máy tính nhìn Tiêu Vũ Khải tự thêm mình vào Nam Đường, thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiêu Vũ Khải, ý nói nếu mình đã đồng ý trở về thì nhất định sẽ không đổi ý.
Người trong công hội vừa thấy Toái Tâm trở lại đều đi ra chào đón, người mới không biết chuyện cũng đi ra bái đại thần.
【 công hội 】Toái Tâm: Các vị ái khanh hãy bình thân.
【 công hội 】Hạt Dưa: Cảm giác này rất kì diệu.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Có cảm giác hôm nay chị dâu bị lão đại nhập vào người.
【 mật 】Dứ Thú Đồng Hành:!!!!! Lão đại, chiêu này của cậu quá đê tiện rồi đó, thế mà lại đi hack acc Toái Tâm, cậu làm vậy coi chừng rộng cúc (hoa), thối dưa (chuột).
【 mật 】Toái Tâm: Thú Thú à, tớ cảm thấy gần đây thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày và tiền lương của cậu hơi nhiều thì phải, thế nên cậu mới có đầy đủ tinh lực nguyền rủa cấp trên của mình.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Ơ… Tớ có nói gì sao? Chắc là gửi nhầm rồi, lão đại, mời ngài làm tiếp chuyện của mình, tiểu nhân còn có việc.
【 mật 】Toái Tâm: Được rồi, tớ mở lòng từ bi nói cho cậu biết, tớ đã tìm được nhà của em yêu ()/ Bây giờ tớ đang ở cùng một chỗ với em yêu, hơn nữa em yêu đã đồng ý quay về rồi. Thời đại của chồng chồng chúng tớ đã đến.
Thật ra Tiếu Khắc rất tò mò về bộ dáng khi đánh mấy câu giả ngu bán manh (dễ thương) của Tiêu Vũ Khải, hôm nay rốt cuộc cậu cũng thấy được, Tiêu Vũ Khải mặt không chút thay đổi ngồi đằng kia bán manh. Đối lập với hình ảnh tươi vui trên màn hình, vẻ mặt của anh cứ như lãnh đạo đang phát biểu vậy.
Cảm nhận được ánh mắt của Tiếu Khắc, Tiêu Vũ Khải quay đầu nở nụ cười. Dường như Tiếu Khắc đã đọc được… Sự ngượng ngùng trong nụ cười đó? Thôi rồi, Tiếu Khắc cảm thấy hôm nay không chỉ đầu bị hỏng mà mắt cũng mù luôn rồi.
【 mật 】Hạo Kiếp: Sao cậu không nói gì?
Cùng là bạn tốt, trong tên lại có chữ Hạo, không phải Lý Hạo thì còn ai, Tiêu Vũ Khải suy luận như vậy. Tiêu Vũ Khải nói: “À đúng rồi, anh thấy trong tủ lạnh nhà em còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, không ăn sẽ hỏng mất, em đi nấu hết đi.”
“Chín càng dễ hỏng.”
“Không sao, ăn không hết anh mang về nhà, cho bố mẹ chồng nếm thử tay nghề của con rể họ.”
Tiếu Khắc không muốn nhiều lời với Tiêu Vũ Khải, đưa máy tính cho Tiêu Vũ Khải rồi đi ra ngoài nấu cơm.
【 mật 】Toái Tâm: Tôi không phải là Toái Tâm, tôi là Công Tử Tiêu, bây giờ tôi đang ở nhà Toái Tâm, thật sự rất cảm ơn cậu đã cho tôi số điện thoại của cậu ấy.
Nói xong câu này, Tiêu Vũ Khải không mật với Hạo Kiếp nữa, còn lặng lẽ tắt điện thoại mà Lý Hạo gọi tới.
Không lâu sau, Tiếu Khắc nhìn thấy Tiêu Vũ Khải đi vào phòng bếp giúp mình một tay.
“Anh không chơi trò chơi à?” Tiếu Khắc hỏi.
Tiêu Vũ Khải giúp cậu lấy máy đánh trứng: “Trò chơi thì chơi lúc nào cũng được, trên đời này còn nhiều điều quan trọng hơn.” Đương nhiên một trong những điều quan trọng đó là anh không muốn bỏ qua Lý Hạo sắp đến trong nháy mắt.
Có rất nhiều loại kem bơ, chỉ cần mở ra sẽ không giữ được bao lâu, giống như loại bơ nhạt kia, nếu lúc trước nấu thêm một chút là ngon lành rồi. Ngửi thấy mùi khác thường, Tiếu Khắc không nghĩ ngợi nhiều mà ném hơn phân nửa hộp bơ nhạt còn lại vào thùng rác. Tuy rằng rất tiếc nuối, nhưng thứ này đã biến chất, không thể ăn được nữa, cho dù miễn cưỡng ăn cũng chỉ khiến bản thân đau bụng mà thôi, nhanh chóng ném đi mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng pho mát thì khác, tuy rằng lúc biến chất có mọc một lớp lông xanh bên ngoài, nhưng chỉ cần cắt bỏ phần đó đi, bên trong vẫn dùng tốt.
Bơ nhạt cũng giống như quan hệ của cậu và dì, lúc đầu thì tốt, nhưng sau này lại biến chất. Cho dù bây giờ dì muốn dùng bơ nhạt, không bằng cứ đi mua hộp mới, cần gì phải khổ sở vì cái hộp đã hỏng. Còn Tiêu Vũ Khải lại giống như pho mát, một chút xung đột nhỏ giống như lớp lông xanh, đối với cả miếng pho mát mà nói, nó chỉ là vấn đề nhỏ, cắt bỏ phần đó đi là có thể ăn tiếp.
Một loạt tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, nói đập cửa là còn nhẹ, nói phá cửa thì đúng hơn.
Tiếu Khắc khẽ nhíu mày, để Tiêu Vũ Khải ra mở cửa. Tiêu Vũ Khải vui vẻ nhận nhiệm vụ, anh nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, từ lúc Hạo Kiếp logout đến giờ là 25 phút, tốc độ nhanh thật.
Tiêu Vũ Khải mỉm cười mở cửa. Không ngoài dự đoán, Lý Hạo đang dùng một tay đỡ cửa, tay còn lại chống đầu gối, thở phì phò.
“Hộc..c… hộc….. Tiêu Vũ Khải, sao lại là anh —” Lý Hạo chợt im bặt, sau khi thở hổn hển mất hơi mới thấp giọng nói: “Công Tử Tiêu, Tiêu Vũ Khải, mẹ nó, ông đây liều mạng với anh.”
“Tiếu Khắc, Lý Hạo đến.” Tiêu Vũ Khải nhích người sang một bên, để cho Lý Hạo đi vào. Lý Hạo đóng cửa lại, thở hổn hển hai cái rồi chào Tiếu Khắc.
Vừa lấy lại một chút sức lực, Lý Hạo lập tức nắm cổ áo Tiêu Vũ Khải, kéo Tiêu Vũ Khải vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại: “Anh chơi tôi được lắm.”
“Trừng phạt nho nhỏ thôi, thuận tiện nói cho cậu ba việc. Thứ nhất, không được tùy tiện đưa số điện thoại của Tiếu Khắc cho bạn trên mạng, việc này rất nguy hiểm, ai biết người hỏi có phải là một tên biến thái hay không.”
“Tôi nói cho anh chứ không phải nói cho biến thái.” Lý Hạo cắt ngang lời nói của Tiêu Vũ Khải.
“May mắn lần này là tôi, nếu gặp kẻ có ý đồ xấu, không phải cậu đã hại Tiếu Khắc sao?”
“Tôi sai rồi, mẹ nó anh chính là một tên biến thái.” Nếu sớm biết Tiêu Vũ Khải là người thiếu đạo đức như thế, có đánh chết Lý Hạo cũng không giúp anh ta. Nếu không phải đêm qua anh ta đau khổ cầu xin mình, mình lại cho rằng một số điện thoại sẽ không ảnh hưởng gì, mình đã không tùy tiện cho anh ta số điện thoại.
“Chuyện thứ hai, chuyện này quan trọng hơn, nếu tình huống tương tự xảy ra, làm ơn báo cảnh sát hoặc tìm người có khả năng giúp đỡ, hành động liều lĩnh của cậu rất ngu ngốc.” Tiêu Vũ Khải tiếp tục nói.
Lý Hạo rút một tờ giấy bên cạnh máy tính, lau mồ hôi trên mặt, hung hăng nói: “Nếu tôi thật sự báo cảnh sát, bây giờ anh còn đứng đây được chắc?”
“Tình huống của cậu, 110 sẽ không giải quyết.”
Lý Hạo khinh bỉ, không để ý đến tên thần kinh này nữa. Cứ tưởng Công Tử Tiêu trong trò chơi đã quái gở lắm rồi, không ngờ Tiêu Vũ Khải ở ngoài đời còn quái gở thuộc hàng VIP luôn.
“Cuối cùng.” Tiêu Vũ Khải đột nhiên nghiêm túc chìa tay ra, Lý Hạo sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng là Tiêu Vũ Khải muốn bắt tay với mình. Lý Hạo nửa tin nửa ngờ đưa tay ra, chưa gì đã bị Tiêu Vũ Khải nắm chặt.
“Cuối cùng, cảm ơn cậu đã quan tâm và giúp đỡ em ấy vô điều kiện, thậm chí còn chấp nhận đặt mình vào tình trạng nguy hiểm vì em ấy. Cuộc đời này của Tiếu Khắc quen được người bạn như cậu là may mắn lớn nhất của tôi.”
Được cảm ơn chính thức như vậy, Lý Hạo có chút không được tự nhiên: “Mắc mớ gì tới anh, tôi là bạn tốt của Tiếu Khắc, đương nhiên phải quan tâm cậu ấy, anh nói vậy làm tôi thấy kì kì sao đó.”
“Loại cảm giác này, rất nhiều người đàn ông đã trải qua trong đời.” Tiêu Vũ Khải tốt bụng giải thích thay hắn.
Lý Hạo nghe xong có chút luống cuống, vội vàng giải thích: “Anh đừng nghĩ bậy, tôi và Tiếu Khắc thật sự chỉ là bạn bè.”
“Tôi mới là người nên nói cậu đừng nghĩ bậy, cảm giác mà tôi nói là cảm giác người cha nhìn con gái đi lấy chồng thôi.”
“…”
________________
Aki: Lâu lắm rồi mới post, rất xin lỗi anh yêu và mọi người ╥__╥
Yingie: Em xin lỗi mọi người là được rồi, đừng xin lỗi anh, anh xấu hổ lắm TAT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT