Khách sạn để giữa trưa liên hoan Lý Hạo đã đặt chỗ trước, cách hội trường cũng không xa lắm, mấy người cũng không ngồi xe mà đi bộ qua.

Nam Phong Cư là một nhà hàng bậc trung. Đồ ăn và các thứ khá bình thường nhưng quang cảnh lại tuyệt đẹp. Thật ra tụ tập gì đó, đồ ăn là phụ, quan trọng là không khí phải tốt, chỉ cần có không khí, ăn nơi nào cũng không quan trọng.

Bởi vì người tới không phải rất nhiều nên Lý Hạo chỉ đặt một phòng, đối diện là phòng hai bàn Tiếu Viễn đặt cho Cấm Vệ Quân.

“Sao bọn họ cũng đặt ở đây thế? Chẳng lẽ là duyên phận trong truyền thuyết!” Chanh nhìn đoàn người Tiếu Viễn đang đi vào phòng đối diện hỏi Xoài.

“Aizz, chính thế, duyên không thể tả.” Xoài nói chuyện ẩn ẩn ý cười nhìn về phía Lý Hạo.

Từ khi hai người bọn họ biết Tiếu Viễn là em trai Tiếu Khắc, từ đó về sau trong game hai người bọn họ bắt đầu YY Lý Hạo với Tiếu Khắc. Ánh mắt sâu xa cùng với nụ cười đầy bỉ ổi của hai cô nhóc thật sự là mười phần sát thương.

“Hai bà chị, coi như là em cầu xin hai chị, đừng có nghĩ linh tinh nữa, hai cái phòng này đều là em đặt.” Lý Hạo vừa lật thực đơn vừa bất đắc dĩ nói.

“Sao có thể nghĩ linh tinh, bọn em chỉ nói theo sự thật thôi.”

“Suy đoán hợp lý.”

Hự, Lý Hạo tự biết có nói gì cũng không lại hai cái miệng của Chanh Xoài. Vừa làm động tác kéo khóa miệng vừa giơ tay tỏ vẻ đầu hàng. Hai chị em Chanh Xoài chụm đầu vào nhau, bắt đầu thảo luận những vấn đề khác. Viên Đạn Thật ngồi bên phải Tiếu Khắc, nhìn Tiếu Khắc mấy cái.

“Cậu, làm sao?” Tiếu Khắc hỏi.

Viên Đạn Thật cười gượng hai tiếng nói: “Cũng không hẳn là sao, chỉ là gần đây không thấy anh login.”

Tiếu Khắc nhìn cậu ta, cảnh giác: “Ai hỏi cậu?”

Viên Đạn Thật nhìn thấy mình đã bị vạch trần cũng không quanh co, thành thật nói thẳng ra: “Anh biết Mariorima của Nam Đường không? Trước kia cậu ta với tôi cùng một công hội, sau đó tôi đến Ngoài Hành Tinh, cậu ta đến Nam Đường. Hôm đó cậu ta hỏi thăm tôi về anh.”

“À, gần đây, không muốn onl.” Tiếu Khắc dùng ngón tay miết miết miệng bát, nhẹ giọng nói.

“Cậu ta nói với tôi, hình như là cậu đã chọc anh giận. Thật ra tôi muốn nói với anh, cậu ta ấy, đúng là có chút thẳng thắn, ghét ác như thù, nhưng tuyệt đối không có ý gì xấu, đối xử với anh em càng không có lời nào để nói. Lúc ấy acc của tôi bị hack, cậu ta không nói hai lời đã đưa cho tôi năm nghìn vàng, còn nói không cần trả lại.” Viên Đạn Thật nhìn mặt Tiếu Khắc không có biểu tình gì, giọng nói dần nhỏ xuống: “Cậu ấy rất hối hận, muốn giải thích với anh, anh lại không login.”

“Tôi không giận cậu ta đâu.” Tiếu Khắc ngẩng đầu cười nói: “Gần đây tôi bận nhiều việc, không lên được.”

Viên Đạn Thật nghe xong gật gật đầu nói: “Nếu có thời gian anh nhất định phải lên game đấy. Cuối tuần mở phó bản mới, chúng tôi vẫn quen có anh chỉ huy.”

“Uống rượu không?” Lý Hạo lật đến menu rượu, cất tiếng hỏi.

“Không uống, bọn này cũng không muốn kéo một lũ ma men lên tàu đâu.”

Nếu chị em đều nói không uống, Lý Hạo cũng sẽ không chọn rượu nữa. Cuối cùng chọn bánh tart khoai môn* làm điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm.

Một đám mê game gặp mặt sẽ không thể thiếu chuyện thảo luận trò chơi, đương nhiên nói nhiều nhất tất nhiên chính là phó bản mới tuần sau mở. Cả đám thảo luận bố trí chức nghiệp dựa theo căn cứ tư liệu trên mạng. Từ thiên phú rồi các loại vú em đến các thiên phú của DPS đều phải cân nhắc. Tuy rằng Ngoài Hành Tinh cũng không cần giành vị trí đầu nhưng cũng không muốn rớt lại phía sau so với các công hội khác trong server.

“Phiên bản này thợ săn công kích tương đối cao, có cần thêm một người hay không? Hiện tại trình độ đạo tặc trong công hội đều bình thường, tôi thấy không nên cho bọn họ vào một đội.”

“Thật ra tôi cảm thấy nên thêm triệu hoán sư. Triệu hoán sư vốn có thể Chiến Phục (giữa quá trình chiến đấu có thể làm sống lại đội ngũ), lại còn đánh được xa, có thể ít phải trị liệu hơn.”

“Tôi thấy phiên bản này pháp thuật công kích tương đối nhiều, Hạo Kiếp, chúng ta có nên đổi kiếm khách MT không?”

“Ý của cậu là lão đại không T được boss sao?”

“Tôi nói thế bao giờ? Cậu chú ý một chút có được không? Võ sĩ vốn là nhân vật phòng thủ tấn công vật lý cao, dù sao tôi cũng chỉ là nêu ý kiến.”

“Tìm kiếm khách cũng được, chỉ có điều kiếm khách đều đã có đội ngũ cố định riêng. Đến lúc đó nếu phát hiện võ sĩ của tôi T không được chúng ta hẵng đổi thành kiếm khách.”

“Còn có…”

Tiếu Khắc cũng không tham gia thảo luận, im lặng ngồi một bên, nghiên cứu cái bánh tart khoai môn trong tay.

“Toái Tâm, cậu nói xem.”

“Hả?” Tiếu Khắc nghe thấy giọng Lý Hạo, ngơ ngơ ngẩng đầu.

“Haiz.” Nhìn Tiếu Khắc không lòng dạ nào tham gia thảo luận, Lý Hạo vẫn cảm thấy có chút thất vọng. Dù sao lúc trước còn ở trong công hội thảo luận mấy vấn đề này, Tiếu Khắc cũng còn rất quan tâm, nói thẳng ra cũng là người ở vị trí trung tâm. Hiện tại, một trấn đấu lớn trong phó bản cũng không bằng cái bánh tart trên tay cậu. Công Tử Tiêu, anh mau tới xem chuyện tốt anh làm này!

“Hiện tại có nói cũng vô dụng, vào phó bản rồi nói sau.” Cuối cùng Tiếu Khắc vẫn cho Lý Hạo một đề nghị. Tuy rằng so với không nói cũng chẳng khác là bao, nhưng cuối cùng làm cho tất cả mọi người ngậm miệng lại.

“Chị dâu, cái bánh tart kia có gì đáng nghiên cứu vậy?” Xoài cũng lấy một cái bánh trong đĩa ra, cắn một miếng nửa cái bánh, nói không rõ: “Cũng không có gì đặc biệt mà.”

“Em biết làm không?”

“Em ngay cả củ khoai tây còn không thái được nữa là làm bánh tart.”

“Nếu đưa em vỏ với nhân, em có hứng làm không?” Tiếu Khắc lại hỏi.

Ánh mắt Xoài nhất thời sáng bừng lên: “Làm bánh tart ở nhà? Được đấy, tự mình nướng bánh tart.”

“Thôi đi, em ấy, tay còn vụng hơn cả chân mà đòi làm bánh tart, ăn bánh tart thì may ra còn được.” Chanh cầm lấy một cái bánh tart nhét thẳng vào miệng Xoài.

Xoài nuốt miếng bánh tart trong miệng xuống rồi mới mở miệng nói: “Trị liệu của ai luôn không bằng em thế?”

“Đó là nhường em thôi, ai bảo chị là chị cơ chứ.”

“Thèm vào, tối mai đến thi trị liệu, ai thua cuối tuần làm đồ ăn sáng.”

“Sợ em chắc, thi thì thi.”

Cơm nước xong mọi người lại đi hát, cuối cùng cả đám suýt chút nữa trễ tàu. Đợi đến khi Tiếu Khắc và Lý Hạo vẻ mặt mệt mỏi ra khỏi nhà ga thì trời đã tối đen.

“Tối nay chúng ta ăn tạm gì đó bên ngoài rồi mới về nhà đi.” Lý Hạo đề nghị.

Tiếu Khắc lắc đầu, nói: “Trong nhà còn đồ ăn, không ăn sẽ thiu mất.”

Vì thế hai người chia tay nhau ngay ở nhà ga rồi tự về nhà mình. Tiếu Khắc về đến nhà, nhìn phòng bếp chất đầy nguyện liệu nấu ăn lo lắng. Trên bàn cơm chính là đủ loại thức ăn đã nấu xong. Không phải là Tiếu Khắc không muốn bỏ vào trong tủ lạnh mà căn bản là không thể để thêm được nữa rồi. Tiếu Khắc lấy một cái bánh tart nướng đúng vừa lửa trên bàn ăn, bỏ vào trong miệng, so với bánh của bếp trưởng Nam Phong Cư còn ngon hơn nhiều.

Tiếu Khắc rửa tay, mở lò nướng ra, bên trong là một cái bánh pizza đã nướng sắp chín. Tiếu Khắc lấy bánh pizza ra, rắc thêm râu và phô mai lên, lại để vào trong lò nướng. Sau vài phút, mùi thơm của pizza bay từ lò nướng đến. Nếu như là người khác, hiện tại nhất định đã nuốt nước miếng, thế nhưng mấy ngày nay Tiếu Khắc đã ăn rất nhiều thứ như này, kích thích không nổi hứng thú muốn ăn của cậu.

Đồ làm ra rồi, không muốn lãng phí, lại không có khả năng tự ăn hết, biện pháp tốt nhất chính là tìm người đến ăn. Người đầu tiên cậu tìm tới chính là Tiêu Vũ Khải.

Sau khi mời Tiêu Vũ Khải ngồi, Tiếu Khắc liền đi vào phòng bếp bắt đầu làm bít tết. Món điểm tâm ngọt này cậu đã nghiên cứu ba ngày, mà loại thịt này lại là lần đầu tiên cậu làm. Tiếu Khắc không biết bít tết chín mấy phần rốt cuộc như thế nào, tự cậu cảm thấy cũng giống giống rồi liền thêm nước sốt rồi bưng ra ngoài.

Tiêu Vũ Khải là người không cần giải thích nhiều, Tiếu Khắc cũng ăn mà cũng chẳng nói lời nào, ngồi yên ở đối diện nhìn Tiêu Vũ Khải.

“Thế nào?”

“Được.”

“So với những thứ anh ăn bình thường, có gì không giống không?” Tiếu Khắc hỏi.

Tiêu Vũ Khải buông dao nĩa đứng dậy rút tờ giấy ăn lau miệng xong mới nói: “Bình thường tôi không ăn thịt bò, đặc biệt là chưa chín, thật sự rất khó ăn.”

Tiếu Khắc nhìn Tiêu Vũ Khải, lấy đĩa trước mặt anh để đến trước mặt mình, cắt một miếng bỏ vào miệng nhai, còn lại vứt toàn bộ vào thùng rác: “Đúng thật là rất khó ăn, về sau chúng ta sẽ không ăn thịt bò nữa.”

Đứng lúc đó lò nướng phát ra một tiếng “Đinh”, Tiếu Khắc đứng lên: “Còn có món điểm tâm ngọt tôi làm không tồi.”

Thoạt nhìn, so với bít tết thì Tiêu Vũ Khải thích bánh ngọt hơn nhiều. Tiếu Khắc vốn chuẩn bị bảy miếng bít tết, xem ra sau này chỉ có thể tự mình tìm thời gian thí nghiệm. Vì tiết kiệm thời gian và công sức nên Tiếu Khắc chỉ có thể làm mì Ý đơn giản nhất, thế nhưng lần này lại rât hợp khẩu vị của Tiêu Vũ Khải.

Dưới sự mời gọi nhiệt tình của Tiếu Khắc, Tiêu Vũ Khải cố gắng ăn hết sạch toàn bộ. Đã lâu lắm rồi Tiếu Khắc mới lại nhìn thấy mặt bàn nhà mình.

Khi Tiếu Khắc lại chuẩn bị vào phòng bếp một lần nữa thì bị Tiêu Vũ Khải giữ chặt, đặt ở trên ghế: “Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”

“Vẫn còn, còn điểm tâm ngọt sau khi ăn.”

Tiêu Vũ Khải sau khi nghe Tiếu Khắc nói, đồng tử không tự giác mở rộng hơn một chút, nói: “Dừng lại đã, hiện tại chúng ta thật sự cần nghỉ ngơi, món điểm tâm ngọt giữ lại đến chiều, làm buổi trà chiều.”

“Buổi chiều còn nữa mà.”

“…”

Tiêu Vũ Khải nhìn quyển sổ trên ghế, mở ra, phát hiện đều là công thức nấu ăn của Tiếu Khắc. Mỗi điều nhỏ nhặt cũng ghi lại cực kì tỉ mỉ, chỗ quan trọng còn dùng bút màu đánh dấu.

“Cậu có thể cho tôi mượn xem cái này một chút không?” Tiêu Vũ Khải giơ sổ lên.

“Anh cầm đi, tôi đã lưu vào máy tính hết rồi.”

“Đúng rồi, tọa kỵ ngày hôm đó ban tổ chức đưa cho cậu thì sao?”

Tiếu Khắc nghe câu hỏi của Tiêu Vũ Khải, cười cười nói: “Tặng người khác.”

“Cậu đưa ai?”

“Không biết.”

Tiêu Vũ Khải đối với đáp án này dường như có chút buồn bực: “Cái tọa kỵ kia cậu không thích à? Sao lại tặng người khác.”

“Tôi không thường xuyên lên game, cho tôi dùng quá lãng phí.”

“Quên đi, tôi nói với bên ban tổ chức lấy một con nữa.” Tiêu Vũ Khải than thở một câu, Tiếu Khắc cũng không nghe rõ. Có thể là ánh nắng mặt trời quá trưa quá đẹp, có thể là không khí phòng khách quá tốt, Tiêu Vũ Khải ngồi chỗ kia ngáp một cái thật to, đáy mắt phiếm nước mắt.

Khóe miệng Tiêu Vũ Khải đột nhiên nhếch lên, nói với Tiếu Khắc: “Cậu cũng bận cả trưa rồi, chúng ta đi ngủ trưa đi.”

Tiếu Khắc còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Vũ Khải ngồi cuối bàn ôm lấy, vội dùng một tay đỡ bả vai Tiêu Vũ Khải, nhíu mày: “Anh —”

“Giữa trưa được em yêu nấu cơm cho, sau đó trưa đến ôm em yêu ngủ trưa thế này, anh đã muốn từ rất lâu rồi. Nếu như còn có thể cho anh một cái hôn thì thật tuyệt vời.” Tiêu Vũ Khải ôm Tiếu Khắc, hai người cùng lăn trên giường.

Tiếu Khắc nghe thấy câu đấy, não bộ bỗng chốc trống rỗng, cũng không phải bản thân câu nói có gì bất thường, mà là ở cách xưng hô kia — Em yêu.

“Anh vừa mới nói cái gì?” Tiếu Khắc bật dậy nhìn Tiêu Vũ Khải hỏi.

Tiêu Vũ Khải vươn cánh tay ra, ôm Tiếu Khắc vào trong ngực, vuốt mái tóc ngắn ngủn của cậu, nhắm mắt lại, mang theo giọng mũi dày đặc, giống như một con sư tử đang lin dim: “Suỵt, đừng nói nữa, có việc gì gấp, tỉnh dậy nói sau.”

Tiếu Khắc cứng người nằm trong lòng Tiêu Vũ Khải. Nếu muốn giãy ra, Tiếu Khắc không phải không làm được, chỉ là cái cảm giác khiến cho cậu không đành lòng rời khỏi. Cơ thể rắn chắc cùng cái ôm ấm áp của Tiêu Vũ Khải khiến cho Tiếu Khắc dần thả lỏng thân thể, từ từ đi vào giấc ngủ trong cảm giác an tâm và đáng tin cậy mà Tiêu Vũ Khải mang lại, đã rất lâu rồi không có ai ôm cậu ngủ như vậy. Trong lúc ngủ mơ dường như nghe được có người ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói: “Em có gan thì chạy nữa đi, có chạy nữa anh cũng có thể bắt được em.”

Đợi đến khi Tiếu Khắc tỉnh, đồng hồ báo thức trên đầu giường đã chỉ bốn giờ. Tiêu Vũ Khải cũng không còn ở trên giường. Lúc Tiếu Khắc ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Vũ Khải đeo tạp dề đứng ở phòng bếp rửa bát. May là lúc mua tạp dề Tiếu Khắc đã chọn cái to nhất, nếu không cậu quả thật không dám tưởng tượng cái tạp dề nho nhỏ mặc trên người Tiêu Vũ Khải sẽ là cảnh tượng như thế nào.

“Em tỉnh rồi?” Tiêu Vũ Khải nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy Tiếu Khắc đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình.

Tiếu Khắc đi qua, mang bát đĩa đã rửa sạch còn đọng nước đặt lên giá: “Tôi rửa cũng được.”

“Đã rửa xong rồi, em kiểm tra một chút xem đã được chưa, bát đĩa anh rửa biết hát đấy.”

Tiếu Khắc không nói gì, chỉ nhận đống bát còn lại, lau khô nước rồi để vào trong tủ, nói: “Anh rốt cuộc là có ý gì?”

“Có một số việc tuy rằng đã xảy ra rồi, nhưng anh nghĩ dù sao vẫn có thể bù lại được bằng những thứ khác, một chút sai lầm vẫn có thể tha thứ được.”

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

【 công hội 】Hạt Dưa: Gần đây trong công hội thật ngột ngạt. Đúng rồi, lão đại chạy đi đâu rồi?

【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Ngàn dặm truy thê chăng?

【 công hội 】Hạt Dưa: Cậu đưa số điện thoại chị dâu cho anh ấy?

【 công hội 】Em Mới Mười Lăm: Sao có thể. Lúc trước tôi muốn đưa cho anh ấy, anh ấy lại không thèm. Sau đó không hiểu sao lại còn đá tôi ra khỏi công hội. Cho nên tôi xuống dưới tầng chép một cái số điện thoại quảng cáo chữa trị liệt (khụ) dương, sớm (khụ) tiết cho anh ấy.

【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: …

【 công hội 】Hạt Dưa: …

_____

* Bánh tart khoai môn:

w-5057ecaf02e45

ph5_3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play