Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Nữ Hoàng, tôi tiến thẳng đến Cửa hàng Vũ Khí.
“Ồ. Chẳng phải An-chan đấy sao. Cũng một thời gian rồi nhỉ.”
“Đúng vậy. Do việc làm ăn của hai người quá phát đạt nên tôi chẳng thể gặp lão được mấy.”
Lâu lắm rồi tôi mới có thể gặp được Lão Già của cửa hàng vũ khí.
Chú của Imia cũng đang làm nhân viên ở đây, và đang bày những món vũ khí ở bên trong cửa hàng.
Chất lượng của vũ khí nhìn có vẻ còn tốt hơn cả trước kia nữa.
Trông họ khá bận bịu, và tình hình buôn bán của họ cũng rất tốt.
“Mọi chuyện sao rồi?”
“Chúng ta đang rất tốt. Mà, chỉ còn một chút nữa thôi là hoàn thành rồi. Chiếc khiên của An-chan ấy.”
“Vậy à. Thế, cả thảy bao nhiêu tiền vậy?”
“Cậu đưa cho tôi gã này làm lao công miễn phí, nên trả 10 đồng vàng tiền nguyên liệu là được rồi.”
Lão chủ cửa hàng vũ khí hào phóng nói, và chỉ chỉ về phía chú của Imia.
Đó là một kiệt tác được chế tạo bằng nguyên liệu từ Linh Quy, nên nó rất có khả năng là có chất lượng tốt không kém cạnh gì những sản phẩm được bán đấu giá ở Zeltbur.
Ngoài ra, chính tay Lão Già đã chế tạo ra nó, nên có khi giá trị còn cao hơn hẳn thế nữa.
Nhưng vấn đề ở đây là tương lai của cái khiên sẽ trôi về đâu sau khi tôi đã sao chép nó...
Bởi vì trong số những người tôi tin tưởng, chẳng có ai sử dụng khiên cả.
“Giá bình quân trên thị trường của nó là 50 đồng vàng, phải không nhỉ?”
Chú của Imia hỏi cứ như là biết được suy nghĩ của tôi vậy.
50 đồng vàng là một cái giá rẻ. Kể cả như vậy thì với tôi, cái giá đó vẫn khá cao.
Phiên bản của chiếc khiên này cũng giống như thanh Kiếm Linh Quy ‘Hàng Không Bán’ ở sàn đấu giá tại Zeltbur trước đây.
Nó là một sản phẩm được Lão Già tạo ra, và tính năng của nó rất có thể được như mong đợi của tôi.
Nhưng vấn đề ở đây lại là cái giá của nó.
Mà tôi của hiện tại chỉ có thể chi ra được 10 đồng vàng.
Đó là số tiền tôi có được nhờ vào việc quản lý lãnh thổ.
Hay nói đúng hơn, cách sử dụng tiền của tôi chính là tăng cường chiến lực và quan trọng nhất, mua thêm vũ khí và áo giáp để chuẩn bị cho Đợt Sóng.
Cái giá có vẻ rẻ, nhưng với số tiền 50 đồng vàng vẫn làm tôi cảm thấy hơi do dự.
“Một sản phẩm có chất lượng cao thì có giá đến như vậy cơ à?”
“Đúng vậy. Dù nếu không thể nào sử dụng được, thì đến một lúc nào đó, chắc chắn sẽ có một thương nhân để mắt đến nó và mua nó đi.” (Chú của Imia)
Lão Già cũng gật đầu tán thành.
Nhưng mà... Từ bỏ tác phẩm mà họ đã tận lực chế tạo ra cho tôi khiến tôi cảm thấy không nỡ.
Tôi muốn cầm nó trên tay mình dù cho nó có đóng bụi đi chăng nữa.
“Ừm, tôi sẽ nghĩ về điều đó khi thời điểm đến. Còn bộ giáp thì sao?”
“Quả là một hạt nhân tốt. Với nó, sẽ chẳng có vấn đề gì khi lắp thêm vào đâu. Nghĩ như vậy, nên bọn ta đã làm bộ giáp trước.”
Theo chỉ thị của Lão Già, chú của Imia đem bộ giáp từ bên trong cửa hàng mang ra.
Hình dáng thì vẫn trông tương tự như bộ Giáp Man Di trước đây.
Tuy nhiên, xem xét lại những tài liệu căn bản, thì bộ phận kim loại được gắn thêm tài liệu làm từ mai rùa.
Ngoài ra, một số mối nối vốn đượm sắc tối thì giờ trở nên sáng màu hơn.
“Cái này là?”
“Bọn ta đã sử dụng kim loại sản xuất từ Linh Quy. Có vài vấn đề do trọng lượng của nó, nhưng bọn ta cũng đã giải quyết được cái điểm yếu đó rồi. Điều kỳ lạ là, bộ giáp trở nên nhẹ hơn sau khi bọn ta gắn hạt nhân vào.”
“Vậy à.”
Tôi đánh giá bộ Giáp Man Di.
Giáp Man Di +2?Tăng Phòng Ngự
Kháng Chấn Động (Lớn)
Kháng Hỏa Viêm (Cực Lớn)
Kháng Lôi
Kháng Hấp Thụ
Hồi Phục HP (Yếu)
Hồi Phục Ma Lực (Yếu)
Tăng Cường Ma Lực (Trung)
Gia Hộ của Long Đế
Gia Công Phòng Ngự Ma Lực
Chức Năng Tự Sữa Chữa
Gia Hộ của Địa Mạch
Gia Hộ của Sinh Mệnh
Long Thuộc Tính
Dragon Territory
Lực Trưởng Thành
Wào, thậm chí còn tăng thêm nhiều tính năng nữa chứ.
Kháng Ám chẳng còn nữa, nhưng bù lại, rất nhiều những dòng khác được thêm vào.
Kháng Hỏa Viêm là nhờ cái viên hạt nhân đó à?
Nó cũng có cả Long Thuộc Tính nữa. Bề ngoài của rồng có vẻ khá giống với hạt nhân mà Gaelion đang sử dụng.
Dragon Territory là sao nhỉ? Còn Lực Trưởng Thành là một hiệu quả mà khiến tôi rất trông đợi.
Có lẽ tôi nên thử hỏi Gaelion xem.
“Chi phí là bao nhiêu vậy?”
“Có lẽ An-chan sẽ phát huy tốt tác dụng của nó, nên chỉ cần phải trả tiền phí của tài liệu trung gian là được rồi.”
“Điều đó giúp tôi rất nhiều đấy.”
“Do ta cũng đạt được lợi ích không nhỏ từ đó. Nên ta không thể nhận thêm tiền của cậu nữa, niềm tự hào của ta không cho phép ta làm điều này.”
Lão Già thực sự đã làm rất nhiều thứ vì tôi; Ông ta là người mà tôi có thể tin tưởng nhất chỉ sau Raphtalia.
Tôi thật sự rất luyến tiếc khi mà ông ta từ chối đến lãnh địa của tôi.
“Tôi có thể mặc nó ngay lập tức được chứ?”
“Chắc rồi! Thử xem.”
Tôi cầm Bộ Giáp và đi về phía phòng thay đồ.
Chẳng biết vì sao, mặc dù có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại có cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Một cảm giác thật bí ẩn. Cái này...
Rõ ràng là phần thiết kế chẳng có bất kỳ một thay đổi lớn nào. Chỉ có màu sắc là khác thôi.
“Hửm?”
Cảm giác da ở chỗ phần vải bông là không giống. Giờ thì tôi đã hiểu rồi, ông ta đã dùng đồ xịn đây.
Bộ giáp này đúng là tốt thật.
Kích cỡ cũng rất phù hợp, nó vừa vặn một cách hoàn hảo.
“Thế nào?”
“Ồ, đúng như ta nghĩ, nó rất phù hợp với An-chan.”
“À ừm... Tôi không hiểu lắm, nhưng hình như bộ giáp phát triển thêm 1 chút thì phải... Do Hiệp Sĩ-sama... À, không có gì đâu.”
Chú của Imia nói năng rất lộn xộn.
Mặc dù là vậy... Lão Già rất hài lòng, nhưng tôi cũng nghĩ đó là cá nhỏ của Thế Kỷ Mạt.[1] (cá nhỏ: Thứ vớ vẩn, yếu đuối,...)
Tuy nhiên, tôi nhớ lại ảo tưởng giống như trước đây là mình trở nên mạnh mẽ chỉ với việc khoác bộ giáp lên người.
Mà tôi đã lo lắng quá mức rồi, bởi vì bộ giáp này được làm ra với niềm tín nhiệm của Lão Già và chắc chắn là bộ giáp đáng tin cậy nhất đối với tôi.
Raphtalia đã từng nói con bé muốn được trở thành thanh kiếm của tôi. (Trans: Kiếm của anh khiên@@ if U know wut I mean)
Còn Lão Già thì lại trao cho tôi bộ giáp này.
Đương nhiên là chiếc áo giáp này, việc gia công ra bộ Giáp Man Di này quả nhiên là nhất.
“Cảm ơn.”
“Cũng đã khá lâu rồi ta mới lại được nghe An-chan nói cảm ơn đấy.”
“Tôi mới vừa nói đấy thôi.”
“Tiện thể thì, Jou-chan đâu rồi? Cô bé không đến à.”
“À, con bé vẫn còn đang trong đợt huấn luyện.”
“Ồ~...”
“Phải rồi. Lão Già, ông có thể nhìn thấy được dòng chảy ma lực không?”
“Đó là cái gì vậy?”
Tôi cố giải thích cho lão già về cách thêm ma lực vào khi nấu nướng hoặc pha chế thuốc để cải thiện chất lượng.
“Ta không thể thấy được. Nhưng ta đã hiểu được thêm vào ma lực là thế nào.”
“Vậy sao?”
“À, mặc dù ta có lẽ không hiểu một cách tỉ mỉ như An-chan được. Nhưng lần tới An-chan sẽ giúp ta chứ?”
“Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó.”
“Và ngoài ra, sẽ rất vô ích nếu An-chan không chịu lắng nghe tiếng nói của nguyên liệu đâu. Ép vào cũng tốt, nhưng dẫn ra cũng rất quan trọng.”
Ồ... Việc thêm vào ma lực cũng rất quan trọng, nhưng ít nhất cũng phải có chỉ dẫn hay gì đó chứ, đúng không.
Cũng không sao cả khi thêm vào ma lực để cải thiện những sản phẩm chất lượng thấp, nhưng nếu bản thân sản phẩm đã có nền tảng rồi thì không cần thiết phải thêm ma lực vào nữa à?
Hay nó cũng tương tự như Long Mạch Pháp nhỉ?
Hmm? Tôi cảm giác như có vài ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.
Lần tới tôi sẽ thử làm xem.
“Được rồi, tôi cũng không muốn phải làm phiền ông quá nhiều... À, đúng rồi. Ông có thể làm cho tôi một chiếc xe kéo khác không?”
“Hửm? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Con nhóc Firo lái xe thô bạo đã khiến cho chiếc xe trở nên” quá đát “rồi.”
“Rốt cuộc là con bé đã làm cái quái gì thế?”
“Một cuộc đua ở trên đèo... Con chim đó ganh đua tại một con đường mòn trên núi và nhảy ra khỏi vách đá.”
“Cái tình huống kiểu quái gì vậy!?”
Đúng như tôi nghĩ, Lão Già cũng rất ngạc nhiên.
Chú của Imia cũng chẳng khác gì.
“Sẽ không có lần sau nữa đâu, nên tôi muốn nhờ ông làm một chiếc xe tương tự cái trước ấy.”
“Hiểu rồi. Tạm thời thì ta sẽ làm sẵn một chiếc khung xe trước, vậy nên lần tới hãy mang Jou-chan chim đó đến đây luôn đi, sẽ tốt hơn nhiều nếu ta cải tiến nó cho phù hợp với Jou-chan, đúng không?”
“À, vậy lần tới chúng tôi sẽ lại ghé qua.”
“Vậy đi.”
“Tôi cũng sẽ trở lại làng sớm thôi.” (Chú của Imia)
“Vậy rốt cuộc là ông cũng về à?”
“Giai đoạn quyết định tạm thời thôi. Dù có thế nào thì chẳng phải tốt hơn nhiều nếu tôi hoàn thành trang bị cho những người trong làng sao?”
“Mu... Thì ra là vậy.”
Thậm chí cho đến lúc này, bọn họ vẫn còn phải sử dụng những món trang bị như thời Trung Cổ.
Nếu tôi thiếu trách nhiệm và không chịu thay món mới, thì chúng sẽ mau chóng bị tiêu hao.
Ít ra thì tôi cũng có thể bảo trì chúng thường xuyên nhưng dù sao thì cũng có giới hạn của nó.
Imia đang phát huy khả năng cũng không tồi. Hy vọng là ông chú của con bé cũng có tài năng tương đương với Lão Già.
“Tôi biết hiện tại ngài Khiên Hiệp Sĩ-sama rất muốn ai đó có thể đến làm việc tại làng.”
“Không... Cái đó...”
Uwaa. Xấu hổ thật.
Đúng là, tôi rất muốn Lão Già của cửa hàng vũ khí có thể đến làm việc tại làng.
Bình thường thì tôi sẽ chối phắt đi, nhưng đó là khi so sánh với Lão Già.
Tôi rất xin lỗi, nhưng đó thực sự là những gì mà tôi đang nghĩ...
“Xin ngài đừng lo lắng. Tôi chẳng hề có ý định chịu thua đâu.”
“Đúng vậy. Thật là, ông rất có năng lực đấy ông bạn. Ta không nghĩ là mình có thể hoàn thành được chiếc khiên kia nếu thiếu ông đâu.”
“Do Khiên Hiệp Sĩ-sama đã đặt sự kỳ vọng vào tôi. Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Hay nói đúng hơn, tôi nhất định phải làm được.”
Nếu Lão Già đã nói thế, thì có lẽ kỹ năng của ông ta rất đáng tin cậy.
Vậy thì, tôi chỉ cần đợi thôi.
“Tôi rất mong chờ đấy. Tôi có cần phải thu gom tài liệu từ đâu đó không?”
“Vâng. Sau này tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài có thể giúp tôi tạo ra một xưởng rèn.”
“Hiểu rồi. Nếu ông đến thị trấn kế bên hỏi thử thì có lẽ ở đó sẽ có vài người hiểu biết về nó, nên ông có thể giao phó việc này cho bọn họ.”
Có lẽ sẽ ổn thôi nếu tôi hỏi gã Buôn Phụ Kiện.
Dù có như thế nào thì để làm ra phụ kiện thì cũng cần phải tinh lọc kim loại mà.
Tôi biết có một cái xưởng rèn như vậy được xây trong làng.
Bởi vậy, ông ta chắc hẳn sẽ tạo ra được một cái tại làng.
Tôi sẽ cố mặc cả nhiều nhất có thể. Tôi cũng hiểu rõ là gã đó cũng giống như tên Buôn Nô Lệ, đều là mấy tay M như nhau, nên nếu như tôi càng mặc cả thì gã đó thế nào cũng vui lắm.
Và tất nhiên, tôi sẽ không để ông ta ăn bớt vật liệu khi xây dựng đâu.
“Vậy thì cho đến sau này, khi chiếc khiên đã hoàn thành.”
“À, thế thì ta sẽ gặp lại cậu sau...”
Và như vậy, tôi rời khỏi cửa hàng vũ khí.
Chú thích
[1] Thế Kỷ Mạt: Lúc kết thúc của một thế kỷ, hay có ý nghĩa khác là thời kỳ suy tàn của một xã hội. Thế Kỷ Mạt cũng có nghĩa tương đương với Fin de siècle.
Vào link dưới đây nếu bạn muốn tìm hiểu thêm:
Https://en.Wikipedia.Org/wiki/Fin_de_siecle