An Noãn xin nghỉ làm một ngày, đặc biệt ở nhà chăm sóc Thường Tử Phi, nhưng cái người này bị vui vẻ làm cho hỏng rồi, nằm ở trên giường sai bảo An Noãn.

"Tiểu Noãn, anh muốn uống nước, nước ấm."

Sau khi bị anh sai bảo vô số lần, An Noãn vẫn kiên nhẫn bưng tới cho anh ly nước.

Thường Tử Phi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lập tức kêu to: "Thực nóng, thổi giúp anh đi."

An Noãn coi như không có gì, cầm ly nước thổi.

Cô đột nhiên nở nụ cười, cười đến vui vẻ. An Noãn đưa cho anh ly nước, tức giận hừ: "Thường Tử Phi, anh đủ chưa."

Thường Tử Phi sờ sờ đầu, ngốc ngốc nói: "Anh chỉ là muốn chứng minh em đang bên cạnh anh, thật giống như là nằm mơ, cho tới bây giờ anh cũng không dám tin, Tiểu Noãn, em thật là của anh sao?"

Vẻ mặt Thường Tử Phi có chút khoa trương làm cho An Noãn gịât mình. Chẳng bao lâu sau, khi Mạc Trọng Huy đồng ý làm bạn trai cô, cô cũng giống như bây giờ kích động, nói năng lộn xộn. Có đôi khi quá yêu một người thì khi bị tổn thương sẽ càng sâu sắc hơn. Cô không dám cam đoan với Thường Tử Phi có thể bên cạnh anh bao lâu, nhưng giờ phút này cô thầm nghĩ cứ thật tốt bên anh.

"Suy nghĩ cái gì hả, có phải hay không giận anh?Anh sai rồi, về sau sẽ không sai bảo em nữa, đổi ngược lại để em sai bảo anh được không."

An Noãn nháy mắt nở nụ cười.

Hai người ở nhà ăn tối đơn giản, An Noãn kiên trì phải về nhà, Thường Tử Phi nhất nhất phải đưa cô về.

An Noãn không nghĩ sẽ mời anh lên lầu, nhưng Thường Tử Phi nói phải xem chỗ ở của cô một chút.

Vào phòng trọ, Thường Tử Phi lập tức liền phát hỏa, cơ hồ gào lên: "Tiểu Noãn, đây là nơi ở của em sao, em ở đây sao, dọn đồ một chút đi theo anh."

An Noãn chỉ biết cười cười, kéo cánh tay anh làm nũng: "Nơi này cũng không tệ nha, hơn nữa phần lớn em ở dưới lầu cùng chị Hiểu Yến, chỉ có ngủ mới lên trên này."

"Anh mặc kệ, không cho phép ở đây."

Thường Tử Phi mở tủ, bắt đầu lấy túi xếp quần áo của cô vào. Miệng còn tức giận nói: "Tiểu Noãn, anh thật không biết em ở đây, nếu không một ngày anh cũng không cho em ở lại. Em không chịu về nhà anh vậy anh còn có vào căn nhà nhỏ, cũng gần Trăm Nhạc, em ở đó đi làm cũng gần hơn."

An Noãn như vậy cứ đứng ngây một chỗ, nhìn Thường Tử Phi lấy quần áo cô nhét lung tung vào túi.

Rất nhanh, anh đã gom hết hành lý cô lại, một tay cầm lấy túi quần áo, một tay cầm tay An Noãn, sắc mặt ngưng trọng nói: "Đi theo anh, về sau không cho phép tới đây."

An Noãn không nhúc nhích, dùng sức gạt tay anh ra, sắc mặt tái nhợt: "Anh nhất định tổn thương lòng tự trọng của em sao?" Giọng run run cô nói tiếp: "Em ở trong tù đi ra, hai bàn tay trắng, anh để em ở trong căn nhà mà anh nói người nhà của anh sẽ nghĩ sao?"

Thường Tử Phi khóe miệng ngoéo một cái, cười nói: "Em đang nói đi đâu vậy? Em là cha mẹ anh biết đến lớn, bọn họ rất thương em, em nghĩ cái gì lung tung vậy?"

An Noãn bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên nói: "Thường Tử Phi, anh đừng bức em, em mất rất nhiều thời gian mới hồi phục chính mình, buông cái gọi là chênh lệch, chấp nhận anh. Không cần đến nhà của anh, dùng đến tiền tài của anh được không?"

Thường Tử Phi ném hành lý qua một bên, giận dữ hét: "Cái gì có tiền hay không, em là bạn gái anh, tương lai là vợ anh, tất cả của anh đều là của em, đừng có cái suy nghĩ đó được không, anh không thể để phụ nữ của anh ở những nơi thế này."

An Noãn không để ý đến sự tức giận của Thường Tử Phi, ngồi lên giường, nhỏ giọng nói một câu: "Sự thật rõ ràng là không nên đến với nhau."

Thường Tử Phi tức giận đến một câu cũng không nói, rời đi.

Có lẽ là mệt mõi, An Noãn nằm xuống giường, trong chốc lát ngủ thiếp đi.

Cô mơ một giấc mơ rất chân thật, cô mơ thấy Hà Tư Kỳ biến thành ma quỷ, đưa móng vuốt sắc nhọn đến gần cô, vừa chạm gần đến cổ cô liền bừng tỉnh.

"Noãn Noãn, gặp ác mộng sao?" La Hiểu Yến không biết tai sao lại ngồi ở đầu giường cô.

An Noãn đặt tay lên mi tâm (vị trí giữa hai đầu chân mày), giờ phút này cô nghĩ đến vẫn còn sợ.

"Chị Hiểu Yến, sao chị lại ở đây?"

"Chị vừa đi làm về, đi lên tìm em, muốn hỏi em cùng Thường Tử Phi ra sao rồi. Nhìn thấy em ngủ không đánh thức em, kết quả em gặp ác mộng tự mình thức."

La Hiểu Yến nói xong, lấy cho cô ly nước ấm.

"Nói cho chị nghe em mơ thấy gì mà bị dọa như vậy?"

"Mơ thấy có người muốn bóp chết em."

La Hiểu Yến khẽ thở dài: "Em nha, gần đây áp lực quá lớn hả, hay là xin nghĩ vài ngày nghỉ ngơi cho tốt."

Cô lắc đầu: "Em không sao, chị yên tâm đi."

"Vậy em cùng Thường Tử Phi thì sao, có hay không ở cùng một chỗ?"

An Noãn kể hết cho La Hiểu Yến nghe, có người nghe mình tâm sự cảm giác thật tốt.

La Hiểu Yến nghe xong nói: "Noãn Noãn, em thật là hồ đồ, Thường Tử Phi yêu em như vậy, em tại sao không chấp nhận ý tốt của anh ấy. Đừng nói là đã ở bên nhau, cho dù là bạn bè bình thường, mượn một căn phòng để ở cũng không có gì là không đúng. Hơn nữa, một căn phòng đối với Thường Tử Phi cũng không gọi là lớn."

An Noãn không nói gì, chính là dùng sức cắn môi.

La Hiểu Yến lại thở dài, đứng ở cửa, thản thiên nói: " Noãn Noãn, suy nghĩ của em chị có thể hiểu được, loại người chúng ta từng ở tù qua lòng tự trọng rất lớn, lúc nào cũng có cảm giác bị xem thường, không muốn nhận giúp đỡ của bất cứ ai. Lúc chị mới trong tù ra, cha mẹ mua cho căn nhà này, khi đó chị cũng không dễ chấp nhận, cảm giác lòng tự trọng bị đả kích rất lớn. Nhưng sau đó, chị vẫn phải tiếp nhận, bởi vì đó là cuộc sống, chị muốn sống."

".."

"Noãn Noãn, kỳ thật em là người hạnh phúc, vì có một người yêu em như vậy."

---

An Noãn ngày hôm sau thức muộn, có ngủ thẳng một giấc cho đến tự nhiên tỉnh, giữa trưa tuỳ tiện ăn vài thứ rồi đi làm.

Đi xuống lầu, thế nhưng lại thấy xe Thường Tử Phi đậu ở đó từ bao giờ.

Cô có chút ngoài ý muốn, Thường Tử Phi cũng từ trên xe bước xuống.

"Anh làm gì ở đây?"

Thường Tử Phi bâng quơ trả lời: "Mời em đi ăn cơm, thuận tiện chở em đi làm."

"Nhưng anh .. chúng ta .." Cô ấp a ấp úng không biết nên nói cái gì.

Thường Tử Phi đi lại ôm lấy eo cô, nhét vào xe.

"Em đã ăn cơm rồi." Cô cẩn thận nói.

Thường Tử Phi mím môi, thản nhiên nói: "Vậy đi với anh, anh chưa ăn."

"Đêm qua.."

"Chuyện đêm qua, về sau anh sẽ không ép em làm những gì em không thích."

Người anh yêu có bao nhiêu quật cường, anh vẫn đều biết. Đêm qua khi tức giận trở về nhà, cả đêm cũng chưa ngủ. Nằm ở trên giường không ngừng trách mình, tại sao lại đi giận dỗi với cô, thật vất vả mới làm cho cô cảm động, lại dọa mắt cho cô chạy biết tìm ai khóc đây. Cô muốn ở nhà trọ thì trước cứ để cô ở đó một thời gian đi, khi nào cưới về thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play