Thường Tử Phi đưa cô
đến thương xá, trong tiệm mọi người đều vui vẻ đùa: "Chậc chậc, rốt cuộc cũng tu thành chính quả nha, Thường tổng dù sao cũng phải mời khách
nha."
Thường Tử Phi tâm tình tốt, vỗ ngực nói: "Phải nha, mọi người chọn quán đi, chọn xong nói với An Noãn, anh đến đặt bàn."
"Không hổ là làm đại sự, thật đúng là tốt nha. Vì cám ơn thịnh tình của Thường tổng, chúng tôi sẽ phải lựa chọn chỗ sang nhất nha."
Cuối cùng các nàng quyết định đến Thiên Đường.
An Noãn bất mãn, trong lòng buồn bực, Thiên Đường không phải là nơi ăn chơi của đàn ông sao, các cô nàng này lại muốn đến đây.
Elle như biết được suy nghĩ của cô, đắc ý nói: "Noãn Noãn, em nhất định chưa hiểu hết về Thiên Đường. Nói cho em biết, Thiên Đường thần bí nhất là tầng 10, trên tầng 10 không phải người bình thường có thể đi lên
được. Nghe nói trên đó phục vụ đều là sinh viên học viện nghệ thuật, phụ nữ trên lầu 10 đều là hoa hậu của giảng đường cao đẳng. Người có thể
lên tầng 10 của Thiên Đường phải có thẻ hội viên, phí một năm cũng hơn
trăm vạn. Chúng tôi là muốn đi theo Thường tổng của em lên tầng 10 Thiên Đường nhìn một chút, đời này không chừng không có cơ hội thứ hai."
An Noãn lại càng thêm bất mãn, một năm tiêu phí cũng hơn trăm vạn. Số
tiền này, bao nhiêu người phấn đấu cả đời cũng không mua nổi căn nhà
trăm vạn để ở. Giữa người với người chênh lệch quá lớn.
"Sao vậy Noãn Noãn, em là đau lòng à? Còn chưa gả cho người ta đã tiếc tiền dùm rồi."
An Noãn mím môi, cười nói: "Em mới là không có, chính là bộng nhiên cảm thấy em cùng anh ấy chênh lệch nhau quá lớn."
Elle vỗ nhẹ lưng cô, an ủi nói: "Noãn Noãn, em cũng đừng suy nghĩ lung
tung, chúng tôi đều nhìn ra được, Thường tổng thật đối xử tốt với em,
nên biết làm sao quý trọng anh ấy, nắm giữ thật tốt."
Lâm Mạn
cũng khuyên nhủ: "Noãn Noãn, nếu chị là em sẽ không quan tâm đến cái
khoảng cách đó, chị nhất định đem anh ấy cột chặt bên mình, không cho
người khác có cơ hội cướp đi."
An Noãn thật sự không sợ Thường
Tử Phi sẽ thay lòng đổi dạ, cô duy nhất là không dám đối mặt với người
nhà của anh, nhất là dì Nghê.
--
10g tối, Thường Tử Phi đúng giờ đến thương xá dắt các nàng đến Thiên Đường.
Ở bãi đổ xe, cô liếc thấy chiếc Bentley quen thuộc của Mạc Trọng Huy, tim cô tựa hồ nhảy khỏi ngực.
Thường Tử Phi tay vẫn gắt gao ôm lấy eo cô, dường như rất sợ cô bỏ đi.
Đến tầng 10 thần bí, cô không thể không phục sự xa hoa của ông chủ Thiên
Đường, ngay cả cửa của mỗi gian phòng đều làm bằng vàng rồng.
Trên hành lang ngẫu nhiên đi qua đều là phục vụ sinh cùng tiểu thư,
không có ai không phải là mỹ nữ, thân cũng là con gái như các cô nhưng
nhìn đều có chút hít thở không được.
Hà Hinh nhịn không được hừ
nói: "Làm ra một Thiên Đường như vậy, không phải là bắt tất cả đàn ông
Giang Thành phạm tội hết sao?"
"Bởi vậy, đàn ông có tiền càng dễ dàng ở bên ngoài lêu lổng, chỗ này đầy dụ hoặc, có bao nhiêu người đàn
ông có thể chống cự được."
An Noãn nghe các cô nói như vậy, theo bản năng liếc Thường Tử Phi một cái. Anh vẻ mặt vô tội, kề sát tai cô,
nhỏ giọng nói: "Anh rất ít khi đến đây. Ở trong mắt anh, em so với bất
cứ người nào đều xinh đẹp hơn."
An Noãn đỏ bừng mặt, không thèm quan tâm anh.
Lúc đó, mọi người đều chơi rất vui vẻ, An Noãn cũng bị các vô ép uống
rượu. Cô ngượng ngùng nói đây là lần đầu tiên cô uống rượu. Trước kia là một có gái ngoan ngoan, học tập thành tích tốt, lúc còn nhỏ rất nghe
lời. Từ lúc gặp Mạc Trọng Huy, mới làm ra nhiều chuyện đên cuồng vì hắn, nhưng cũng vì vậy phải trả một giá thật đắt.
Nghĩ đến đây, cô có chút ảo não, cô biết Mạc Trọng Huy đang ở cách cô không xa, nhưng cô lại không có cách nào báo thù cho cha.
"Em muốn đi toilet."
Cô quay qua nói một tiếng với Thường Tử Phi, rồi đi ra khỏi phòng.
Không khí bên ngoài thoải mái hơn bên trong rất nhiều, cô hít sâu vào một cái cho tỉnh táo.
Ở toilet dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, giống như làm như vậy cho lòng bớt phiền não.
Vừa ngẩng đầu lên cô nhìn thấy trong gương là trợ lý cuả Mạc Trọng Huy.
Cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên, người này là trợ lý bên mình của Mạc Trọng Huy, hắn ở đâu thì người này ở đó.
"An tiểu thư, Mạc tiên sinh cho mời."
--
An Noãn bị Trương Húc đưa vào một phòng sát góc, nói là phòng chứ bên
trong xa hoa như là phòng tổng thống, có phòng khách thật lớn. Mạc Trọng Huy an vị ngồi trên sopha, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
"Mạc tiên sinh tìm tôi lần này lại vì chuyện gì.?"
An Noãn bình tĩnh hỏi, giờ phút này cô thấy thật hối hận, không đem dao bên mình. Nếu không cô nhất định xong đến hung hăng đâm vào tim hắn một nhát.
"Cô cùng Thường Tử Phi ở bên nhau?"
Hắn vẫn là như trước giọng đầy từ tính, ngày xưa cô thích nhất là mỗi ngày đều có thể nghe được giọng nói đó.
An Noãn thản nhiên cười, trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau, Mạc tiên sinh có ý kiến gì sao?"
Được cô khẳng định trả lời, Mạc Trọng Huy mày hơi nhếch lên.
"Thường Tử Phi không thích hợp với cô, rời khỏi anh ta đi"
An Noãn cười lạnh ra tiếng, trào phúng nói: "Anh ấy không thích hợp với tôi? không lẽ Mạc tiên sinh thích hợp với tôi sao??"
Hắn nhướng mày, gầm nhẹ: "An Noãn."
Trước kia, cô rất thích chọc ghẹo thân hắn, mỗi lần hắn đều thở hỗn hển quát lớn: "An Noãn."
Lúc đó, cô cảm thấy mỗi lần hắn quát lớn "An Noãn" hai chữ, là toàn thế giới chỉ còn giọng nói êm tai này thôi.
Bỗng nhiên, cửa bên ngoài bị đẩy thật mạnh đánh vào tường, ngay sau đó
liền nghe được giọng phẫn nộ của Hà Tư Kỳ: "Thì ra thật sự là có hồ ly
tinh, tôi thật muốn nhìn xem hồ ly tinh đang dụ dỗ người này là ai?"
Hà Tư Kỳ bước vô nhìn đến An Noãn, trong chớp mắt cả người đều giựt mình, bước chân đã đứng yên tại chỗ.
"Là cô, cô làm thế nào nhanh như vậy đã ra khỏi tù."
An Noãn khoé miệng hơi nhếch lên, cười chào hỏi: "Hà Tư Kỳ, đã lâu không gặp."
Hà Tư Kỳ đôi môi run rẩy, đi đến chỗ ngồi của Mạc Trọng Huy, hai tay ôm lấy cổ hắn làm nũng: "Anh Trọng Huy, sao anh không nói cho em biết An
Noãn đã ra tù, tai sao anh gạt em gặp riêng cô ấy. Anh đã quên lúc trước xém chút nữa cô ta dùng dao đâm chết em. Em ghét anh."
An Noãn
cắt đứt giọng đang làm nũng kia, lạnh lùng nhìn Mạc Trọng Huy nói: "Mạc
tiên sinh còn có chuyện gì sao? Không có gì nói tôi không quấy rầy hai
vị âu yếm."
Cho đến khi cô ra khỏi phòng, Mạc Trọng Huy cũng không nói thêm câu nào.
--
An Noãn đi trở về phòng cũ, Thường Tử Phi lại đột nhiên chạy đến, gắt
gao cầm lấy tay cô, cực kỳ khẩn trương nói: "Đi đâu vậy? Anh ở toilet
tìm em nhưng không thấy."
An Noãn cảm thấy có lỗi nói: "Vừa rồi lạc đường."
"Xem ra mai mốt không cho em uống rượu nữa, làm anh sợ muốn chết."
Anh gắt gao ôm cô mang cô trở về phòng.
Mạc Trọng Huy nói Thường Tử Phi không thích hợp với cô, nhưng trên thế
giới này, sẽ không tìm được người nào yêu cô hơn Thường Tử Phi.
Bởi vì đã từng mất đi, nên mới càng hiểu được quý trọng, quý trọng từng người bên cạnh đối xử tốt vối cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT