Hôm nay là đêm ba
mươi, trong tiệm chỉ có một mình An Noãn đi làm, những người khác đều
nghĩ ở nhà ăn lễ mừng năm mới, An Noãn chỉ một mình, nên hôm nay cũng
như mọi ngày khác.
Phù Thu gọi điện tới, mời cô đến nhà cùng mừng giao thừa nhưng An Noãn từ chối. Cô đã đóng cửa tiệm đang nghĩ đêm nay
phải làm như thế nào cho hết thời gian. Do dự một hồi, An Noãn gọi điện
cho Vương Gia Dật, anh ta cũng không trốn tránh cô trực tiếp nghe điện
thoại.
"An tiểu thư lại có chuyện gì sao?"
"Vương tiên sinh, anh có thể cho La Hiểu Yến tự do một ngày, cùng tôi ăn cơm mừng tất niên."
Đầu dây bên kia dừng một chút, rồi thản nhiên nói: "An tiểu thư, nếu cô không ngại đến nhà tôi mừng lễ năm mới."
"Vương Gia Dật, anh thật là quá đáng, tôi không tin anh có thể nhốt cô ấy cả đời."
Vương Gia Dật bên kia cười ra tiếng: "An tiểu thư, cô đang lo lắng!"
An Noãn tức giận muốn cúp máy, nhưng cô biết chuyện của La Hiểu Yến không
thể làm náo loạn, Lạc Khả Hân là người như thế nào cô cũng hiểu biết
chut ít, so với Vương Gia Dật còn nguy hiểm hơn.
Giang Thành
không khí mừng năm mới thật vắng vẻ, mọi người đều về nhà cùng gia đình
ăn cơm đầm ấm. An Noãn ở trạm xe bước ra, chậm rãi đi về nhà. Cô hy vọng con đường này kéo dài hơn, có thể đi như vậy lâu một chút không đối mặt với sự cô đơn lạnh lẽo một mình trong phòng trọ.
Bất tri bất
giác khi đến trước cửa nhà trọ, cô thấy xe của Thường Tử Phi đang đậu,
tâm có chút rạo rực. Thường Tử Phi vừa thấy An Noãn liền bước xuống xe
đi tới trước mặt cô.
"Em thật muốn xem anh như người xa lạ?" Anh cười khẽ, giống như giữa bọn họ chưa có gì xảy ra.
An Noãn mím môi, thản nhiên: "Xin hỏi anh tìm em có chuyện gì?"
Nghe giọng cô khách sáo, Thường Tử Phi bất giác nhíu mày.
"An Noãn, em còn giận anh?"
An Noãn mĩm cười nói: "Em không có giận, Thường Tử Phi, chúng ta đã chia tay, anh còn tìm em làm gì?"
"Ai nói chúng ta chia tay?" Anh thấp giọng : " An Noãn, chia tay là tự em nói, anh không đồng ý."
"Thường Tử Phi, anh.."
"An Noãn, anh biết phản ứng lần trước của anh quá lớn, làm cho em thất
vọng, nhưng anh hy vọng em có thể tha thứ cho anh, anh chỉ là trong
khoảng thời gian ngắn khó có thể chấp nhận. Hiện tại anh đã suy nghĩ
thông suốt, anh yêu em, mặc kệ em có ra sao, anh cũng sẽ yêu em. Anh
thật sự không thể mất em."
An Noãn khẽ thở dài.
Thường Tư
Phi đưa tay vuốt ve hai bên má cô, trầm giọng : "Noãn Noãn, mặc kệ Mạc
Trọng Huy đối với em thế nào, mặc kệ trong lòng em đang yêu ai, em vẫn
là người Thường Tử Phi anh yêu nhất, đừng rời khỏi anh."
Thấy An Noãn vẫn không lên tiếng, anh đưa tay kéo cô vào lòng.
"Em có biết hai ngày nay anh trãi qua như thế nào không? Mất đi em so với
chết còn đau khổ hơn. An Noãn, đừng đối xử với anh tàn nhẫn như vậy, anh thật sự rất yêu em."
An Noãn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy
Thường Tử Phi ra, vô cùng ẩn nhẫn nói: "Thường Tử Phi, xin đừng làm em
khó xử, em không muốn anh cùng người nhà xảy ra mâu thuẫn, anh biết rõ
mẹ anh sẽ không chấp nhận em, em .."
"An Noãn, em đừng nói đến
chuyện này, cũng đừng nói đây là nguyên nhân em muốn chia tay. Thật sự,
chỉ cần em, An Noãn đồng ý ở bên cạnh anh, cho dù có làm kẻ địch của cả
thế giới, anh cũng muốn giữ em lại bên mình."
"Thường Tử Phi, anh thật là ngu ngốc, em đáng giá để anh tốt như vậy sao?"
Tay anh nhéo nhéo mũi cô, yêu thương kéo cô vào lòng: "Nha đầu ngốc, em là người anh yêu nhất trong đời."
--
An Noãn đáp ứng đi cùng với Thường Tử Phi về nhà trọ của anh ăn lễ mừng
năm mới, lúc xe vừa rời khỏi, cùng lúc một chiếc Bentley cũng chạy ngang qua, biển số kia chứng mình cho thân phận đặc biệt của chủ nhân nó.
An Noãn thấy phía sau chiếc Bentley đột nhiên dừng lại ven đường, tim cũng run rẩy, cũng may chiếc Bentley kia không quay đầu lại cũng không có
đuổi theo.
"Sao vậy? Sắc mặt của em rất kém. Có phải có chỗ nào không thoải mái?" Thường Tử Phi một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô hỏi.
An Noãn cười lắc đầu: "Em không sao, chỉ là hơi lạnh."
Phía sau bên trong chiếc Bentley, Trương Húc cẩn thận hỏi: "Mạc tiên sinh,
hình như chúng ta đã đến chậm, có muốn đuổi theo không?"
"..."
"Mạc tiên sinh, chiếc xe vừa rồi hình như là của Thường Tử Phi, xem ra anh ta cùng với An tiểu thư đã hòa hảo."
"Về Thiên Đường." Mạc Trọng Huy lạnh lùng lên tiếng, lái xe sợ đến mức quay đầu chạy nhanh.
Trương Húc còn không sợ chết tiếp tục hỏi: "Mạc tiên sinh, không trở về Kỳ
Uyển mừng lễ năm mới sao? Hàng năm ngài cùng Hà tiểu thư đều ở bên
nhau."
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý gắt gao liếc anh ta một cái. Trương Húc nhanh chóng ngậm miệng.
Đúng lúc này, điện thoại Trương Húc chợt reo, anh nhìn nhìn, nơm nớp lo sợ:
"Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư gọi đến, ngài muốn nghe không?"
Hai mắt Mạc Trọng Huy nhắm chặt, tựa lưng vào ghế ngồi, phân phó: "Cậu nghe."
Hà đại tiểu thư rống giận: "Trương trợ lý, anh có ở bên cạnh Mạc Trọng Huy không?"
"Không có."
"Trương trợ lý, anh gạt tôi sao? Anh cũng biết hậu quả lừa gạt tôi sẽ như thế nào?"
Trương Húc bình tĩnh nói: "Hà tiểu thư, thực có lỗi, tôi tuy rằng là trợ lý
bên cạnh Mạc tiên sinh, nhưng vẫn phải có lúc nghĩ, bởi vậy, tôi hiện
tại không biết Mạc tiên sinh ở đâu, cô có thể gọi điện chó ngài ấy."
Hà Tư Kỳ gào lên: "Nếu tôi liên lạc được với anh ấy, còn tìm anh làm gì?"
"Này.. tôi thật sự không biết Mạc tiên sinh ở đâu."
"Chỉ mong là anh đang nói thật, đừng để tôi tìm được." Nói xong câu này Hà Tư Kỳ gác máy.
Trương Húc thở dốc vì kinh ngạc. Phía sau Mạc Trọng Huy lại bình tĩnh nhàn rỗi ra lệnh cho lái xe: "Tới biệt thự ở ngoại ô."
"Mạc tiên sinh, để cho An tiểu thư ở bên cạnh Thường Tử Phi sao? Đây không
phải là quá nguy hiểm sao, cô nam quả nữ ở chung một nhà, ngài không
sợ..."
Mạc Trọng Huy kêu rên: "Trương Húc, xem ra tôi nên cho cậu nghỉ việc."
Trương Húc lần nào hoàn toàn im miệng, cũng không dám nói thêm nữa câu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT