Trương Húc chạy xe đến dưới khu nhà của Thường Tử Phi, An Noãn liền xuống xe không nói câu nào.

Trương Húc thấy vậy trêu chọc: "An tiểu thư, ngay cả câu cảm ơn cũng không có, chắc vẫn còn đang giận sao. Mạc tiên sinh ngài thật sự không giúp An tiểu thư?"

"Cô ấy có năng lực làm chuyện ấy, không cần chúng ta giúp, cho xe chạy."

Dọc đường đi sắc mặt Mạc Trọng Huy rất kém, lời nói ra cũng có chút tự giễu.

Trương Húc hoàn toàn không thể tưởng tượng, người lạnh lùng vô tình như Mạc tiên sinh đối với tình cảm còn có một mặt nàt, tình yêu đôi khi cũng thật đáng sợ, có thể yên lặng không một tiếng động thay đổi một con người.

"Mạc tiên sinh, chúng ta về "Kỳ Uyển sao?" Trương Húc thử hỏi.

Mạc Trọng Huy thần sắc ảm đảm, lạnh lùng nói: "Đi Thiên Đường."

"Nhưng Hà tiểu hư đã gọi điện nhiều lần, nếu như ngài không trở về, tôi sợ cô ấy lại nổi giận."

Mạc Trọng Huy cảm thấy đau đầu, tay để lên cửa kiếng xe, cảm thụ sương gió lạnh bên ngoài.

"Mạc tiên sinh."

"Đi Thiên Đường."

--

An Noãn từ trên chiếc Bentley xuống, nhìn thấy xe của Thường Tử Phi đã ở dưới nhà trọ, lòng không khỏi ê ẩm.

Lên nhà, liền ngửi được mùi thức ăn từ phòng bếp truyền đến, bóng dáng Thường Tử Phi đang bận rộn trong đó.

An Noãn thấy lòng chua xót, một người đàn ông tốt như vậy, nhưng cô thật không có phúc có được.

"Nha đầu, em đã về. Lại đây xem anh nấu cho em món gì!"

An Noãn bước chân nặng nề, đi về phía phòng bếp.

"Anh hầm cho em chút canh, em lại thử một chút, coi mùi vị thế nào?"

Thường Tử Phi múc ra một ít đưa đến miệng cô, sự yêu thương chìu chuộng kia làm cho mắt An Noãn phiếm hồng.

"Thế nào? Ăn ngon không?"

An Noãn gật đầu. Đột nhiên cúi đầu hỏi: "Tử Phi, sao anh không hỏi em tan ca đã đi đâu?"

Thường Tử Phi có chút giật mình, lập tức cười nói: "Tuy rằng em là bạn gái của anh, nhưng em vẫn có tự do của mình, anh không thể chuyện gì cũng can thiệp vào, hơn nữa anh tin em Noãn Noãn."

Anh nói xông không nghĩ đến toàn thân đều dầu mỡ, một tay ôm An Noãn đau lòng nói: "Nha đầu, trong khoảng thời gian này, anh đều bận việc công ty xem nhẹ em, hết ngày mai sẽ xong tất cả mọi việc, anh sẽ có thời gian bên cạnh em."

An Noãn tham lam ôm lấy thắt lưng anh, cô muốn hưởng thụ sự ấm áp này, có lẻ qua hôm nay, cô sẽ không còn cảm nhận được nữa.

Hôm đó, An Noãn cùng Thường Tử Phi ăn tối ấm áp bên nhau, bọn họ cùng nhau nói rất nhiều về chuyện trước kia, thời gian đúng là thật đáng sợ, nó có thể phá huỷ rất nhiều thứ.

--

Ngày hôm sau, Thường Tử Phi mang ly sữa vào phòng cho cô, lại thấy An Noãn đang dọn dẹp hành lý.

"Em đang làm gì?" Anh cau mày hỏi.

Động tác trên tay An Noãn dừng lại một chút, lập tức xoay người đối mặt với anh: "Thường Tử Phi, chúng ta chia tay đi."

Thường Tử Phi nghe xong, đặt ly sữa lên bàn, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, thập phần kích động: "An Noãn, em có ý gì? Ngày hôm qua không phải cón rất tốt sao? vì sao đột nhiên nói chia tay."

"Thực xin lỗi, trãi qua thời gian lâu như vậy, em cũng không có cách nào yêu anh, ở trong lòng em, anh chính là một người anh, chỉ là một người anh, ở bên cạnh anh, một chút cảm giác luyến ái cũng không có."

Thường Tử Phi nâng cằm nhìn thẳng An Noãn: "Noãn Noãn, em nhìn vào mắt anh nói, em không yêu anh."

An Noãn vẫn nhẫn tâm, nhắt mắt lại: "Thực xin lỗi, em không yêu anh."

"Tiểu Noãn, sao không dám nhìn vào mắt anh? Tiểu Noãn, nói cho anh biết, em là đang nói dối!"

An Noãn hung hăng đẩy anh ra, tiếp tục thu dọn hành lý.

Thường Tử Phi một tay gạt hành lý của cô xuống đất, rống giận: "An Noãn, em rốt cuộc muốn thế nào? Anh biết thời gian này anh bận không thể ở bên cạnh em, nhưng không phải anh đã nói, từ hôm nay anh sẽ có thời gian bên cạnh em sao, em còn có gì không hài lòng?"

"Thường Tử Phi, thực xin lỗi, xin đừng làm em khó xử."

"An Noãn, nếu hôm nay em không cho anh một lý do chính đáng, anh tuyệt đối không để em đi."

An Noãn hít sâu, thản nhiên: "Em còn yêu Mạc Trọng Huy, mặc dù anh ta đã làm em tan nhà nát cửa, nhưng em vẫn còn yêu anh ấy."

"Không, em gạt anh, An Noãn, em nói dối."

"Em không lừa anh, anh có biết em nhiều lần trở về biệt thự trước kia là bởi vì Mạc biệt thự đó đã được Mạc Trọng Huy mua, em ở đó cùng anh ta đã có quan hệ. Thường Tử Phi em đã không còn trong trắng, về sau anh không cần tốt với em như vậy nữa."

Tay Thường Tử Phi từ trên vai cô chậm rãi buông xuống.

--

Ra khỏi nhà của Thường Tử Phi, An Noãn về lại nhà trọ của La Hiểu Yến. Mỗi ngày qua đi, đều giống như nhau, cô nằm trên giường lo lắng cho cô ấy, cô cũng đi lạc thị mấy lần, nhưng đều có người canh giữ. Nhưng cô vẫn kiên trì, muốn tìm thuyết phục Vương Gia Dật.

Ngày hôm nay, cô lại đến Lạc thị thử thời vận. Ở bên ngoài Lạc thị chờ một khoảng thời gian, cũng thấy được xe của Vương Gia Dật chạy ra.

An Noãn kích động, chạy đến chắn trước đầu xe, Vương Gia Dật thắng xe dừng lại.

"Người phụ nữ này điên rồi sao?" Anh xuống xe đi về phía An Noãn tức giận.

"Vương tiên sinh, tôi có lời muốn nói với anh, xin cho tôi chút thời gian."

Vương Gia Dật thở dài: "Lên xe."

Ngồi trên xe, An Noãn không chờ đợi nói: "Vương tiên sinh, tôi nghĩ anh biết tôi tại sao đến tìm anh, tôi hy vọng anh có thể thả La Hiểu Yến, cô ấy đã hối hận, cô ấy sẽ không dám làm tổn thương anh nữa."

Vương Gia Dật khóe miệng nhếch lên, trào phúng: "La Hiểu Yến lại còn có một người bạn nghĩa khí như vậy."

"Vương tiên sinh, tôi xin anh buông tha cô ấy, nể tình cô ấy ngày xưa một mực yêu anh, vì anh cô ấy đã ngồi tù hết ba năm, tuổi thanh xuân của một đời con gái cũng đã mất hết."

Vương Gia Dật hừ lạnh: "Đó là cô ta tự chuốt, lấy tính cách của cô ta, cho dù tôi có buông tha thì vẫn tìm tôi trả thù. Cô có thể yên tâm, cô ấy ở đó so với những ngày ở Thiên Đường tốt hơn nhiều."

An Noãn hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền.

Vương Gia Dật thấy động tác của cô, cười nói: "Thế nào, cô còn rãnh rỗi lo chuyện bất công của thiên hạ."

"Vương Gia Dật, anh vẫn còn là đàn ông sao? Cô ấy thành như ngày hôm nay không phải đều do anh sao?"

Vẫn là giọng điệu mỉa mai của Vương Gia Dật: "An tiểu thư, cô đúng là ngây thơ, không phải ai cũng đều thanh thuần đơn giản giống cô. Cô có biết La Hiểu Yến ở Thiên Đường mỗi ngày làm gì không? Cô ta không chỉ làm phục vụ, mà còn theo khách ra ngoài, tôi cũng chỉ là một trong số khách đó. Tôi bắt cô ta đến biệt thự đó, không phải là giam lỏng mà đang bảo vệ cô ta. Là bạn tốt của cô ấy, chẳng lẻ cô muốn nhìn thấy cô ấy mỗi ngày ngủ với nhiều người đàn ông khác nhau."

An Noãn giật mình.

"Có lẻ cô không tin, nhưng cô có thể tìm Phan quản lý của Thiên Đường hỏi cho rõ ràng."

Vương Gia Dật nói xong dừng xe lại ve đường: "Được rồi, tôi còn phải đi xã giao, không thể đưa cô về nhà, nơi này đón xe cũng không tệ."

An Noãn thẫn thờ bước xuống xe, trong lòng có một áp lực không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play