An Noãn không lấy lại
được đồng hồ nhưng cũng cảm thấy thoải mái được chút, lần đầu tiên nhìn
thấy Mạc Trọng Huy mặt xám mày tro rời đi, thực sự cảm thấy như trả được thù.
Những ngày tiếp theo cũng không thấy Thường Tử Phi tới tìm
cô, những đêm về khuya, trên đường An Noãn vẫn thấy xe anh theo từ rất
xa cho đến khi về dưới lầu nhà trọ anh mới quay xe về.
Trong lòng cô cứ hồi hợp lo lắng nghĩ đến khi Thường Tử Phi đến tìm không biết sẽ
làm sao, làm sao cự tuyệt cho anh hết hy vọng đừng tìm cô nữa. Nhưng anh vẫn vậy lặng lẽ theo sau, chưa lần nào bước xuống xe.
Hôm nay,
La Hiểu Yến tan việc về sớm, đến tìm An Noãn muốn ngủ lại cùng cô. Hai
người nằm trên giường, nhìn lên trần nhà nhớ lại. Khoảng thời gian trong tù, hai người thường hay tâm sự vào đêm khuya. Lúc đó, cuộc sống đơn
điệu, mục tiêu cũng đơn giản, chỉ hy vọng sớm ra khỏi tù. Hiện tại ai
cũng đã ra khỏi lồng giam đó, ai cũng vì chuyện của mình mà cuộc sống
bôn ba, vì tương lai mà phấn đấu.
"Noãn Noãn, đã bao nhiêu lâu rồi mình không cùng nhau ngủ chung tâm sự?"
An Noãn cười cười: "Dường như lâu lắm rồi, ai cũng đều bận rộn công việc của mình."
"Em với Thường tổng cãi nhau? Chị ngày nào khi tan ca về cũng thấy xe anh ta dưới lầu."
An Noãn theo bản năng mày nhíu lại.
"Chị nhớ đã nói với em, người nào có phúc lắm mới gặp được Thường Tử Phi.
Bởi vậy, chị hy vọng em có thể quý trọng tốt cơ hội này. Người như chúng ta, cơ hội đã bỏ qua, không dễ tìm lại được."
An Noãn hiểu hết những điều La Hiểu Yến nói, nhưng phàm là chuyện gì mình càng muốn có, thì lại càng mất đi.
"Noãn Noãn, hãy nghe lời chị, nếu có thể cùng Thường Tử Phi ở bên nhau thì em cứ bỏ qua hết mà bước tới. Nhưng nếu thật không có cách nào thì hãy
cùng với anh ta nói cho rõ ràng, dù sao người ta cũng đến tuổi kết hôn
không thể cứ đợi chờ mãi."
"Em biết, ngày mai em sẽ nói rõ ràng với anh ấy."
An Noãn vẫn là muốn trốn tránh, không muốn đối mặt với hoàn cảnh phiền toái này.
Đêm đó, An Noãn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ. Bên
cạnh La Hiểu Yến đã ngủ say, đại khái cũng là mệt mõi, cần nghỉ ngơi.
-
Sáng sớm hôm sau, An Noãn thấy xe Thường Tử Phi vẫn còn dưới lầu liền đi xuống.
Thường Tử Phi vừa tỉnh, đang chuẩn bị rời đi. Lại thấy An Noãn đứng ở cửa nhà trọ, liền xuống xe.
"Em rốt cuộc cũng xuống gặp anh?" Thường Tử Phi khóe miệng có chút chua
xót, đi đến trước mặt nhẹ nhàng nắm lấy vai cô lấy lòng: "Tất cả đều là
anh sai, đừng giận nữa dược không?"
An Noãn nhẹ nhàng đẩy ra,
nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Thường Tử Phi, hôm đó em đã nói rõ ràng,
hai chúng ta không thể ở bên nhau."
Thường Tử Phi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"
"Vì em không thương anh, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em đều không có
yêu anh, bởi vậy, em nghĩ không nên lãng phí thời gian của anh nữa, cũng như lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Em đã là người từng ngồi tù,
chịu không nổi thất bại trong tình yêu."
"An Noãn, em còn có lời
nào tàn nhẫn hơn nữa không?" Thường Tử Phi sắc mặt trầm tĩnh, nghiêm
trang nói: "Yêu thương là chuyện của hai người, anh chống đỡ hết nổi em
cứ kiên trì muốn chia tay. Lên xe đi, anh đưa em đi làm."
Anh nói xong muốn mang cô lên xe.
"Thường Tử Phi, anh không cần như vậy, em với anh đã chia tay rồi."
Thường Tử Phi liếc cô một cái: "Anh cũng trả lời em, anh không đồng ý."
An Noãn không thèm để ý đến anh, quay đầu hướng cửa sổ xe.
Đến Trăm Nhạc, anh vẫn trước sau như một hôn lên tóc cô, nói tan ca sẽ đến rước.
An Noãn mím môi, mở cửa xe đi xuống.
Nếu biết sớm có ngày hôm nay, lúc trước cô sẽ không để mình bị cảm động
trước anh. Một người nếu không từng có được, cũng không hiểu thế nào là
mất đi. Nhưng nếu đã có được lại bị cướp đoạt thì đó lại là bị tổn
thương.
--
Bận rộn cả một ngày, An Noãn cũng không có thời gian suy nghĩ vấn đề tình cảm.
Trương Húc tự nhiên lại xuất hiện ở Trăm Nhạc, lúc anh đi vô An Noãn thật muốn cho một cái tát.
Trương Húc trước sau vẫn giữ nụ cười trên môi, cung kính nói: "An tiểu thư, có thể nói chuyện một chút?"
An Noãn cười lạnh: "Sẽ không phải là tiên sinh nhà anh cho mời nữa chứ? Trương trợ lý, anh không thấy tôi đang bận rộn sao?"
Trương Húc như cũ vẫn là mĩm cười: "Mạc tiên sinh chưa có tới, ngài ấy muốn đưa cho cô một ít đồ."
An Noãn nhìn thấy trên tay anh ta có một túi hồ sơ. Mắt thấy Elle cùng
đồng nghiệp đang làm việc mà cứ hướng về phía mình. Cô hít một hơi thật
sâu, thản nhiên nói: "Anh lên quán cafe trên lầu đợi tôi, tôi đến ngay."
"Được."
An Noãn nói qua một tiếng với Elle, trước ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đồng nghiệp đi ra cửa.
Trương Húc thấy cô đã đến, cười nói: "An tiểu thư, tôi nhớ lúc trước cô rất
thích Capuccino, nếm thử cafe ở đây rất ngon, ngay cả Mạc tiên sinh
củng thường xuyên đến."
An Noãn ghét bỏ nhìn ly cafe, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Anh ta muốn anh đưa gì cho tôi."
Trương Húc trong túi hồ sơ lấy ra phần văn kiện: "Đây là mấy phần bất động sản Mạc tiên sinh muốn giao cho cô, đây là biệt thự ngày xưa của cô, năm đó chính phủ công khai bán đấu giá, Mạc tiên sinh dùng giá cao mua lại.
Hiện tại mang trả cho cô, về sau không cần ở nhà trọ đó nữa."
An Noãn hơi hơi nhíu mày.
"An tiểu thư, chỉ cần cô ký tên, biệt thự kia là của cô."
Mạc Trọng Huy đúng là buồn cười, hắn nghĩ đến cô còn có thể ở trong ngôi
biệt thự kia sao? Mặc dù có rất nhiều kỷ niệm cùng cha ở đó, nhưng cũng
là nơi làm cho cô đau khổ nhất. Lần đầu tiên gặp Mạc Trọng Huy cũng là ở đó.
Ngày đó cô từ trường học về, nhìn thấy cha cùng một người
đàn ông xa lạ ngồi ở phòng khách trò chuyện, cha cũng chưa từng mang
chuyện công về nhà, ngoại trừ chú Thường và dì Nghê, cũng rất ít có
người lui tới. An Noãn lần đầu tiên phát hiện, một người đàn ông lại có
bộ dạng tốt như vậy, giơ tay nhấc chân đều lạnh lùng cao quý. Cô chưa
bao giờ tin tưởng cái gọi là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu),
nhưng người đàn ông này vừa gặp lại đi sâu vào lòng cô, lấy mất trái tim cô không thể thu hồi.
An Noãn không có ký tên, nhìn vào mắt Trương Húc hỏi: "Anh ta còn đưa cái gì nữa?"
Trương Húc lại lấy trong túi hồ sơ một phần văn kiện khác: "Mạc tiên sinh còn
đưa cho cô ít tiền, ngài ấy nói tiền này coi như là mua lại đồng hồ của
cô."
An Noãn bỗng nhiên cười lạnh ra tiếng, người này đúng thật
là buồn cười. Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trương Húc, gằn từng
tiếng: "Nhà tôi không cần, nơi đó thật dơ bẩn tôi không muốn nhớ lại.
Tiền tôi cũng không muốn, bởi vì đồng hồ kia là vô giá."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT