Buổi tối, Thường Tử
Phi rước An Noãn tan ca, nhận ra cô có tâm sự, cảm thấy có lỗi anh hỏi:
"Em làm sao vậy? Có phải dạo này anh lo làm việc không có thời gian dành cho em nên em giận?"
An Noãn đầu quay hướng cửa sổ, thản nhiên trả lời: "Không phải, do em hơi mệt."
Thường Tử Phi yêu thương sờ sờ tóc cô, bất đắc dĩ nói: "Anh đã nói em
nghĩ việc đi, để anh chăm sóc em. Hoặc là đến công ty của anh làm, anh
an bài cho em một công việc nhẹ nhàng."
An Noãn không hờn giận nhíu mày cúi đầu: "Em không muốn mình nói về việc này nữa."
Thường Tử Phi không nói gì, khởi động xe.
Trên xe không khí ấm áp, An Noãn cứ vậy ngồi dựa vào ghế ngủ lúc nào không hay, đã lâu cô không có được một giấc ngủ an ổn.
Tỉnh lại phát hiện không phải dưới khu nhà trọ của mình, cô mẫn cảm nhìn về phía Thường Tử Phi vẻ mặt ngưng trọng.
Anh cười cười, giống như đã thực hiện được mục đích của mình.
"Đừng nhíu mày, em cũng không phải chưa từng đến nhà anh, lên lầu nhé."
An Noãn không vui, quay về phía Thường Tử Phi giận dữ: "Anh đưa em đến đây làm gì? Vì sao ngay cả anh cũng khinh thường em?"
Thường Tử Phi nóng nảy đè hai bên vai cô, cười giải thích: "Tiểu Noãn,
anh không có ý gì hết, anh chỉ thấy nhà trọ em cách Trăm Nhạc rất xa,
mỗi ngày nhìn em chạy đi chạy lại mệt mõi, nên mới đưa em đến đây, nơi
này rất gần với Trăm Nhạc."
An Noãn mặt không thay đổi đẩy Thường Tử Phi ra xuống xe.
Đi chưa được mấy bước, Thường Tử Phi đã đuổi kịp cô. Anh còn muốn giải
thích nhưng An Noãn lại như cũ lạnh lùng quay đi, không chút thỏa hiệp.
"Tiểu Noãn, đừng giận có được không? Là anh không tốt, anh không nên chưa hỏi ý em đã đưa em về đây, nhưng anh thật sự..."
"Em hiểu.." Cô ngắt lời anh: "Em biết anh chỉ là một người đàn ông, đã
đến tuổi kết hôn, có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thừơng. Nhưng thực
có lỗi, em không thể làm theo ý anh được, anh có thể tìm người phụ nữ
khác giải quyết."
Thường Tử Phi mặt bỗng nhiên trở nên trắng
bệch, toàn thân lạnh lẽo, anh tự giễu: "An Tiểu Noãn, anh hỏi em, em coi anh là hạng người gì?"
"Có lẻ chúng ta vốn không nên ở cùng một chỗ."
An Noãn lưu lại một câu, không nhìn anh cô quay đầu bước đi.
Cô vẫn nghĩ thế giới này vốn thật đẹp khi cô và Thường Tử Phi ở bên
nhau có những chuỗi ngày hạnh phúc. Mặc dù hai người bọn họ yêu nhau thì sao, Nghê Tuệ cũng không thừa nhận đều đó, cô không muốn anh vì cô mà
xảy ra mâu thuẫn với gia đình. Cô đã không có nhà, không có người thân,
cô không thể để anh cũng giống như cô. Tình yêu có đôi khi như độc dược, nó không phải độc chính mình mà độc hại những người thân yêu nhất bên
cạnh mình.
An Noãn phải đấu tranh thật lâu để quyết định nói câu này, dù sao cô cũng rất quyến luyến sự ấm áp của anh, sự che chở cùng
chăm sóc của anh, nhưng cô cũng không thể ích kỷ nghĩ đến bản thân. Cũng nên buông tay.
--
Mạc Trọng Huy ở trong văn phòng cho đến
khuya, kỳ thật cũng không có gì để làm nhưng chính hắn cái gì cũng không muốn làm chỉ muốn đứng lặng yên như vậy suy nghĩ.
Tập đoàn Mạc
thị cho đến giờ đã là tập đoàn lớn nhất ở Giang Thành, văn phòng của hắn lại ở tầng cao nhất, đứng ở cửa sổ sát đất hắn có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm Giang Thành.
Ngày xưa, An Noãn rất thích đến văn phòng khi hắn đang làm việc, kỳ thật cô rất sợ cao, hơn nữa rất sợ đứng trước cửa sổ sát đất, có một lần cô lấy hết dũng khí chạy đến bên cạnh hắn,
cô nói: "Đây là sức mạnh của tình yêu."
"Mạc tiên sinh, Hà tiểu
thư đã gọi điện thoại nhiều lần, hỏi ngài khi nào về nhà?" Trương Húc
thần không hay quỷ không biết xuất hiện, làm nhiễu loạn suy nghĩ của
hắn.
Trương Húc như hiểu được đọc tâm thuật, nói: "Hay để tôi nói với cô ấy, đêm nay ngài không về?"
Mạc Trọng Huy nhăn nhăn mày, không nói chuyện, ý nghĩa cam chịu.
"Mạc tiên sinh, còn có một chuyện tôi không biết nên nói hay không?"
Trương Húc bị Mạc Trọng Huy nhìn có chút chột dạ, cúi đầu nói một hơi:
"Hôm nay mẹ của Thường tổng đến Trăm Nhạc gặp An tiểu thư, nói chuyện có chút khó nghe, An tiểu thư hình như đã chia tay với Thường tổng"
Mạc Trọng Huy cười lạnh hai tiếng: "Trương Húc, loại tin tức này cậu
cũng có thể thám thính được, thật đúng là làm khó cậu rồi."
--
An Noãn đón được xe về nhà cũng đã rạng sáng, cô kỳ thật vẫn thấy xe
của Thường Tử Phi chạy ở phía sau, đến khi thấy cô an toàn về đến nơi
mới quay đầu bỏ đi.
Cô từng bước nặng nề bước về nhà trọ lại
thấy bên đường chiếc Bentley quen thuộc, mày không tự giác nhíu lại, tâm tình càng thêm phiền muộn.
Trương Húc nhìn thấy cô bước tới, cung kính: "An tiểu thư, Mạc tiên sinh cho mời."
An Noãn cười lạnh, nổi giận gầm lên: "Đi con mẹ nó cho mời, kêu hắn cút."
Trương Húc ảm đảm quay đầu đi về xe báo cáo.
"Mạc tiên sinh, An tiểu thư vừa rồi mắng ngài một câu thô tục."
An Noãn rốt cuộc lên được phòng mình, đang muốn chìa khóa mở cửa, một
bàn tay to lớn gắt gao nắm lấy cổ tay cô, cô vùng vẫy muốn thoát ra lại
bị hắn dùng sức áp sát vào tường.
Mạc Trọng Huy đưa gương mặt đang giận dữ phóng đại đến trước mặt An Noãn
"Mạc Trọng Huy, anh vì sao cứ như âm hồn không tiêu tan vậy? Có phải
tại thấy tôi không như ba năm trước mặt dày mày dạn theo đuổi anh, anh
cảm thấy thất bại nên quay lại muốn trêu đùa tôi không? Không nói đến
chính anh tự tay đưa tôi vào tù, sao lại bỗng nhiên phát hiện không
buông tay được sao? Đàn ông đều giống như anh đê tiện như vậy sao?"
Đại khái cho tới bây giờ chưa có ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với
Mạc Trọng Huy, con ngươi đen phát ra tia nhìn lạnh lẽo. Cô từng cảm thấy đôi mắt này thật đẹp nhưng lại không biết nó có thể giết người trong vô hình.
Có lẻ vì tức giận, Mạc Trọng Huy kề sát mặt cô hơn, cô cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của hắn đập trong lồng ngực.
"Sao vậy? Còn muốn mê hoặc tôi sao?" An Noãn dùng tay đẩy hắn sang một bên, nhưng làm sao hắn vẫn không nhúc nhích.
"Mạc Trọng Huy, anh không phải muốn đi xem chỗ ở của rôi sao? Cũng
không còn cách nào, mời vào, nhìn thử xem chỗ ở của một thiên kim thị
trưởng trước đây, hiện tại bị anh hại đến ra sao."
An Noãn dùng chìa khóa mở cửa, Mạc Trọng Huy không nói gì bước vào trong.
Đơn sơ phòng ốc, bố trí đơn giản, Mạc Trọng Huy mày gắt gao nhíu chặt.
"Mạc Trọng Huy, anh vừa lòng chưa? tất cả là do anh ban tặng cho tôi."
An Noãn bình tĩnh nói tiếp: " Tôi mỗi buổi sáng 7g phải thức để kịp
chuyến xe công cộng, buổi tối về nhà gần như rạng sáng, chỉ vì tiết kiệm mấy chục đồng tiền xe. Từng tháng cầm hai ngàn tiền lương, ăn một cái
bánh ngọt cũng cảm thấy xa xỉ. Nhìn tôi chật vật khổ sở như vậy, anh
chưa vừa lòng sao?"
An Noãn trước kia rất thích ăn bánh ngọt, hơn nữa rất thích vừa uống trà vừa ăn bánh ngọt.
"Anh còn nhớ tiệm bánh ngọt kia không? Ở trong tù, mỗi khi nghĩ đến,
tôi thề có một ngày nào được ra tù, tôi nhất định phải đến đó ăn một lần cho thoả, nhưng về sau ra khỏi tù, vài lần đi ngang qua tiệm bánh, tôi ở ngoài cửa suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không bước vào."
Dừng một chút, ánh mắt An Noãn nhìn chằm chập vào đồng hồ nơi cổ tay
hắn, thật sự hỏi: "Hay là anh đem đồng hồ này trả lại cho tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT