Hồ Tiêu bị đặt ở một góc xa trong ngôi miếu đổ, Góc bên này là Tùng Hiền
đang mệt mỏi dựa vào vách tường, Thiên Kim phải triệt để tách hai người
ra càng xa càng tốt. Nàng đổ một ít nước ra khăn tay, sau đó xếp gọn lại đặt trên trán y. Tùng Hiền đang bị sốt hầm hầm. Y không phải vì hôm nay nhiễm lạnh, mà là do chứng bệnh đã tồn tại từ lâu trong người rồi.
Cơ thể mệt mỏi, gầy yếu, ho ra máu, sốt về chiều ... Bấy nhiêu triệu
chứng đều đã thể hiện ra rõ căn bệnh lao của y. Ai ngờ được thần y cái
thế, nổi danh khắp chốn lại mang trong mình một trong ‘tứ chứng nan y’.
Đến năm 612, thuốc kháng sinh trị bệnh lao mới ra đời. Trong thời đại
này, bị lao là cầm chắc cái chết.
- Muội không sợ sao? – Y lim dim nhìn nàng trong cơn sốt mê man.
- Lúc nhỏ, muội đã từng được một vị tiên gia ban cho khả năng chống chọi bệnh lao rồi. – Nói chính xác hơn là nàng đã được tiêm phòng bệnh.
“Hoan hô nền y học hiện đại”.
- Nói hàm hồ gì thế? – Y bật cười. – Có phải đang rất sợ ta không? Ông
trời chính là đang trừng phạt ta. Bởi vì ta cãi mệnh trời, cứu sống rất
nhiều người nên mới bị vướng phải căn bệnh quái ác này. Không ngờ, ngày
hôm nay tự tử lại bị nàng cứu được. Đúng là ông ấy không muốn ta chết,
bắt ta phải sống chịu giày vò, hành hạ của bệnh tật.
- Đã bao lâu rồi? Nàng đột nhiên nắm chặt lấy tay y. Con người này thì ra đã bỏ cuộc, buông xuôi rồi.
- Gần bảy năm.
- Nhìn không giống lắm. Nàng đã từng đọc qua trong poster tuyên truyền tiêm phòng bệnh. Những người bị lao đều ốm như da bọc xương cả.
- Dù sao ta cũng biết y thuật, tự mình chống chọi nên khá hơn người khác một chút. – Lại cười chua chát.
- Vậy sao đến bây giờ lại muốn chết?
- Mất hết hy vọng rồi. Ta đến thôn Thảo Mộc, cuối cùng vẫn không tìm ra thứ thuốc cần tìm.
- Hướng Duy, huynh đã nói sẽ dẫn muội về nhà thành thân mà. Bây giờ muốn chết, chẳng phải hại muội biến thành quả phụ.
- Đó là do ta muốn chọc tức Hồ Tiêu thôi.
- Không được, nam tử một lời đáng giá ngàn vàng. Từ sáng giờ huynh đã
nói bao nhiêu chữ, thì bây giờ đem vàng đến chuộc đi, nếu không đừng
hòng nuốt lời.
- Nãy giờ ta đã nói nhiều như vậy, sợ đã không đủ vàng đến chuộc tội với muội rồi. – Y cười rộ lên thật xinh đẹp.
- Vậy thì số huynh buộc phải thành thân với muội thôi. Hơn nữa, thân thể huynh đã bị muội nhìn thấy hết, không thể gả ra ngoài. Muội đành phải
chịu trách nhiệm với huynh vậy.Y nhìn nàng, cười đến long
trời lở đất, cười đến nước mắt trào hết ra ngoài. Từng cơn ho nặng nề
lại kéo đến. Nàng lấy tay vỗ vỗ vào ngực y, xoa dịu cơn đau từ trong tâm phế. Lần đầu tiên, có một thứ không đáng giá chút nào lại khiến nàng
không nỡ buông tay. Đối với nam nhân chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên, nàng đột nhiên lại thấy thân quen đến lạ. Có lẽ giống như tiểu thuyết đã
viết, nàng thật sự đã bị trúng độc hoa tình rồi.
Bọn họ lại im lặng không nói gì nữa, Tùng Hiền dường như đã bị cơn sốt
đánh bại, y mệt mỏi chìm vào cơn ngủ. Nàng dựa mình bên cạnh y, lắng
nghe hơi thở khò khè trong ngực y. Thật là trời đố kỵ người tài, chưa
bao giờ nàng thấy thiên mệnh bất công như thế. Y là mẫu người đàn ông
tốt bụng hiếm có trên đời, dù có bệnh tật đến vậy vẫn dốc hết sức mình
ép độc cho Hồ Tiêu.
“Hướng Duy, chỉ tiếc hận không được gặp huynh sớm hơn.”
^_^
Sáng hôm sau nàng thức giấc, người bên cạnh đã đi mất rồi. Thiên Kim
nhìn về phía Hồ Tiêu cũng thấy hắn đầu cả. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong
lòng, nàng vùng dậy chạy ra ngoài, dáo dát nhìn bốn bề cỏ cây xào xạc,
nước mắt tự nhiên trào ra. Chưa bao giờ nàng cảm thấy cô đơn và bất lực
như thế này. Một mình thân cô thế cô tồn tại ở nơi xa lạ, sự kinh hoảng
từ cả tháng trước bị đè nén bây giờ mới bộc phát. Lẽ ra nàng đã phải
khóc ngay lần đầu tiên phát hiện mình lạc về quá khứ rồi kìa.
- Hu hu ... Hồ Tiêu, đệ ở đâu? Mau ra đây!Nàng
vừa khóc vừa gào lên thảm thiết. Thiên Kim sụp người xuống, hai tay vòng quanh thân người, cảm giác lạc lõng vây chặt lấy nàng. Không thể trở về hiện đại, không thể gặp lại bạn bè, không còn thấy mặt cha mẹ và đám em ... Nàng không muốn bị xuyên qua, nàng muốn về nhà. Tiếng khóc nức nở,
tấm tức vang vọng đến não nề.
Một bàn tay to lớn đặt trên đôi vai run run của nàng, một giọng nói quen thuộc lo lắng gọi tên nàng.
- Thiên Kim, tỷ làm sao vậy?Nàng chỉ có thể
chụp ngay lấy hắn, như người chết vớ được cọc gỗ. Chỉ có tiếng a a phát
ra từ cổ họng nàng. Thiên Kim không hiểu vì sao mình lại xúc động dữ dội đến vậy. Đêm qua ngồi nói chuyện với một người sắp chết, có lẽ đã làm
nàng hiểu rõ hơn về ý nghĩa cuộc sống rồi.
- Làm ơn, xin tỷ đừng khóc nữa. Hồ Tiêu van nài nàng, nhưng Thiên Kim chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Nàng cũng muốn ngưng lại lắm chứ, nhưng nước mắt cứ trào ra như vòi nước không khoá thế này.
Nàng nấc lên từng cơn, nghẹn ngào như đứa trẻ lên ba. So với lao động
khổ sai, khóc là một việc còn mệt mỏi hơn gấp bội.
Ước chừng đã cạn khô hết nước mắt, nàng mệt lả ngồi tựa vào vai Hồ Tiêu.
- Ta không có khóc. Tại sáng sớm không tìm ra nước rửa mặt
nên mới tự tạo ra tí nước thôi. – Nàng xuất ngay đòn phủ đầu. Khóc lóc
mất mặt như vậy thì làm sao còn oai phong của đại tỷ.
- Dùng nước mắt rửa mặt chỉ là việc của oán phụ chốn khuê phòng. Sau này tỷ cần rửa mặt, cứ sai đệ gánh nước cho. Hắn đã được dạy dỗ rất ngoan, không còn dám vạch trần nàng nữa. Tỷ tỷ đã nói là không khóc, sao hắn lại dám nói có khóc được.
- Sáng sớm tên thần y kia đã bỏ đi mất. Tỷ tỷ, có phải vì y ... – Câu nói kéo dài không dám tiếp.
- Khốn khiếp ... – Nàng đột nhiên vùng dậy, khí thế hung hãn không kém
sơn tặc. – ... dám bỏ chạy đào hôn. Khó khăn lắm mới tìm được một con
rùa vàng, tưởng có thể dựa vào y mà sống. Á aa, tức quá đi. Ta phải truy sát hắn. Hồ Tiêu, chúng ta mau thu thập lên đường.Thật sự
là nàng đang lo lắng, Tùng Hiền không biết có chạy đi đâu tự tử tiếp hay không. Một người tốt như vậy, lẽ ra phải được nghỉ ngơi và có chế độ
chăm sóc y tế đàng hoàng chứ. Y có công cứu mạng Hồ Tiêu, coi như nàng
thay tiểu đệ gánh món nợ ân tình này vậy. Với lại, nàng ở thế giới cổ
đại còn có việc gì để làm, quen biết cũng chỉ có Hồ Tiêu và Tùng Hiền.
Thay vì lưu lạc bên ngoài kiếm tiền vất vả, chạy tới nhà Tùng Hiền ăn
bám chẳng phải tốt hơn sao.
- Tỷ tỷ. Hồ Tiêu méo xệch nhìn nàng hăng hái
thu dọn đồ. Vừa mới khóc thương tâm như bị trộm lấy hết tiền, bây giờ
lại nổi sát ý muốn truy phu. Thật là một nữ nhân tráo trở, kỳ quặc không đỡ nổi. Nhưng ai kêu nàng lại là tỷ tỷ cuả hắn, Thiên Kim không thể bỏ
hắn, mà Hồ Tiêu cũng không thể rời xa nàng. Cái này chắc chắn là nghiệt
duyên ông trời giáng xuống đầu hắn rồi. Hồ Tiêu thở dài, đi theo nàng
vào trong dọn dẹp đồ đạc.
Trời đất bao la, muốn tìm người thì phải đi đâu? Dĩ nhiên là trực tiếp
chạy đến đạp vào cửa lớn nhà hắn. Rất đơn giản, đi đường hỏi bất cứ ai,
người ta cũng biết nhà của thần y Văn Tùng Hiền ở chỗ nào. Quen bạn nổi
tiếng cũng có cái lợi như vậy đó.
Bởi vì Thiên Kim và Hồ Tiêu phải vừa đi vưà tìm lộ phí, nên không thể
nhanh được. Sẵn tiện đến đâu nàng cũng dắt Hồ Tiêu ra phố thị chúng, hỏi xem có ai biết mặt hắn không. Tỷ tỷ có trách nhiệm không được quên
chuyện tiểu đệ của mình bị mất trí nhớ. Tuy nàng rất muốn ích kỷ dắt hắn theo bên người, nhưng gia đình Hồ Tiêu sẽ nhớ hắn đó. Giống như nàng và gia đình mình vậy, bây giờ có muốn gặp cũng không tìm ra.
Thời cổ đại việc đi từ nước này qua nước kia rất đơn giản. Người và lừa
đi đến trạm gác, binh sai hỏi “Các ngươi đi đâu”, trả lời “Ta đi buôn
bán”, vậy là thuận lợi xuất ngoại.
Thật ra biên giới giữa cửu quốc trên bản đồ cũng không rõ ràng rành mạch như hàng rào đất ở dưới quê. Cách mà một nước đánh dấu lãnh thổ chính
là xây một toà thành thật lớn, thành nào do ta cai quản thì đất của ta
kéo đến đó. Thời đại này cũng chưa có chuyện bùng nổ dân số, đất đai còn bị bỏ hoang nhiều, dân cư thưa thớt, ai mà thèm đi đánh chiếm rừng núi
hoang vu làm gì, cứ trực tiếp đến công thành, vừa có thu nhập vừa làm
mốc cắm địa giới luôn.
Nàng còn nhớ vị trí của chín quốc gia trong thời ‘Cửu long tranh châu’.
Ai mà ngờ Việt quốc lại từng ra một vùng đất manh mún, triền miên chìm
trong chiến tranh khói lửa như thế này. Vừa đi ra khỏi Đinh quốc là thấy ngay cảnh thương hải tang điền. Lý quốc và Hồ quốc đang tranh nhau toà
thành Hưng Các ở vùng phụ cận Tây Hồ hiện nay. May mà Đinh quốc và Lý
quốc đang tạm thời kết minh giao, nếu không việc thông thương giữa hai
bên cũng không dễ dàng đến thế.
Họ vừa đi qua một ngôi làng bị chiến tranh tàn phá. Dấu vết nhà cháy,
máu rơi vẫn còn vương vãi khắp nơi. Thiên Kim ngồi trên con lừa cùng với bao hàng mà muốn mắc ói. Sống trong thời đại thanh bình, nàng không thể tưởng tượng ra chiến tranh lại tàn khốc đến thế.
- Không biết bây giờ là năm bao nhiêu nhỉ? – Nàng tự than vãn một mình.Cách tính năm của thời xưa chính là ghép niên hiệu vua với số năm cai trị.
Cứ hết đời vua này đến đời vua kia loạn xị cả lên. Chỉ đến thời đại Bình An mới bắt đầu thống nhất số đếm. Năm đầu tiên Thuận Thiên hoàng đế
xưng vương bắt đầu tính là năm thứ nhất cho đến nay.
Khi học lịch sử, Thiên Kim chỉ học theo mốc thời gian này. Thời đại ‘cửu long tranh châu’ kéo dài cho đến năm 132 trước Khai Nguyên, sự kiện
Thánh minh hoàng đế của nhà họ Lưu thống nhất Việt Quốc. Nàng không biết mình đã bị trượt tới năm thứ mấy trong lịch sử. Chỉ mong là Lưu hoàng
đế mau mau kết thúc hết tất cả chiến tranh đi.
Nàng cũng tò mò, Lưu hoàng trong thực tế là một người như thế nào nhỉ.
Trong chín nước, không có nhà nào họ Lưu. Vậy mà một người không phải
vương đế lại có thể thâu tóm được hết chín nước lớn, ông ta cũng thật
tài giỏi quá đi.
“Lưu hoàng xuất thân ở Trần quốc, hay là ta chạy đến đó làm quen với vĩ
nhân trước, sau này ông ta lên làm hoàng đế, biết đâu còn được chia chác chút lợi lộc.” Nghĩ đến thích ý, nàng lại bật cười ha hả như gian
thương.
Hồ Tiêu đi trước dắt lừa thở dài. Lúc vui lúc buồn, lúc khóc lúc cười. Đôi khi, hắn cũng muốn bỏ vị tỷ tỷ tâm thần này mà đi lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT