Dương Liên Đình chính là vui vẻ xem Đông Phương Bất Bại bày ra dáng vẻ như vậy, mặc dù hắn không hoàn toàn hiểu được bộ dạng vui mừng ấy của Đông Phương Bất Bại mang theo ý tứ gì với mình.
Đối với tinh thần thể cao cấp của nhân loại mà nói, tình cảm hay cảm xúc vốn đã trở thành một thứ gì đó hết sức khan hiếm rồi. Khi con người bận bịu theo đuổi vô hạn cường đại tiến trình, những tình cảm bị coi là thừa thãi dần dần bị bỏ quên. Mà ở thế giới này trình độ tiến hóa còn thấp, nhục thể nhân loại vẫn có thể thể hiện ra tất cả tình cảm cùng dáng vẻ, cũng đáng giá để hắn nghiên cứu, thăm dò.
Dương Liên Đình phát giác mình rất thích thú với biểu hiện e thẹn xấu hổ hai má phiếm hồng này của loài người, nhất là Đông Phương Bất Bại này cả đẳng cấp võ công cùng năng lực tinh thần đều cực kỳ cường hãn, càng thêm làm cho hắn đặc biệt chú ý. Đồng thời xuất hiện một loại cảm giác xa lạ, kiểu cảm giác vừa tự đắc vừa kiêu ngạo của giống đực liền tự nhiên nảy sinh ra. [R: >D< xl, là ta có hứng thú đặc biệt vs 2 chữ ‘giống đực’ trong qt nên để nguyên, chứ có thể hiểu theo kiểu ‘văn minh’ hơn]
Nhìn, cũng có thể làm cho đường đường Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ lộ ra vẻ mặt như thế, chỉ có ta!
Cái này là chủ nghĩa tình cảm tiềm ẩn sâu trong thâm tâm của đàn ông, chính là do nhục thể nhân loại của Dương Liên Đình mang lại cho hắn.
Hắc hắc, y vui vẻ vì ta!
Dương Liên Đình đã có thể hoàn toàn khẳng định. Nếu như nói trước đó vài ngày vẫn chỉ là ẩn ẩn cảm giác thấy, nhưng hôm nay nhìn kiểu thần thái này của giáo chủ, thì bất cứ ai chỉ cần trên phương diện tình cảm có hơi chút mẫn cảm đều có thể phát hiện ra.
Dương Liên Đình có chút dương dương tự đắc. Hắn đối với nam nữ cũng không có phân biệt rõ ràng, chỉ cần mình vui vẻ, năng lực tinh thần cũng thích hợp, là có thể xem như đối tượng. Hắn vượt qua ngàn vạn năm trở lại xã hội lạc hậu nguyên thủy này ( đối với cao cấp tinh thần thể nhân loại mà nói, ở đây đúng thật là xã hội nguyên thủy a), chính là vì tìm được một ái nhân thích hợp có thể cùng mình kết hợp. Huống chi xã hội này cũng không có mấy cái pháp luật quy định chế ước thừa thãi, ở một mức độ nào đó có thể nói hắn là muốn làm gì thì làm.
Dương Liên Đình bị thần tình xấu hổ lúng túng trước mắt của Đông Phương Bất bại đánh động, hóc-môn giống đực bắt đầu phóng ra cả đống, tâm lý liền có chút không thể khống chế, buột miệng nói: “Vui vẻ. Phi thường vui vẻ.”
Đông Phương Bất Bại cực kỳ kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt thoáng cái trở nên long lanh sáng ngời.
“Thật không?”
“Ân.”
Dương Liên Đình sẽ không nói dối, gật gật đầu. Mặc dù hắn cũng thấy quần áo giáo chủ có chút bất nam bất nữ, nhưng này với hắn căn bản không quan trọng. Hắn vui vẻ với nhan sắc diễm lệ, phải biết rằng ngoài khoảng không bao la của vũ trụ, trừ ra đen chính là trắng, có muốn được nhìn thấy một nhan sắc đẹp lung linh lộng lẫy thế này là khó khăn dường nào đây a. ( này chính là nguyên nhân sau này giáo chủ bất luận ăn mặc yêu diễm sexy như thế nào, Tiểu Dương ngươi cũng bình chân như vại a = =)
Đông Phương Bất Bại thấy hắn nói ra lời chân thành, cũng không phải là lời khen qua quýt có lệ để lấy lòng, trong lòng càng thêm vui vẻ, nhất thời cũng không biết phải nói cái gì cho tốt.
Hai người yên lặng nhìn nhau, nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ hiểu ngay giữa hai người này rõ ràng là gian tềnh gian tềnh a~♥
Bất quá Dương Liên Đình đối với cảm nhận tình cảm rung động của nhân loại vẫn còn có chút xa lạ, cũng không có phát hiện trạng thái này quá ái muội, chỉ là cảm thấy giáo chủ trước mắt hình như đột nhiên trở nên quá mức xinh đẹp đi, không khỏi vẫn nhìn chăm chú theo.
Còn Đông Phương Bất Bại trước bị ánh mắt 『 nhiệt tình 』 của hắn đánh bại, có chút cấp bách mất tự nhiên, khụ nhẹ rồi một tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi nếu thấy vui vẻ, sau này có thể thường thường tới, ta… ta mặc cho ngươi xem.”
Dương Liên Đình trong lòng giật mình, có chút cảm giác kỳ quái, hình như… cảm giác như có con mèo nhỏ nào đấy đang cào cào móng vuốt trong lòng hắn, vừa ngứa lại vừa tê nha.
Hắn cúi đầu nói: “Hảo. Thuộc hạ sau này nhất định thường thường tới.” Nói xong thì, đột nhiên cũng cảm thấy có chút xấu hổ lúng túng, khụ một tiếng, nói: “Thời gian không còn sớm, thuộc hạ, thuộc hạ xin cáo từ trước rồi.”
Đông Phương Bất Bại có chút luyến tiếc, nhưng cũng biết không được nóng lòng, liền tự mình đưa hắn ra cửa.
Dương Liên Đình ra sân, quay đầu nhìn lại, thấy Đông Phương Bất Bại một thân áo nhẹ tung bay, vẫn đứng ở chỗ đó dõi mắt nhìn theo hắn, ngực đột nhiên nóng rực, tim nảy lên thình thịch thình thịch.
Hắn ấn ấn ngực quay trở lại trạch viện, nói chuyện điều chuyển cho Tiểu Đào, Tiểu Đào cười hướng hắn nói tạ, trong ánh mắt có chút phức tạp. Đáng tiếc Dương Liên Đình vẫn còn chìm ngỉm đắm đuối trong cảm xúc vừa rồi, thần bất thủ xá, không có lưu ý đến.
Trong ngực có một loại cảm giác kích động, hưng phấn, chờ mong còn có chút cảm giác phức tạp không yên địa, làm cho Dương Liên Đình hết sức bỡ ngỡ. Hắn bắt đầu lục lọi dữ liệu trong não, phán đoán loại hành vi này là “Động tâm”, hoặc là “Mối tình đầu”.
Nói như thế chính là, hắn đã yêu Đông Phương Bất Bại rồi?
Này, này cũng quá nhanh đi…
Dương Liên Đình có chút mê hoặc. Hắn không phân biệt được vui vẻ, yêu mến, động tâm, luyến ái loại này của nhân loại, nhưng là đối với Đông Phương Bất Bại có hảo cảm, là chắc chắn. Nhưng là hắn lại không cam lòng vì mới đi tới này thế giới này hơn hai tháng đã tìm ngay ra 『 chung thân 』, còn chưa kịp tìm kiếm kỹ. Không phải nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên sao.
Dương Liên Đình có chút chủ ý không chắc chắn. Cho nên có thể thấy, cho dù nhân loại có lại tiến hóa qua cả vạn năm nữa, bản chất hoa tâm của nam nhân vẫn là khó mà thay đổi.
Tiểu Đào được điều đến hầu hạ Dương Liên Đình, chiếu cố hắn hết sức chu đáo, nhưng không biết vì sao, lại lạnh nhạt với hắn không ít.
Dương Liên Đình dần dần phát hiện. Một ngày gặp hắn đang ở sân, Tiểu Đào nghênh đón mỉm cười nói: “Phó tổng quản, hôm nay trời nóng, ta có hầm cháo hoa sen, có ướp qua băng rồi, cho ngươi ăn giải nhiệt. Mau nếm thử đi.”
Dương Liên Đình ha ha cười, nói: “Đa tạ. Tiểu Đào, ngươi cũng ngồi xuống cùng ta ăn đi.”
Tiểu đào hé miệng cười nói: “Nô tỳ không dám. Phó tổng quản, ngươi ăn là tốt rồi.”
Dương Liên Đình cau mày: “Tiểu Đào, ngươi sao lại đột trở nên nhiên khách khí với ta như vậy rồi? Không cần tự xưng 『 nô tỳ 』, cũng không cần gọi ta 『 phó tổng quản 』, vẫn như trước gọi ta Liên Đình ca là được.”
Tiểu Đào hạ mắt xuống, thấp giọng nói: “Này không hợp quy củ.”
“Trong giáo có loại quy củ như vậy sao? Nếu tại viện tử của ta, lời ta nói chính là lớn nhất. Lại đây, ngồi xuống, ta múc cháo cho ngươi.”
Dương Liên Đình cùng Tiểu Đào quen thuộc nhiều năm, tính là thanh mai trúc mã, trước đây thường cùng nhau nói nói cười cười, ngồi cùng bàn ăn cơm. Nhưng lúc này tiểu đào lại tuyệt đối không dám, nàng nghĩ đến nếu thực sự cùng Dương Liên Đình ngồi chung ăn cháo, thân mật như thế, chỉ sợ người nọ đa tâm…
Nàng trong lòng đánh một trận gió lạnh, vội vàng giành bát nói: “Được rồi mà Liên Đình ca, ta thực sự không muốn ăn. Trong viện của Bạch phu nhân còn có chút chuyện, ta muốn đi qua xem một chút.”
Dương Liên Đình sắc mặt trầm xuống: “Ngươi sao vẫn còn đi qua lại chỗ đó? Là phu nhân gọi ngươi qua sao?”
Tiểu Đào lắc đầu nói: “Không phải. Vốn là Thi nhi phu nhân… Chỉ sợ nàng sắp qua đời. Nàng muốn gặp các tỷ muội một lần, Bạch phu nhân muốn tiễn nàng một đoạn đường, muốn ta qua giúp việc chuẩn bị mấy thứ.”
Dương Liên Đình không quan tâm chuyện của mấy nữ nhân ở hậu viện. Bất quá hắn nhớ kỹ mấy năm từng thấy qua Thi nhi phu nhân một lần. Khi đó Đông Phương Bất Bại vừa mới lên ngôi vị giáo chủ, xuân phong đắc ý, đang chuẩn bị đại triển hồng đồ. Thi nhi phu nhân đứng bên người y, xinh đẹp như hoa, thanh cao như sen, bất luận là tướng mạo hay khí chất, đều là một vị tuyệt sắc mỹ nữ hạng nhất.
Dương Liên Đình nghĩ đến lúc này mới qua vài năm, vị mỹ nhân này đã tiêu hươngngọc tổn, không khỏi cực kỳ tiếc hận, liền nói: “Đã như vậy, ngươi liền đi giúp việc đi. Ngươi là do giáo chủ tự mình điều phái đến viện ta, chắc Bạch phu nhân cũng không khó xử ngươi.”
Tiểu Đào được cho phép, thấy Dương Liên Đình cúi xuống đầu chuyên tâm ăn cháo, không khỏi nhìn mặt hắn như nghĩ tới cái gì.
Lúc này giáo chủ bên trong hậu viện thân thích của giáo chủ, Đông Phương Bất Bại đứng ở bên giường ái thiếp y từng sủng ái nhất, nhìn trên tháp hình hài người gầy đến độ thấy cả xương, thản nhiên nói: “Ngươi có yêu cầu gì, liền mau nói đi.”
Mỹ nhân từng xinh đẹp như hoa, lúc này giống như cánh hoa héo rũ sắp tàn lụi.
Thi nhi ngóng nhìn theo y, chậm rãi nói từng chữ một: “Thiếp thân vong duy nhất một điều, mong rằng về sau, giáo chủ có thể tha cho tánh mạng của 6 vị tỷ muội khác.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT