Dương Liên Đình dám đến trước cửa nơi ở của giáo chủ dương thanh cầu kiến, đã là phá quy củ trong giáo.
Nên biết Đông Phương Bất Bại tâm cơ thâm trầm, đã định liệu trước, cho tới bây giờ chỉ có thể ở Chính Đức đường, hoặc bàn việc tại thư phòng ở hậu viên, nơi ở riêng tuyệt không cho phép có người ra vào. Đừng nói đến cả Đồng Bách Hùng cùng y xưng huynh gọi đệ, cũng chỉ có thể từ ngoài sân gân cổ xin cầu kiến. Nhưng mấy ngày trước y lại cho phép Dương Liên Đình ngoại lệ, cho phép hắn tùy ý ra vào nơi ở riêng của mình.
Đây vốn là vinh hạnh cùng ân sủng lớn lao, Dương Liên Đình vẫn không dám vì được sủng ái mà kiêu ngạo, vẫn quy quy củ củ mà trước tiên ở ngoài cửa lên tiếng xin phép.
Hắn nghe giáo chủ cho phép, đi vào sảnh, liền thấy giáo chủ như gió lướt qua, tập trung nhìn vào, không khỏi sửng sốt.
Nguyên lai Đông Phương Bất Bại vội vàng đi ra, quên không thay trang phục buộc lại tóc, vẫn còn mặc một thân áo lót màu đỏ nhạt, tóc dài tán loạn tung bay sau người.
Y thấy đến Dương Liên Đình biểu hiện lạ, không khỏi cả người cứng đờ, vừa quẫn bách lại có chút bối rối.
Trước đó vài ngày, thiếp thân nha hoàn của thị thiếp Thi Nhi của y có vài lần đến cầu kiến, nói Thi Nhi phu nhân cơ thể không khỏe, sinh bệnh nặng phải nằm yên trên giường, cầu giáo chủ đi xem nàng một chút.
Đông Phương Bất Bại kể từ khi tự cung luyện khí, tu tập thần công 《 quỳ hoa bảo điển 》, đối với nữ sắc chính là tự nhiên tái vô sở cầu[tạm hỉu là k thèm, k đoái hoài nữa]. Mấy người thị thiếp của mình từ đó y cũng chưa từng đi thăm qua. Chẳng qua vì để che đậy tai mắt của kẻ khác, phòng ngừa miệng lưỡi thiên hạ, nên mới chưa đuổi các nàng đi mà thôi.
Nhưng việc này các nàng không biết được chân tướng, vẫn là không cam lòng, cứ ba ngày hai lần lại viện một lý do, ngông cuồng hy vọng rằng có thể cùng Đông Phương Bất Bại thân cận một lần.
Thi Nhi kia nguyên là tiểu thiếp được Đông Phương Bất Bại sủng ái nhất, cũng là người hiểu chuyện nhất trong tất cả các thị thiếp của y, thông minh hiểu ý người. Đông Phương Bất Bại năm ấy cùng nàng tháp thượng triền miên [R: có thể hiểu là ở trên giường XXOO], giãi bày tâm tư, cũng từng một phen vô cùng ân ái.
Y thấy nha hoàn của Thi Nhi đến được vài lần, nhớ đến tình cảm lúc xưa, hôm qua cuối cùng cũng đi một chuyến đến hậu viện, thấy Thi Nhi quả nhiên lâm bệnh nặng trở thành tiều tụy hốc hác, liền cùng nàng ngồi xuống, chỉ là tầm mắt vẫn dừng lại trên người Thi Nhi vì để che giấu vẻ tiều tụy mà cố ý trang điểm phấn hồng, mặc một bộ trang phục mang ánh đỏ.
Thi Nhi kia không hổ là ái thiếp tâm phúc của y, biết nhã ý, trong hôm nay liền lập tức sai người đưa bộ trang phục kia tặng lại, nói nàng sợ rằng chính mình mạng chẳng còn bao lâu, lưu lại bộ trang phục này để giáo chủ tưởng niệm.
Đông Phương Bất Bại thu được phần lễ vật này, trong lòng vui vẻ, vừa tắm rửa xong liền không nhịn được mặc lên. Đúng lúc này Dương Liên Đình cầu kiến, y vội vàng chạy ra nên quên mất không thay quần áo.
Dương Liên Đình thấy giáo chủ thần sắc không tốt, lập tức giả vờ như chưa có phát hiện, nói: “Thuộc hạ kiến quá giáo chủ.”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn có vẻ không vì mình ăn mặc khác thường mà thấy lạ, không khỏi tâm trạng vui vẻ, ngồi xuống tháp [R: giường nhỏ, aka salon], nói: “Phó tổng quản, có chuyện gì vậy?”
Dương Liên Đình nghe ra tâm tình y không tệ, liền nói: “Giáo chủ, thuộc hạ hôm nay đến kỳ thật vốn là có chuyện muốn xin giáo chủ cho phép.”
Đông Phương Bất Bại nói: “Chuyện gì?”
Dương Liên Đình ra vẻ chần chờ nói: “Thuộc hạ may mắn được giáo chủ coi trọng, lên chứcphó tổng quản, luôn tận tụy làm việc, không dám để giáo chủ thất vọng. Chỉ là thuộc hạ hiện tại công việc bận rộn, chỗ ở sơ sài, mấy bộc dịch cùng nha đầu cũng không hợp tâm ý, nghĩ muốn điều một quản sự nha hoàn trong giáo đến giúp việc coi sóc một chút.”
Việc này chỉ là việc nhỏ, Đông Phương Bất Bại cũng không để ở trong lòng. Kỳ thật y cũng hy vọng có người hảo hảo chiếu cố Dương Liên Đình, chỉ hận người đó không thể là mình, bất quá hiện tại lại chỉ có thể nói: “Đây là việc đương nhiên. Ngươi đã là phó tổng quản trong giáo, việc nhỏ như thế, không cần thiết phải bẩm tấu bổn tọa.” Y hươ tay, nói: “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn điều người trong viện bổn tọa?”
Dương Liên Đình vội nói: “Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ xác thực có chọn mấy người hợp ý, nhưng không phải là người bên cạnh giáo chủ, bất quá…”
Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: “Ngươi cứ nói thẳng ra. chỉ cần có người hợp ý ngươi, bổn tọa thay ngươi làm chủ.”
Dương Liên Đình lúc này mới nói ra tên của 3 người.
Này là hắn đã cẩn thận nghĩ qua. Nếu là chỉ điều một mình Tiểu Đào, không khỏi quá rõ ràng, chỉ sợ sẽ làm cho Bạch phu nhân nghi ngờ, hơn nữa cũng khiến Tiểu Đào bị bất lợi, làm người khác đố kị ghét hận. Cho nên hắn vừa lại chọn thêm hai nha hoàn có thân phận địa vị gần gần như Tiểu Đào để che dấu.
Vì tinh thần thể đến từ ngàn vạn năm sau của Dương Liên Đình, theo thói quen mà dẫn dắt phương hướng phát triển của tư duy người khác theo hướng có lợi cho mình là chuyện dễ dàng. Lúc này hắn đã có thể dò xét dòm ngó xem tâm ý người khác, bất quá năng lực tinh thần của Đông Phương Bất Bại hết sức cường đại, hắn chỉ có thể đơn giản dò xét được một hai, nhưng cũng đủ dùng.
Quả nhiên Đông Phương Bất Bại nghe tên của ba người được chọn kia, chỉ trầm tư chốc lát, liền ra quyết định.
“Thế thì gọi nha hoàn của Bạch phu nhân tên Tiểu Đào kia đến làm quản sự nha hoàn của ngươi đi.”
Ba người hắn chọn này, một là quản sự nha hoàn của tiền điện chính đức đường, hai người còn lại đều là người của thiếp thân y.
Đông Phương Bất Bại lúc này đối Dương Liên Đình đã dần dần có tình cảm, không mong hắn lại quá thân mật với nữ tử khác. Quản sự nha hoàn nói sao cũng là tay trái tay phải của chủ nhân, nếu lại có thêm vài phần tư sắc, thông phòng khai kiểm [R: kiểu kiêm luôn làm XXOO], lên chức thiếp thị cũng là bình thường. Bởi vậy y suy nghĩ một chút, liền chọntrong đó người có tư sắc khí chất không đẹp mắt lắm nhất, cũng là người lớn tuổi an phận nhất – Tiểu Đào.
Việc này đều là Dương Liên Đình trước đó đã khảo sát qua, cho nên hắn trong lòng cười, trên khuôn mặt vẫn như trước bất lộ thanh sắc mà cảm kích nói: “Đa tạ giáo chủ.”
Hắn chính là âm thầm đắc ý, ai ngờ Đông Phương Bất Bại đột nhiên cười dài mà nhìn hắn một cái, ánh mắt tự tiếu phi tiếu, phảng phất còn có ý nghĩa kín đáo khác.
Dương Liên Đình trong lòng run sợ, ẩn ẩn có cảm giác không ổn ở đâu đó, nhưng năng lực tinh thần của Đông Phương Bất Bại hiện tại quá cường hãn, hắn nhất thời dò xét không ra, vừa lại không hiểu mình sơ xuất chỗ nào, đành lưu ý trong lòng.
Đông Phương Bất Bại nói sang chuyện khác, hỏi: “Chuyện viện tử gần đây sao rồi?”
“Thuộc hạ tới GiangNamđiều đến mấy người thợ khéo léo tượng, vì giáo chủ xây dựng.”
“Nga?” Đông Phương Bất Bại cười nói: “Bổn tọa chỉ nghĩ xây một mật viên thanh tĩnh thật tốt, đã làm cho ngươi phải phí tâm nhiều rồi.”
Dương Liên Đình nói: “Giáo chủ văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh. Thuộc hạ vi giáo chủ can não đồ địa, tại sở bất từ.” [R: ta tự hỉu là vì giáo chủ có thể làm tuốt tuồn tuột mọi chuyện k từ nan ~]
Đông Phương Bất Bại đột nhiên sâu kín thở dài, chăm chú nhìn hắn nói: “Bổn tọa muốn ngươi can não đồ mà làm cái gì.” [R: can não đồ ~ ta k chắc lắm về nghĩa >O< ai bít bảo ta a~]
Dương Liên Đình cảm ứng được tâm ý của y, trong lòng khẽ động. Kỳ thật gần đây tốc độ dung hợp của tinh thần thể của hắn cùng nhục thểdần dần thăng tiến, năng lực cũng bắt đầu khôi phục, dần dần phát hiện ra tâm ý của Đông Phương Bất Bại đối với mình. Đối với chuyện này hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, hơn nữa nam nữ phân biệt giới tính cũng không quan trọng, chỉ cần năng lực tinh thần cũng đủ cường đại đến mức có thể cùng hắn kết hợp, có thể sinh được tử tự là được.
Vốn hắn chịu ảnh hưởng của ký ức thân thể này, nhất thời không có tính đến đối tượng là Đông Phương Bất Bại. Nhưng trải qua quan sát mấy ngày nay, tìm và tìm hiểu thế giới này, muốn tìm ra một người nữ giới nhân loại mà có được năng lực tinh thần có thể cùng Đông Phương Bất Bại so sánh thực sự quá mức khó khăn rồi. Hơn nữa…
Nói thật, Dương Liên Đình phát hiện chính mình kỳ thật cố gắng làm vui vẻ Đông phương Bất Bại, có thể được nhìn thấy một thần thái nào đó khác lạ của y.
Nghĩ đến đây, hắn liền mang loại tư tưởng bại hoại nào đó, mục đích thiếu đứng đắn, nhìn Đông Phương Bất Bại, đột nhiên lên tiếng nói: “Giáo chủ, trang phục hôm nay của ngài….”
“Ân?” Đông Phương Bất Bại trong lòng hồi hộp, có chút khẩn trương, trên mặt theo thói quen bày ra vẻ diện vô biểu tình [vô cảm], chỉ là trong ánh mắt để lộ ra một tia thấp thỏm mong chờ.
Dương Liên Đình mỉm cười, chân thành mà thong thả mà nói tiếp: “Thật sự là đẹp mắt.”
Đông Phương Bất Bại trái tim trong ngực tạng nhảy loạn bình bịch, trên mặt có chút nóng lên, không khỏi cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Ngươi vui vẻ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT