*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người trên đài đã tức giận đến phát run, hai tay nắm chặt, nếu như không phải bọn họ bị ngăn cản trước mặt Tịch Thấm Nhụy, tin rằng lúc này nàng ta đã bị chặt làm trăm mảnh.
Khi tiếng kêu sợ hãi của dân chúng dưới đài càng ngày càng lớn, dần dần hợp thành một suy đoán:
"Chẳng lẽ chúng ta đã bị lừa, nữ nhân này vốn không phải là ân nhân đã cứu công chúa, mà là ác nhân có ý đồ sát hại công chúa sao!?"
Lúc này, Phượng Tĩnh Xu rơi xuống đài cao đã được Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng chạy xuống đài đỡ dậy, trên vai của nàng còn có một mảnh đỏ máu.
Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng một trái một phải đi ở hai bên Phượng Tĩnh Xu, Diệp Tùy Ngữ nghiêng người khẽ cười với Phượng Tĩnh Xu: Dieenndkdan/leeequhydonnn "Mưu kế của công chúa rất hay! Không uổng miệng lưỡi, chỉ một viên thuốc, đã khiến Tịch Thấm Nhụy bại lộ tội ác của mình ở trước mặt người trong thiên hạ."
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu tái nhợt, nhưng trong mắt cũng lộ ra nụ cười ngạo nghễ, trong miệng nhẹ trào phúng: "Nếu như trong lòng không có quỷ, sao nàng lại bị thuốc khống chế, thần kinh trở nên bất thường, không nhận rõ thực hư, coi đài ở hội nghênh đón coi đê Mịch La; nếu như trong lòng nàng không có sát niệm, thì sao có thể bạo lội ở trước mặt người trong thiên hạ chứ?"
"Chỉ là, công chúa trừng phạt cũng không tránh khỏi quá......" Diệp Tùy Ngữ bĩu môi, ý trong lời nói chưa hết.
"Nhẹ?" Phượng Tĩnh Xu nghe nàng nói xong, rồi sau đó cười nhạo nói: "Vậy cũng chưa chắc. Chuyện nàng sát hại ta đã bại lộ, trong thiên hạ từ nay sẽ không có chỗ cho nàng dung thân, ngày nàng thê thảm mới chính thức bắt đầu! Hơn nữa, thuốc kia còn có một tác dụng, vẫn chưa biểu lộ ra đâu......" Giọng điệu nhẫn nhịn, kìm nén sắc mặt đến nỗi tái đi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta cũng không muốn làm ra việc giết biểu muội trước mặt Kim Bích Đạc, như vậy sẽ khiến hắn khó có thể giao phó với bên gia tộc, đừng nói tên bàn tính vàng Kim Bích Đạc này, dù là Duy nhi, mới nhận lại lão tổ tông Kim gia, cũng không thể đả thương lòng lão nhân gia được......"
Diệp Tùy Ngữ nghe vậy trêu cười nói: "Công chúa suy nghĩ vì nam tử bên cạnh như vậy, cũng không biết kiếp trước bọn họ được phúc gì nữa?"
Phượng Tĩnh Xu nghe vậy cười nhạt.
"A! Hôm nay thật đúng là xem được kịch hay!" Tư Khấu Ưng nói.
"Xác thực, không uổng công tối hôm qua ta giám thị khổ cực." Diệp Tùy Ngữ nở nụ cười tà ác, "Chỉ là, tên Long Ứng Quân đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tất cả đều ở trong dự liệu của các nàng, có điều nàng nghe không hiểu câu "Long Ứng Quân" và "tàn hoa bại liễu" đó là có ý gì.
Phượng Tĩnh Xu nghe vậy à lên cười một tiếng, nói: "Hóa ra ban đầu cũng không phải chỉ có một mình Vu Phó Oánh bày thế cục..... ta thật sự không ngờ, tưởng rằng nàng vốn là người bị lợi dụng, sự thật mới là người lợi dụng, nếu bị tam hoàng tử phi Việt Sa quốc Vu Phó Oánh biết được, còn không biết sẽ có vẻ mặt gì?"
Ngay khi đang nói chuyện, ba người đã đến trên đài, mà Tịch Thấm Nhụy vẫn đang bất lực diễn một màn ‘cứu’ công chúa trước mọi người thế nào.
"Hừ! Cái người này đúng là kẻ tiện nhân ám hại Tĩnh ở sau lưng!" Giọng điệu thiếu niên lạnh lùng mang theo sát ý chợt vang lên.
Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy bóng dáng Long Ứng Tình tiến lên, gọi một tiếng: "Tình!"
Nghe giọng của Phượng Tĩnh Xu, tám người lập tức quay qua chạy như bay đến bên cạnh nàng, vẻ mặt lo lắng vây quanh kiểm tra nàng trên dưới, dieendaanleequuydonn trong miệng còn không ngừng hỏi: "Nàng sao rồi? Bị thương chỗ nào?"
Phượng Tĩnh Xu thừa dịp sự chú ý của tám người đặt trên người mình, nhẹ nhàng nháy mắt, một mùi hương nhẹ phất qua chóp mũi Tịch Thấm Nhụy, đôi mắt cuồng loạn tan rã, dần dần khôi phục tỉnh táo.
"Nàng chảy máu!" Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nhìn thấy vệt máu trên đầu vai Phượng Tĩnh Xu, hét lên một tiếng, xoay người bay đến trước mặt Tịch Thấm Nhụy lần nữa, lần này không chút trở ngại mà bóp chặt cổ Tịch Thấm Nhụy.
"Con tiện nhân này! Ta giết chết ngươi!!"
Tịch Thấm Nhụy hoảng hốt, vẫn không rõ tại sao mình lại đứng chỗ này, tại sao xung quanh lại ồn ào như vậy, trước mắt thoáng qua một bóng dáng màu xanh, một giây kế tiếp, cổ của nàng đã bị người bóp chặt.
"Á!" Cổ họng chợt khó chịu, hơi thở trở nên khó khăn, sắc mặt Tịch Thấm Nhụy xanh lét, hai mắt dữ dội đưa tay gỡ hai bàn tay trên cổ, vừa kêu cứu với Kim Bích Đạc: "Biểu...... biểu ca...... cứu, cứu......"
"Tĩnh Phong, buông nàng ra!" Phượng Tĩnh Xu hét to một tiếng.
Văn Nhân Tĩnh Phong nghe vậy, hung hăng trợn mắt nhìn Tịch Thấm Nhụy, rồi sau đó quăng nàng xuống dưới đài giống như một món đồ bỏ đi.
"Khụ, khụ!" Tịch Thấm Nhụy ho khan, thở một hơi cũng không dễ dàng.
"Ngươi còn cái gì để nói!" Kim Bích Đạc nhìn vết máu trên đầu vai Phượng Tĩnh Xu, trong lòng đau đớn, hắn xoay người, nhìn Tịch Thấm Nhụy bị vứt xuống dưới đài, lạnh lùng quát hỏi.
"Biểu, biểu ca, huynh đang nói gì vậy? Muội làm sao? Tại sao hắn phải bóp cổ muội!?" Tịch Thấm Nhụy khó khăn hỏi.
"Chuyện tốt ngươi làm đó!" Kim Bích Đạc giận không kiềm được, "Tịch, Thấm, Nhụy! Hôm nay ta tuyệt đối không tha cho ngươi!!!"
Tịch Thấm Nhụy thấy sát ý trên mặt Kim Bích Đạc, lại nhìn thấy vẻ mặt mọi người nhìn nàng tức giận dưới đài, thậm chí còn có người hung thần ác