*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ùm ùm!"
"Ùm ùm!"
"Ùm ùm!"
Lúc còn chưa hoàn hồn từ trong hành động của Phượng Tĩnh Xu, hắn đã vác bao cát vác trên vai nhảy một cái, hung mãnh rơi vào trong nước sông!
"Tĩnh Xu!" Hai mắt Phượng Hoàng dữ dội gắt gao nhìn chằm chằm sóng biển phía dưới, ở dưới từng đợt từng sóng lớn lại không nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đó, "Tĩnh Xu!!"
Sẽ không, sẽ không, Tĩnh Xu sẽ không xảy ra chuyện......
Phượng Hoàng vừa an ủi mình, vừa cố tự an ủi cố gắng thò đầu ra, muốn tìm được bóng dáng Phượng Tĩnh Xu.
Bóng dáng bên cạnh lần lượt không chút do dự phóng qua, nước sông văng lên lại một lần lại một lần ập về hắn, khiến lòng của hắn từ từ trở nên tuyệt vọng mà lạnh lẽo.
"Tĩnh Xu!!!"
"Ầm!!!"
Dưới sấm chớp, Phượng Hoàng mang theo tiếng gào thét tuyệt vọng, cùng với tiếng gầm của trời, làm tan nát lòng người.
"Ào!" Đột nhiên, trong cơn sóng lộ ra một đầu sọ, Phượng Hoàng thật giống như trong lòng có cảm ứng mà nhìn về phương xa, đối mặt với hai mắt vừa chuyển tới.
Chính mình không thể tin được ánh mắt của bản thân, mừng như điên ào tới, trong lúc nhất thời Phượng Hoàng mất đi tất cả ngôn ngữ, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cả người run rẩy, cặp mắt không động đậy chăm chú nhìn khuôn mặt trên mặt nước, chỉ sợ gương mặt đó sẽ thừa dịp hắn nháy mắt lại một lần nữa biến mất không thấy gì nữa.
"Phượng Hoàng!" Phượng Tĩnh Xu xa xa liền thấy bộ dáng mất hồn của Phượng Hoàng, biết hắn bị hành động của nàng hù sợ, vì vậy giơ tay lên vẫy hắn, đợi đến khi xác định hắn đã yên tâm, lập tức quay đầu nhìn binh sĩ nhảy xuống theo nàng lớn tiếng ra lệnh: "Bảo vệ đê lớn! Mọi người mau chóng đắp bao cát lên, chặn nước lũ lại! Mau! Kéo đồng bạn bên người các ngươi lại, không để cho bọn họ bị nước lũ cuốn đi!"
May mà nàng dùng nội lực truyền thanh, nếu không trong nước ồn ào, vốn không có người nghe được nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
"Tĩnh Xu! Nàng mau lên đây!" Phượng Hoàng nhìn Phượng Tĩnh Xu xoay người kéo binh lính hai bên lại, thân hình nhỏ nhắn bị cơn sóng khổng lồ hung hăng vỗ, trong lòng vừa kinh lại sợ, chỉ sợ nàng ngộ nhỡ.
Xa xa Phượng Tĩnh Xu thật giống như nghe được tiếng hắn la lên, vỗ vỗ hai binh lính bên cạnh, sau đó bơi về phía hắn, dinendian.lơqid]on Phượng Hoàng thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi hắn buông lỏng tâm tư, Phượng Tĩnh Xu lại một lần nữa vác bao cát nhảy vào trong nước!
"Tĩnh Xu!" Lần này, trong tiếng kêu Phượng Hoàng trừ hoảng sợ ra, còn mang theo tức giận. Nữ nhân này, thật không coi trọng tính mạng của mình mà!
Không cách nào, Phượng Hoàng không thể làm gì khác hơn là cũng đi theo vác bao cát lên nhảy xuống đê đập, ra sức bơi về phía Phượng Tĩnh Xu!
Bơi tới gần rồi, Phượng Hoàng nghe thấy Phượng Tĩnh Xu đang kêu gọi binh lính lân cận, khích lệ bọn họ chịu đựng. Nhưng, mọi người đều biết, bất luận bọn họ làm gì nữa cũng vô ích, cục diện như vậy, đã tránh không thể tránh rồi......
Nhưng, không có một người lùi bước, tất cả mọi người mạng xông về phía trước, ở trong lòng bọn họ, ý niệm duy nhất là, nếu khó thoát khỏi cái chết, như vậy, bởi vì dân chúng sắp gặp tai họa, nên làm tiếp những gì đó...... có lẽ chống cự thêm một giây đồng hồ, sẽ cứu vãn được nhiều tính mạng......
"Mọi người chịu đựng! Đừng sợ, ta và các ngươi ở chung một chỗ!" Giọng Phượng Tĩnh Xu đã khàn khàn đứt quãng, mang theo sự nghẹn ngào.
Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống khiến bọn họ chật vật không chịu nổi, nước sông ào ào lấy cuốn lấy xung quanh trôi đi, đỉnh đầu không ngừng có bóng người phóng qua, bên cạnh cũng dần dần hiện lên từng thân thể hư mềm vô lực, được áo cứu sinh màu cam nâng lên, càng thấy thê thảm.
Đến cuối cùng, mọi người đã không để ý ôm bao cát vào trong lòng sông, chỉ có thể điên cuồng đẩy tất cả bao cát chất đống trên con đê xuống sông, sau đó người cũng không chút do dự nhảy vào, trong dòng nước nắm chặt tay đồng bạn, làm thành một bức tường người, ý đồ lấy thân thể yếu đuối ngăn cản nước sông cuồn cuộn......
Cơn sóng mạnh mẽ tập kích, Phượng Hoàng tóm chặt lấy tay Phượng Tĩnh Xu, mắt thấy từng đợt sóng vỗ càng cao, đê Mịch La đã sắp không đỡ được, dưới mắt hắn đã không để