*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là một bộ sử ca bi tráng đáng khắc sâu của đại lục Sở Ảnh.

Tất cả mọi người sẽ không quên một ngày làm người ta rung động lòng người này—— bất luận là con dân Lộng Phong quốc đang ở trong tai họa, hay là dân chúng Hí Triều quốc sắp gặp phải tai nạn, hoặc là cả nước Việt Sa quốc bị tai họa đày đọa, còn có dân chúng Xuyên Vân quốc ẩn thân ở núi cao sau khi trải qua cuộc sống yên bình.

Giành giật từng giây, vô tình chống cự.

Một ngày một đêm, không có một người ngừng nghỉ ngơi, mười lăm vạn đại quân, không biết mệt mỏi mà qua lại giữa nơi đóng quân ở chân núi và con đê lớn ở sườn núi, trên vai là từng bao cát nặng nề, dưới chân là vũng bùn đầy nước.

Áo cứu sinh màu cam dính màu đỏ tươi, đó là dấu vết sau khi trải qua vô số lần bao cát ma sát trên bả vai. Nước mưa lạnh như băng rơi xuống, di@en*dyan(lee^qu.donnn) rồi lại không phân biệt rõ, rốt cuộc là nước mưa hay mồ hôi.

Bầu trời thỉnh thoảng kèm theo tiếng sấm đùng đoàng, tia chớp màu tím cũng không ngừng mà từ trong mây đen lộ ra tia sáng bén nhọn, khắp nơi uy hiếp từng sinh mạng vô hạn nhỏ bé trên con đê lớn kia.

"Rào! Rào!" Không chỉ có tiếng sấm, bên tai còn rào rào tiếng sóng.

Trong sự âm u đen tối, lộ ra lá cờ đón gió lay động phất phới đặc biệt bắt mắt. Gió rét vù vù, cờ vẫy điên cuồng, đứng thẳng trong mưa gió, hình như đang đấu tranh không chỉ là cờ, mà là mọi người đang gào thét hưởng ứng theo.

"Tu tu ——" Kèn chỉ huy không biết vang lên bao nhiêu lần, trong cơn mưa to gió lớn này, trong tiếng sấm sét đùng đoàng mặc dù lộ vẻ vô lực, nhưng lại tồn sự kiên nghị.

"Xông lên ——" Từng tiếng hô hào kích động dâng lên, con người tiến hành chống lại tự nhiên kịch liệt, tuy không thể kháng cự, lại vẫn ngoan cường giữ vững.

Không phải tự cao tự đại, cũng không cuồng vọng tự cho rằng người sẽ thắng trời, chỉ là bởi vì bọn họ không thua nổi. Mười lăm vạn người, trên lưng mang đến sự sống còn của muôn dân thiên hạ, nếu như ở chỗ này, bọn họ không đánh mà lui, như vậy ở hậu phương, lại có ai có thể ngăn lại tai họa vì các hương thân phụ lão đây?

"Ào ——ào ——" Sóng lớn từng đợt từng đợt đánh tới, mãnh liệt ập vào đê Mịch La, sau đó lại bị lực lượng mạnh hơn kéo lùi, để lại trên tường đê từng vệt trắng, một đợt sóng biển lại cuộn lớn hơn hung hăng ào về phía đê lớn......

"Hắc Linh Lung! Bây giờ mực nước là bao nhiêu!?" Trong mưa gió, Phượng Tĩnh Xu híp mắt lớn tiếng kêu.

"Chủ nhân! Mực nước đã ra ngoài cảnh giới 1. 2 mét!" Trong đầu giọng nói của Hắc Linh Lung rõ ràng vang lên.

"Tiếp tục chú ý!" Khẽ cắn răng, Phượng Tĩnh Xu mang theo Tịch Thấm Nhụy, trên vai bao cát khiêng nặng nề, xuyên qua ở trong đám người, ra sức chạy lên.

Nếu như không phải là tình hình nghiêm trọng, Phượng Tĩnh Xu gần như sẽ tán thưởng người phía sau. Trong ngày thường nhìn là một tiểu thư khuê các xinh xắn yếu ớt, thật giống như vai không thể gánh tay không thể xách, nhưng lại ngoài dự đoán nâng bốn bao cát.

Loại bao cát này, là bao cát chuyên dụng chống lũ, một bao bốn trăm gram, nhưng một khi ngâm mình ở trong nước ba đến năm phút sẽ lập tức nở trở thành bao cát 15 kg, bởi vì trọng lượng nhẹ, dễ dàng cho vận chuyển số lượng lớn, tiết kiệm nhân lực, có thể có hiệu quả nhanh chóng đề cao công trình cứu tế, vì vậy ở trong xã hội hiện đại vận dụng rộng khắp.

Nhưng giờ phút này, cho dù là 400 gram, nhưng cũng khiến người không chịu nổi sức nặng. Vừa bắt đầu khi nhấc bao cát, bởi vì cảm thấy nó rất nhẹ, mọi người sẽ vác mấy túi, nhưng từ chân đê, đâu chỉ ba đến năm phút, hơn nữa dọc theo đường đi nước mưa rơi không ngừng, vì vậy từ 400 gram biến thành 15 kg. Bốn bao cát nở ra, Dieenndkdan/leeequhydonnn khiến Tịch Thấm Nhụy cũng nóng lòng cứu tế chịu nhiều đau khổ, cuối cùng vẫn là Phượng Tĩnh Xu dời hai bao cát qua cho binh lính, còn mình lại giúp nàng khiêng một bao, mới khiến nàng thở ra một hơi. Có điều mặc dù lần đầu tiên không biết chuyện bị thua thiệt, Tịch Thấm Nhụy cũng không lùi bước, ngược lại học được kinh nghiệm và dạy dỗ, mỗi lần chỉ gánh hai túi, bước nhanh hơn đi theo sau lưng Phượng Tĩnh Xu, chỉ khiêng bao cát đến giữa đường, sau đó đổi lại để binh lính đi, như vậy thì có thể tiết kiệm nhiều sức lực mang bao cát.

Phát ra tiếng soạt soạt trong mưa to, hai bóng dáng mỏng manh kiên cường ở trong nơi này càng lộ ra vẻ phong tình, làm cho người ta không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa —— thì ra là nữ nhân cũng có thể kiên nghị như thế!

Vào giờ phút này, trừ tiếng kèn chỉ huy, mọi người đã không rảnh bận tâm gì đến thân phận tôn ti, cái gì mà nam nữ khác biệt, lòng của mọi người đều tập hợp lại, đều có một mục tiêu —— bảo vệ đê lớn!

Trong làn nước mơ hồ xẹt qua mấy bóng dáng, Phượng Tĩnh Xu ngừng bước chân xông lên phía trên, khiến Tịch Thấm Nhụy ở sau lưng ứng phó không kịp, đụng vào.

"Công chúa, sao vậy?" Im lặng, Tịch Thấm Nhụy nghi ngờ mà hỏi.

Không đợi 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play