CHƯƠNG 43.

Vì thế, đêm hôm đó, lại làm.

Tương Văn Đào nghiêm cẩn thử nghiệm đầy đủ trình độ phát triển của khoa học, Song Hỉ lúc đầu là tình nguyện sau lại không như vậy (chủ yếu do thể lực theo không kịp), phối hợp thí nghiệm nhiều lần lực kháng chấn, cường độ lay động, cuối cùng cho ra một kết luận vừa lòng: Quả nhiên là sản phẩm đạt chứng chỉ quốc tế IS9002, chất lượng đích xác vượt qua thử thách.

Xong việc, cảm thấy mỹ mãn ôm Song Hỉ ngủ. Giấc ngủ này thật sự là sảng khoái, thế cho nên khi thức dậy anh cảm thấy mình thật giống cao thủ võ lâm trước đây, tinh lực dư thừa, lại thêm có một luồng chân khí lưu chuyển trong đan điền.

Nam nhân tinh lực dư thừa dĩ nhiên là lại muốn làm việc kia, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng mơ hồ dụi mắt khi mới thức của Song Hỉ, cảm thấy thật sự là đáng yêu vô cùng, vật kia liền rục rịch đứng lên, tay chân cũng bắt đầu giở trò, ôm ấp, cọ cọ rồi sờ sờ vài chiêu đã khiến Song Hỉ vô lực.

Khi phát hiện tên kia mới sáng sớm đã có ý tiến hành vận động, Song Hỉ vội giữ đôi tay đang làm càn kia lại, đỏ mặt nói: “Đừng nháo, trễ giờ làm rồi!”

Tương Văn Đào dừng lại, hai người ánh mắt giao nhau trong giây lát.

Song Hỉ có điểm bất đắc dĩ.

Cậu đối với tính tình cường ngạnh, vô lại của Tương Văn Đào đã sớm biết, kế tiếp có đến 90% người này sẽ cười tủm tỉm mà nói một câu ‘xong rồi anh đưa em đi.’ Sau đó dễ dàng tránh được bàn tay của cậu, tiếp tục làm chuyện mình muốn.

Có điều , chuyện Song Hỉ đoán gần như là đương nhiên, nhưng không phải mọi sự đều có ngoại lệ sao?

Tương Văn Đào giờ phút này chỉ cảm thấy câu nói kia của Song Hỉ rất có dụng ý. Giống như những đôi vợ chồng trẻ thường nói, buổi sáng thức dậy chồng trêu đùa cầu hoan, làm cho vợ mang một chút ý tứ hàm xúc xin tha nói ‘Đừng nháo…’ Tương Văn Đào thấy cảm giác này vô cùng tốt, cho nên không làm cũng không sao. Anh cười rộ lên, ở trên mặt cậu hôn loạn một hồi rồi mới kéo cậu đứng lên: “Đi, chúng ta ra ngoài ăn sớm một chút.”

Bởi vì biểu hiện của Song Hỉ trong những lúc vô tình rất ưu dị, những ngày này, nhóm viên chức khách sạn cảm nhận được Tương BOSS hiện đang sống trong tình yêu bao la, mưa thuận gió hòa.

Ngày hôm sau, giống như trên.

Ngày thứ ba, vẫn vậy.

Ngày thứ tư,….

Ngày thứ năm, …

Ngày thứ sáu, …

…………….

Liên tục qua hơn một tháng xuân phong đều là những ngày tốt lành, rốt cuộc cũng đến lúc, thời tiết thay đổi.

Xác thực mà nói, là Tương BOSS mặt đổi sắc.

Tương Văn Đào sắc mặt lãnh khốc, vô tình vốn trở thành đặc tính rồi, chính là lần này thì không như vậy, ngoài mặt tươi cười, bên trong lại không, vẻ mặt dường như không có gì, nhưng khi mở miệng nói một câu cũng có thể khiến con người ta đầu óc choáng váng, tìm không ra hướng.

Nhóm viên chức đã muốn không thể thích ứng với tính khí quái quỷ lúc nóng lúc lạnh của sếp, đều rỉ tai thì thầm: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ cãi nhau với bạn gái?”

Về vị tình nhân thần bí kia của Tương BOSS, đã sớm được mọi người tán dương tựa như thần thánh. Nghe nói đó là một mỹ nhân (không đẹp sao có thể mê hoặc được Tương Văn Đào làm việc ở khách sạn, nơi có thể nhìn thấy vô số người đẹp?), có luyện hóa bách cương vi chi tuyệt thế nhu tình (nhu mới có thể khắc chế được tính cách của sếp), hơn nữa vô cùng nữ tính, vô cùng mị hoặc (không phải nguời như vậy mới có thể khiến sếp có những ngày thần thái sáng láng tinh thần hưng phấn sao?).

Tóm lại một câu: “Đó thật sự là thiên sứ trong mộng của đàn ông.” Nam viên chức trong ngoài công ty đều không che dấu sự hâm mộ và ghen tị của bọn họ.

Hiện tại thiên sứ và sếp cãi nhau chăng? Nhóm viên chức không biết là nên vui sướng khi người gặp họa hay là khóc không ra nước mắt. May mắn là ba ngày bị Tương Văn Đào không hề nhân từ biến thành nơi trút giận, mọi người rốt cuộc kiên định ý nghĩ của chính mình.

“Làm cho hai người họ mau hòa hảo sớm ngày tu thành chính quả đi! Chúng ta tình nguyện hi sinh một tháng tiền lương làm tiền mừng!”

Lời này rơi vào trong tai đương sự, Tương Văn Đào khóe miệng run rẩy, thật lâu sau âm trầm hừ lạnh một tiếng.

Tu thành chính quả? Các ngươi cho là ta không muốn sao?

Vào lần thứ ba được Song Hỉ ngầm đồng ý cho ở lại hơn nữa còn phối hợp một đêm điên cuồng, Tương Văn Đào nghĩ đến anh cùng Song Hỉ xem như đã xác nhận quan hệ. Chính là sau này mới phát hiện có điểm không đúng.

Mặc kệ anh toan tính nói ra bao nhiêu lời nhu tình, mật ngọt, Song Hỉ đều không chịu dọn về chỗ của anh. Đối với điểm này Tương Văn Đào nghĩ mãi không ra.

Cái xóm nghèo này có cái gì tốt. Nhà vệ sinh công cộng thì xa, tắm rửa tiện nghi thì phải có bồn tắm, không phải như vậy mới tốt cho việc tẩy trừ sau đó sao? Nói cho cùng thì chẳng qua là anh cũng muốn ở trong nhà tắm làm một lần…

Chẳng lẽ là lần lên giường đầu tiên để lại ám ảnh cho cậu? Nhưng Song Hỉ rõ ràng cũng rất thích làm cái loại sự tình này, tuy rằng bình thường biểu hiện rất đứng đắn, nhưng chỉ cần trêu chọc một chút sẽ nhanh chóng bốc cháy lên, bộ dáng hoàn toàn không giống như bị ám ảnh.

Vậy tại sao lại cứ kháng cự quay về nhà của anh?

Tương Văn Đào qua thật lâu mới biết rõ ràng ý nghĩ trong nội tâm của Song Hỉ.

Tuy rằng ngay từ đầu phải khó khăn lắm mới chấp nhận được *** đồng tính luyến ái, nhưng hiện tại Song Hỉ xem như đã muốn thực tủy biết vị.

Nam nhân vốn rất nhanh thích ứng,Tương Văn Đào kỹ thuật lại vượt trội mỗi lần đều khiến cho cậu dục tiên dục tử, tuy rằng sau khi tự chủ lại nhất định cũng có hối hận, nhưng tới lần tiếp theo lại vẫn là không chống cự được sự câu dẫn. Cứ thế nhiều lần chính cậu cũng hiểu được là vô vọng rồi, đơn giản đành cam chịu chấp nhận.

Không phải là ở trên giường thôi sao? Chỉ cần thoải mái là tốt rồi. Chỉ cần không ở chung… là được.

Trong lòng Song Hỉ, nếu ở chung cùng Tương Văn Đào, chẳng khác nào thừa nhận mình cũng biến thành đồng tính. Đó là một hậu quả thật nghiêm trọng. Nhưng nếu chỉ là chuyện lên giường cùng nhau, vậy tựa hồ dễ dàng chấp nhận hơn, có thể lấy câu ‘nam nhân là dùng nửa người dưới để suy nghĩ’ mà biện minh.

Cho nên Tương Văn Đào buồn bực là có lý.

Nếu không phải thật lòng rất thích người này cũng không đành lòng nói nặng với cậu, anh quả thực muốn mắng người. Loại ý nghĩ này của Song Hỉ, nói khó nghe là vừa muốn làm kĩ nữ lại vừa muốn làm trung trinh tiết liệt. Cậu hiện tại làm với Tương Văn Đào, hay là làm cùng tình nhân thì có gì khác biệt? Những cặp tình nhân giống như bọn họ cũng đâu có ít, vậy vì sao còn phải lừa mình dối người chứ?

Không khẳng định được danh phận, Tương Văn Đào phi thường buồn bực.

Song Hỉ rốt cuộc xem anh là gì? Là bạn lâu năm đến mat xa tính khí cho nhau? Anh rầu rĩ nghĩ: Chẳng lẽ hai người không ở chung, Song hỉ vẫn còn có thể nhận định mình là người có tính hướng bình thường hay sao? Thử hỏi có người đàn ông bình thường nào, có thể cùng người đồng tính ân ái đến bất diệc nhạc hồ.

Sao có thể như vậy được, Tương Văn Đào này làm sao mà chấp nhận được cái loại quan hệ không rõ ràng, không có danh phận, anh nhất định phải tìm biện pháp, khiến cho quan hệ này trở thành danh chính ngôn thuận…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play