CHƯƠNG 42.

Người của công ty bách hóa đi rồi, cậu liền đóng cửa lại, quay đầu nhìn thì đập vào mắt chính là chiếc giường lớn vừa chở đến kia.

Phòng ở thì nhỏ hẹp, gia cụ thì cũ kỹ, bây giờ đặt một cái giường lớn mới tinh chiếm gần hết diện tích căn phòng, thật sự làm cho người ta khó mà xem nhẹ sự tồn tại của nó.

Đến khăn trải giường cũng phi thường thu hút ánh mắt người── Thật không biết Tương Văn Đào khi lựa chọn những thứ này xuất phát từ loại tâm lý gì, mà đi chọn một màu hồng tráng lệ, phi thường rực rỡ, giống y như chuẩn bị phòng cho vợ chồng tân hôn.

Song Hỉ trừng mắt nhìn nhìn, càng xem càng cảm thấy ngứa răng.

Tương Văn Đào mua cho cậu bộ chăn nệm thì cũng được đi, thế nhưng lại gởi cả bộ, cho là nguyên bộ cũng không sao, vì cái gì còn thêm cái giường này.

Anh có phải ngại giường kia không đủ vững chắc, khiến anh làm không tận hứng cho nên lợi dụng việc này một công đôi chuyện hay không…. Vừa nghĩ tới mục đích khiến Tương Văn Đào tích cực đổi giường, biểu tình Song Hỉ liền giống như bảng pha màu, trên mặt màu gì cũng có.

Ngay lúc cậu đang mắt trừng to, đầu óc rối rắm, thì Tương Văn Đào gọi điện thoại tới.

Tương Văn Đào hôm nay tâm tình phá lệ sảng khoái. Nhìn lên không trung chỉ thấy bầu trời đặc biệt xanh, mây trôi đặc biệt trắng, ngay cả cái tên đối thủ cạnh tranh, mà ngày thường mỗi khi gặp mặt đều là khẩu phật tâm xà thì hôm nay cũng thấy đặc biệt thuận mắt, hắn đối mặt khiêu khích── Anh lại chỉ nói thầm: Ái chà, đại nhân ta không chấp kẻ tiểu nhân, sau đó cười đến xuân phong sáng lạn.

Thư kí liếc mắt một cái liền tận dụng thời cơ, nhân cơ hội trình lên đơn xin nghỉ phép đã cất dấu trong ngăn kéo nhiều ngày. Tương BOSS hôm nay dị thường quá đỗi, tuyệt bút vung lên, khẳng khái phê chuẩn, làm cho thư kí cảm động mãi: thượng đế à, ngài hãy làm cho mùa xuân của lão bản đến nhiều hơn chút nữa đi.

Tương Văn Đào gọi điện thoại cho Song Hỉ, vừa nghe được giọng của cậu, thanh âm ôn nhu tựa như có thể nổi trên măt nước: “Vẫn còn ngủ sao…? Anh mua đồ vật này nọ, công ty bách hóa đã cho người mang đến….”

Song Hỉ bộ mặt âm trầm: “Mang đến rồi.”

“Vậy sao? Hiệu suất làm việc nhanh thật….”

Song Hỉ hỏi có vẻ hơi thừa: “Tương Văn Đào anh mua giường đến là muốn làm gì?”

Tương Văn Đào bất chợt dừng lại, tròng mắt xoay chuyển.

Chỉ có kẻ ngốc mới nói thật ý định của mình cho cậu nghe, anh không phải ngốc tử, trái lại rất thông minh. Cho nên anh tránh nặng tìm nhẹ, thanh âm nhu hòa, tỏ ra mình rất có thành ý: “Song Hỉ, giường của em cũng cũ quá rồi. Em xem chỉ trở mình một cái đã kêu lên ken két, ngày nào đó sập xuống đem người quăng ngã thì phải làm sao bây giờ?” Nói đến đồ cũ, bỗng nhiên lại muốn đập banh cái xe cổ lỗ sỉ của Song Hỉ. Có lẽ cũng nên mua cho cậu ấy chiếc xe khác. Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu ngay lập tức bị đánh gãy, anh không nên khuyến khích cậu tiếp tục ở lại chỗ kia.

Song Hỉ chậm rãi nói: “Anh mua giường đôi, là cho tôi sao?”

Câu hỏi này thật khó trả lời, không thể nói phải, mà nói không thì cũng chả được.

Tương Văn Đào không dám khinh xuất, giở chút thủ đoạn, nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Kia một người ngủ cũng thực trống trải, ngẫu nhiên chia cho anh phân nửa cũng được mà….”

“….”

Tương Văn Đào dán microphone vào tai, tưởng tượng ra bộ dáng của Song Hỉ giờ phút này chắc rất xấu hổ, có một chút cảm giác sung sướng khi đùa giỡn thành công. Bất quá anh cũng biết rõ đùa giỡn cũng phải chừng mực, nếu làm quá đà, thực dễ dàng kích động đối phương vì quá xấu hổ mà bùng phát. Cho nên anh lập tức cười ha hả, có ý giải thích nói: “Anh nói đùa thôi.”

Song Hỉ: “….”

Tương Văn Đào thay bằng một loại ngữ khí đứng đắn, thanh âm vẫn rất ôn nhu: “Bất quá nói thật, anh vài ngày tới bận rộn nhiều việc, không có thời gian rảnh tới chỗ em──”

Song Hỉ vẫn đang còn xấu hổ, không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên: “Ai mong chờ anh tới chứ?”

“!”

Bên kia chợt im lặng làm cho Song Hỉ cả kinh, nhất thời cũng tỉnh ngộ chính mình vừa làm trò cười cho thiên hạ.

Cậu đã nói cái gì vậy?

Ai mong chờ sao?

Song Hỉ đã bị cái phản ứng khác với bình thường của mình làm cho hoảng sợ. Làm sao mà cậu có thể dùng cái loại ngữ khí giống như đang dỗi hờn như vậy. Đây không phải là kiểu mà con gái thường nói với người yêu hay sao?

Cậu trợn tròn mắt xấu hổ muốn chết, Tương Văn Đào phía bên kia vẫn đang cực lực nén cười.

Hiện tượng tốt, đây đúng là hiện tượng tốt.

Anh trong âm thanh tràn ngập ý cười, dùng một giọng điệu giống như dỗ dành tình nhân nhẹ nhàng nói: “Anh mong chờ là được chứ gì?”

Song Hỉ mặt đỏ bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại.

Tương Văn Đào là một tên hỗn đản, thật là hỗn đản.

Đêm đến, Song Hỉ lại mất ngủ.

Giường rất lớn, chăn cũng nhẹ, gối thì mềm mại vừa phải, cậu một người nằm vung tay xoải chân, lật tới lăn lui cũng còn rộng, chính là cậu vẫn ngủ không được.

Song Hỉ nhắm mắt cố gắng vỗ về giấc ngủ, nhưng không cách nào khống chế được đầu óc với đủ loại ý nghĩ loạn thất bát tao, không buồn ngủ một chút nào. Cuối cùng cậu ngồi dậy buồn rầu ngẩn người: Tại sao mình lại không ngủ được? Chẳng lẽ Tương Văn Đào nói đúng, một người ngủ cũng thực trống trải?

Ý nghĩ này vừa lóe ra trong đầu, cậu ngay lập tức phủ nhận: Trống trải cái rắm á, lão tử mới là người không có cái loại khao khát này. Nhất định là ban ngày mình ngủ quá nhiều!

Lý do này thực làm cho người ta an tâm. Song Hỉ ngộ ra được chân lý liền thành thật thả lỏng, lại quay về gối nằm xuống.

Cậu thay đổi một tư thế thoải mái, chuẩn bị ngủ, xong rồi cũng không nghĩ ngợi gì nữa, chính là vô tình mở mắt, lại thấy hai cái gối đầu có gì đó là lạ.

Giường đôi, gối cặp….

Song Hỉ tự thôi miên chính mình: Chỉ là vì mỹ quan, mỹ quan mà thôi! Không có ý gì đâu…. Hơn nữa, cậu thích gối đầu một cái, còn lại thì ôm không được sao? Cậu thích trái phải gì cũng có gối để dùng thì thế nào? Ai nói giường đôi, nhất định là dành cho hai người ngủ….

.

.

.

Tương Văn Đào mấy ngày gần đây đích xác bề bộn nhiều việc.

Thành phố tổ chức hội nghị quốc tế, mười mấy nhân vật cấp cao của thế giới ngụ tại khách sạn, bố trí bảo vệ, phục vụ chất lượng một khắc cũng không dám lơi lỏng. Chính là anh có thật sự bận đến nỗi ngay cả thời gian đến chỗ Song Hỉ ăn ngủ cũng không có? Hiển nhiên là không phải.

Có câu rèn sắt khi còn nóng, nhưng lại cũng có câu lùi một bước để tiến trăm bước. Tương Văn Đào hiện tại dùng chính là chiêu này.

Tình yêu, kì thật chính là lúc thì tấn công khi lại phòng thủ.

Nam cùng nữ, đó là lưỡng tính chiến tranh. Nam cùng nam, gọi là đồng tính chiến tranh. Mà mặc kệ là loại nào, đều cần coi trọng chiến thuật, Tương Văn Đào linh hoạt cơ trí thay đổi chiến thuật, biến mất khỏi cuộc sống của Song Hỉ vài ngày, sau lúc đợi đến thời cơ thích hợp lại hiện thân.

Cầm theo một bọc đồ ăn đứng trước cửa ngay lúc Song Hỉ đang yên lặng ngồi ăn cơm, đột nhiên thấy anh ‘xuất quỷ nhập thần’ trước mặt, thiếu chút nữa làm rớt chén xuống đất.

“Anh, sao lại tới đây?”

Cậu cũng không rõ chính mình khi nhìn thấy người này đến tột cùng là mang loại tâm tình gì, tựa hồ có chút cao hứng, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác tức giận. Hắn rốt cuộc xem nơi này là gì vậy, thích đến thì đến, thích đi liền đi sao?

Tương Văn Đào cười, nhẹ giọng nói: “Anh nhớ em.”

Người này luôn buông lời ngon tiếng ngọt, chỉ một câu ngắn ngủn như thế cũng khiến Song Hỉ mất tự nhiên mở to mắt, gương mặt nhất thời đỏ ửng.

Tương Văn Đào nhìn cậu cười cười, làm như không có chuyện gì hỏi: “Có còn…. cơm hay không? Anh rất đói.”

Song Hỉ liếc anh một cái, tay xới thêm một chén cơm, miệng thì hỏi: “Khách sạn không phải bao cơm sao? Làm gì mà còn chưa ăn?”

“Vội vàng đến chỗ em mà thôi.” Tương Văn Đào lơ đãng nói xong, tay mở bọc lấy đồ ăn ra, “Lại đây, em ăn thêm nhiều thịt bò một chút, cứ ăn rau hoài, mai mốt biến thành con thỏ cho xem.” Nói xong gắp cho cậu thật nhiều đồ ăn.

Song Hỉ ngẩn ra, lặng lẽ gương mắt nhìn anh, Tương Văn Đào lùa cơm lia lịa, hiển nhiên là rất đói bụng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai người ngồi đối diện nhau lẳng lặng ăn cơm. Tuy không nói chuyện với nhau, nhưng chỉ cần trong chén của Song Hỉ không còn đồ ăn thì Tương Văn Đào lại gắp đầy cho cậu, lát sau tâm tư của Song Hỉ có phần hoảng hốt, cậu đang nghĩ: Cái dạng này, có thể gọi là sống nương tựa vào nhau được không?

Cơm nước, tắm rửa xong, hai người lại ngồi trò chuyện một lát, mắt thấy kim đồng hồ đã điểm 10h, Song Hỉ ám chỉ với Tương Văn Đào: “Anh cần phải về rồi.”

Nhưng Tương Văn Đào dường như không có hiểu ý của cậu, hoặc là nói giả bộ hồ đồ. Anh cười tủm tỉm nói chuyện trên trời dưới đất. Song Hỉ bất đắc dĩ, đành phải liều mình bồi quân tử. “…. Tôi rót cho anh ly nước.”

Chính là lúc đứng rót nước, Tương Văn Đào ở phía sau ôm lấy cậu, Song Hỉ hai tay run lên, thiếu chút nữa đổ nước vào tay mình.

Tương Văn Đào ôm được rồi thì không chịu buông ra, cắc cớ hỏi: “Song Hỉ, mấy ngày nay em có nhớ anh?”

Song Hỉ vặn vẹo muốn thoát ra. Mặt hết đỏ lại xanh, hết xanh đổi sang hồng, mất nửa ngày mới mạnh miệng nói một câu: “Tôi vì cái gì mà phải nhớ anh…”

“Nga──” Tương Văn Đào kéo dài giọng, bỗng nhiên giở giọng du côn hỏi: “Vậy còn tiểu Song Hỉ thì thế nào, cũng không có nhớ anh sao?” Miệng thì hỏi, còn tay thì đi xuống tìm tòi, vô cùng chuẩn xác nắm lấy vật giữa hai chân Song Hỉ.

Song Hỉ bị động tác của anh làm cho hoảng hốt, đợi đến khi kịp phản ứng thì nơi yếu hại đã bị người kia nắm giữ.

“…. Tương Văn Đào!” Cậu vừa thẹn vừa quẫn, hai chân mềm nhũn, phía dưới lại cứng lên. Muốn giãy dụa, rồi lại không dám, bởi vì cậu phát hiện có cái gì đó nóng nóng áp vào phía sau…

Tương Văn Đào vươn đầu lưỡi, ở nơi cổ của cậu liếm ra một đạo dấu vết, miệng hàm hàm hồ hồ nói: “Đêm nay cho anh ở lại được không, giường kia…. anh vẫn chưa thử qua….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play