Khi Chu Tư Vũ tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Một đêm lăn qua lăn lại thật đúng là lấy mạng cậu mà. Giờ khắp người cậu đều đau, nhất là chỗ nào đó kia kìa. Nói thật, hiện tại bảo cậu đứng vững còn khó chứ đừng nói xuống giường đi đâu.
Đỡ phần eo bủn rủn như sắp rời ra khỏi người, cậu từ từ ngồi dậy, dụi dụi mắt cho quen với ánh sáng. Thấy trên bàn có để mảnh giấy, cậu cầm lên xem. Là của Tiêu Thần để lại:
“Tôi dặn người làm nấu cháo cho em rồi, tỉnh dậy thì ăn. Cứ nghỉ đi, hôm nay không cần đi học. Ngoan ngoãn nghe lời!”
Đọc xong, cậu bất tri bất giác mỉm cười ngây ngốc. Lời nói ngắn gọn, nhưng cậu lại cảm giác ẩn chứa ngọt ngào yêu thương vô hạn. Nam nhân hình như thích nói từ “ngoan” với cậu. Từ hôm qua tới giờ đã mấy lần rồi. Nhớ lại đêm qua, cậu có chút xấu hổ. Lần đầu đã kinh khủng như vậy rồi. Thật là... Cậu cũng tự cảm thấy mình quá không có tiền đồ. Loại chuyện này về sau cần hạn chế!
Không biết cậu sẽ suy nghĩ vẩn vơ bao lâu nếu như chị giúp việc không lên. Chị gõ nhẹ cửa phòng, nhẹ nhàng nói:
- Cậu chủ, cậu dậy rồi sao? Đồ ăn xong rồi này! Tôi bưng vào cho cậu nhé!
Tư Vũ hướng chị tươi cười:
- Dạ chị Trần!
Trần Viên Viên cẩn trọng đem bát cháo nóng hổi còn bốc khói đến bên để lên tủ đầu giường. Tư Vũ khẽ dịch người ra ngoài một chút để đủ tầm tay với lấy. Hình như đụng phải chỗ không nên đụng, cậu nhíu mày một cái. Thực sự là rất đau. Trần Viên Viên tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi. Chị làm ở đây ít nhiều đã 8 năm rồi, ngay ngày Tư Vũ được đưa về đây thì chị cũng được Tiêu Thần thuê đến làm. Chị đã đủ hiểu trong nhà này có những việc có thể hỏi, có những việc không hỏi sẽ tốt hơn. Huống chi sáng nay trước khi rời đi, Tiêu Thần đã dặn chị là chỉ bưng đồ ăn đến cho Tư Vũ, về phần cậu làm sao, phận sự của chị không cần quản. Ông chủ của chị đáng sợ như vậy, không nghe lời là tự tìm chết.
Tư Vũ khá vất vả mới tìm được một tư thế ngồi ổn định để ăn bát cháo. Nhìn cậu ăn được mấy thìa, Trần Viên Viên mới an tâm rời đi. Dù không quản thì cũng nên để ý một chút. Cậu từ nhỏ đã được chị chăm sóc, nói không có tình cảm là giả. Cậu lại là đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép kể cả với người giúp việc nên ai cũng quý cậu. Có điều, đứa nhỏ đơn thuần như thế lại sống chung với Tiêu Thần, chị luôn có cảm giác không thích hợp, có chút lo lắng không rõ nguyên nhân.
Thấy chị nhìn mình chằm chằm, Tư Vũ không được tự nhiên lắm, ho nhẹ một tiếng:
- Chị Trần à, chị còn việc gì không ạ?
- À... hả? Không! Không có gì! Cậu cứ ăn đi, tôi xuống lầu trước. Khi nào ăn xong thì gọi tôi một tiếng để tôi dọn dẹp.
- Vâng, chị làm gì thì cứ làm đi. Không cần lo cho em.
Trần Viên Viên hiểu chuyện cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng.
Tư Vũ thở phào một hơi, dù chắc chắn chị không biết chuyện gì nhưng bị nhìn chăm chú như thế cậu rất chột dạ đó, làm sao mà ăn cho nổi.
Bất chợt điện thoại reo báo cuộc gọi tới. Là Lưu Tử Lam! Canh giờ cũng quá chuẩn đi!
Vừa áp điện thoại vào tai, Tư Vũ đã nghe tiếng cô nói mà như hét:
- Tiểu công chúa của tôi! Rời giường rồi đó a? Hôm nay cậu không đi học sao?
- Không, tôi còn chưa rời giường. -_- Mới dậy thôi.
Tai nghe được thế, không hiểu sao đầu óc Tử Lam lại rất nhanh nhẹn suy luận đầy đủ chuyện gì đã xảy ra. Cô cười đến bí hiểm, nhỏ giọng:
- Không phải cậu tự ý triển khai bước tiếp theo chứ? Tôi nhớ trong kế hoạch của chúng ta thì sáng nay cậu vẫn bình thường mà nhỉ?
Tư Vũ thẹn đến đỏ mặt. Ây, đã đoán ra rồi a. Hủ nữ thật là đáng sợ!
- Không phải. Tôi còn chưa làm gì mà. Là Tiêu Thần chủ động trước.
- Ố ồ còn Tiêu Thần nữa cơ đấy! Mới qua một đêm mà thay bậc đổi ngôi phi thường vậy a? Cậu quá tài giỏi đấy tiểu công chúa. Chiều đi học về sẽ ghé nhà cậu, phải thuật lại cho tôi nghe hết. Đêm qua có phải cái giường phòng chú Tiêu cũng gãy luôn không?
- Xùy xùy, cậu đen tối vừa vừa thôi. Lo mà học đi. Vớ vẩn!
Tư Vũ nhanh chóng cúp máy, cậu không muốn nghe cái tiếng cười kinh thiên động địa của Tử Lam đâu.
Quả thực cậu nghĩ không sai, bên này Tử Lam miệng đã ngoác rộng đến mang tai rồi. Còn cái âm thanh cô phát ra thì... ờ... có lẽ không nên bàn đến ha. Cũng may hiện tại trong lớp không có giảng viên, lớp rất ồn nên không mấy người nghe thấy. Nếu không khẳng định cô sẽ nổi tiếng sau một... giây.
Ầy, thôi đi mà, chuyện đáng mừng thế này cơ mà, không cười sao được chứ. Phải biết tiểu công chúa này của cô đơn thuần trong sáng lắm nha, bị lôi lên giường lăn qua lăn lại với chú Tiêu, cái người vừa nhìn đã biết hung mãnh kia, chậc chậc... Cái phòng học này dường như quá nhỏ bé so với niềm vui hiện tại trong lòng cô. Ngay bây giờ, cô muốn bay ngay đến trước mặt Chu Tư Vũ, muốn biết rốt cuộc đóa cúc của cậu được khai nở có tàn hay chưa. Há há há! (mất hình tượng quá đi -_-)
Tử Lam mải mê vui sướng, chợt nhớ người ba yêu dấu của mình còn đang xoay mòng mòng giữa đám bòng bong Tiêu Thần giăng ra. Lúc y trở về liệu có biết cái chuyện động trời y không muốn nhất đã xảy ra rồi hay không? Mà biết rồi liệu sẽ phản ứng thế nào đây? Cô rất hiếu kỳ nha. Ba cô còn muốn ngăn cản bọn họ? Muộn rồi! Há há hi hi.
Lưu Kỳ đang vùi đầu trong đống giấy tờ bên bàn làm việc bỗng nhiên thấy lạnh cả sống lưng. Rùng mình một cái, y nhíu mày: “Có chuyện gì thế nhỉ? Ở nhà sẽ không là xảy ra chuyện không may chứ?” Thôi bỏ đi, giải quyết mớ này đã, y phải nhanh nhanh mới được. Tiêu Thần mới sáng gọi điện thúc giục y kìa. Nghe cái giọng mà xem, khó chịu đến cực điểm rồi. Y phải dốc sức hơn nữa mới được.
Y hoàn toàn không hay biết mình đang tình nguyện mắc vào cái bẫy của Tiêu Thần. Cả một cú sốc kinh hoàng còn đang chờ y ở thành phố X thân mến kìa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT