Lê Phi Kỳ cùng Nhan Tuấn đi đến Phượng Dạ Cung, đến trước phòng ngủ của Tiêu Vũ Lạc, vừa tới cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh kỳ quái.

“Hoàng tẩu, ngươi thua rồi nha, chúng ta đã nói rồi, mau cởi ra!” Lê Phi Dật nhào lên.

“Không cần, ngươi xấu lắm, không cho ta sửa lại nước cờ.” Tiêu Vũ Lạc túm chặt áo đơn của mình.

“Ta đã cho ngươi sửa mười lần rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Làm người nói phải giữ lời nha ~~~ mau cởi ra!”

“không cần, ngươi mặc nhiều y phục như vậy, ta lại chỉ mặc một cái, cởi ra sẽ trần truồng, hơn nữa ta vốn muốn để cho ngươi thua sạch trở về.” Tiêu Vũ Lạc hối hận vì sao vừa rồi không mặc y phục tử tế rồi mới chơi.

“Ha hả ~~~ luận kỳ nghệ thì ta chính là thiên hạ đệ nhất, là tự ngươi xem thường ta. Mặc kệ nói như thế nào, ngươi vẫn phải cởi ra ~~~” Lê Phi Dật cười tà ác, thầm nghĩ, ta muốn xem ngươi trần truồng nên mới bày ra trò chơi này thôi ~~~

“Không cần ~~~” Tiêu Vũ Lạc thề sống không theo (?)

Phanh một tiếng, Lê Phi Kỳ đá văng cửa phòng.

“Các ngươi đang làm gì hả?” Nhan Tuấn lạnh lùng hỏi.

“Tuấn~~~ ô ô ~~~ Tiểu Dật, cậu ta, cậu ta muốn cởi y phục của ta!” Tiêu Vũ Lạc bổ nhào vào lòng Nhan Tuấn.

“Cái gì? Tiểu Dật ~~~” Vẻ mặt Lê Phi Kỳ dữ tợn: “Lá gan ngươi thật ra càng lúc càng lớn a ~~~”

“A! hoàng huynh, ngươi hiểu lầm, hiểu lầm rồi ~~~” Lê Phi Dật lui lại.

“Hiểu lầm?” Nhan Tuấn híp mắt.

“Đúng a! Hiểu lầm a! Ta đang chơi với hoàng tẩu mà! Hoàng tẩu, ngươi nói đúng không?” Lê Phi Dật đưa ánh mắt cầu cứu Tiêu Vũ Lạc.

“Hừ, vừa rồi cậu ta muốn cởi y phục của ta, mới gạt ta chơi trò chơi!” Tiêu Vũ Lạc thù dai.

“Nga ~~~ Tiểu Dật, Lạc Nhi nói ngươi lừa hắn chơi trò chơi ~~~” Bộ mặt Lê Phi Kỳ càng thêm dữ tợn.

“A! Hoàng huynh, ta sai rồi, lần sau không dám nữa ~~~” Lê Phi Dật đột nhiên nhảy dựng lên, lao ra cửa sổ đào tẩu, trong không trung phiêu tán một chữ cuối cùng mà cậu nói.

“Hừ, coi như ngươi chạy lẹ!” Lê Phi Kỳ bĩu môi.

“Vũ Lạc ~~~ thật sự là Tiểu Dật lừa ngươi chơi trò chơi sao? ~~~” Nhan Tuấn thả Tiêu Vũ Lạc lên giường, từ trên cao nhìn xuống hắn.

“Ách! Đúng vậy, đúng vậy!” Tiêu Vũ Lạc vội vàng gật đầu không ngừng.

“Lạc Nhi~~~ ngươi phải nói thật nga” Lê Phi Kỳ bò lên giường, ấn Tiêu Vũ Lạc làm hắn không thể động đậy: “Nếu nói dối sẽ bị trừng phạt nga~~~”

“Vũ Lạc, quên nói cho ngươi biết một chuyện” Nhan Tuấn cũng leo lên giường, đưa tay nắm chặt cằm Tiêu Vũ Lạc: “Vừa rồi lúc các ngươi đang tranh cãi, chúng ta đã ở ngoài cửa, cho nên ~~~”

“Ngươi, các ngươi nghe được?” Tiêu Vũ Lạc sắc mặt trắng bệch.

“Đúng vậy a, bọn ta đã nghe được rồi!” Nét mặt Lê Phi Kỳ có chút đen: “Ngươi rất muốn nhìn bộ dáng ‘trần truồng’ của Tiểu Dật sao? Nhưng ta lại cảm thấy bộ dáng ‘trần truồng’ của ngươi càng đẹp mắt hơn a!”

“Không có, không có, a, ha hả ~~~” Tiêu Vũ Lạc đổ mồ hôi.

“Vũ Lạc, ta đã nói là người nói dối sẽ bị trừng phạt a ~~~” Nhan Tuấn nói xong liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Vũ Lạc.

“Ngô, ngô ngô!” Tiêu Vũ Lạc giãy dụa kháng nghị.

“Lạc Nhi, ngươi chết tâm đi, không có ai đến cứu ngươi đâu!” Lê Phi Kỳ cũng hóa thân thành lang.

Tiểu dương đáng thương cứ như vậy bị hai con lang ăn sạch vào bụng ~~~

Lại nói tới Lê Phi Tuyệt, sau khi gã biết được Lâm Huy làm người chịu tội thay cho gã còn nhân tiện kéo Hứa Như Hành xuống nước, tâm tình trở nên rất tốt đồng thời lại đề cao cảnh giác. Gã đi tới hành quán, chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình.

“Vương tử điện hạ, Thanh Trữ Vương tới chơi.” Thủ hạ của Da Luật Văn Tu vội vàng báo lại.

“Nga? Gã tới làm gì?” Da Luật Văn Tu có chút suy ngẫm.

“Thuộc hạ không biết, điện hạ có muốn gặp hay không?”

“Được rồi, thỉnh gã chờ ở chính sảnh đi.” Da Luật Văn Tu suy nghĩ một lát rồi nói.

“Vâng.”

Da Luật Văn Tu thay đổi y phục xong mới từ tốn đi tới chính sảnh.

“Vương gia thiên tuế, tiểu vương không có đón tiếp từ xa, thật sự thất lễ rồi.”

“Da Luật vương tử không cần khách khí. Hôm nay bổn vương tới là có việc muốn thương lượng với vương tử, chẳng biết có được không? ~~~” Lê Phi Tuyệt nói xong liền liếc qua những người khác ở trong chính sảnh.

Da Luật Văn Tu hiểu ý: “Nga? Như vậy thư phòng đi, thỉnh!” Nói xong đứng dậy đi tới thư phòng trước.

“Vương gia thiên tuế, mời ngồi.”

“Không cần khách khí, bổn vương quan minh chính đại không nói lời ám muội, hôm nay đến là muốn hợp tác với vương tử.”

“Hợp tác?”

“Đúng vậy, bổn vương có thể giúp điện hạ có được Hoàng hậu.”

“Ha hả, Vương gia nói đùa sao, tiểu vương cùng Hoàng hậu chỉ gặp mặt một lần trong Kỳ Lân Điện, tại sao lại nói là ‘có được’ ?”

“Vậy sao? Vương tử điện hạ cần gì phải lừa mình dối người! Nếu bổn vương không nhìn lầm, trong yến hội, ánh mắt của vương tử vẫn dán lên người Hoàng hậu mà!”

“Nga? Thanh Trữ Vương thật sự mẫn tuệ a, cái gì cũng chạy không thoát ánh mắt của Vương gia! Như vậy Vương gia muốn tiểu vương vì ngài làm cái gì đây?”

“Vương tử quả nhiên rất sảng khoái, bổn vương chỉ cần quân đội Kiêu quốc giúp ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó Hoàng hậu chính là người của vương tử!”

“Điều kiện của Vương gia hình như có chút quá phận a!” Da Luật Văn Tu mím môi lắc đầu: “Vương gia mượn tiểu vương chính là quân đội, mà Vương gia đến cuối cùng cho tiểu vương chẳng qua là một tiền Hoàng hậu không chút giá trị đối với Vương gia, chẳng lẽ Vương gia không thấy là có chút quá phận sao?”

“Vậy điện hạ muốn như thế nào?” Lê Phi Tuyệt nhíu mày.

“Ngoài Hoàng hậu, nếu Vương gia có thể đáp ứng sau khi lên ngôi sẽ cấp năm thành trì ở biên giới cho tệ quốc, tiểu vương sẽ thực nguyện ý giúp Vương gia một tay!”

“Khẩu vị của điện hạ cũng không nhỏ a! Hảo, thành giao! Vỗ tay vi thệ!” Sau ba cái vỗ tay, hợp tác của hai người (giao dịch? Âm mưu?) chính thức bắt đầu.

Ánh trăng treo lên ngọn cây, trong Phượng Dạ cung, hai con lang đã ăn uống no đủ đang giở trò trên người tiểu cừu đã ngủ say.

“Ân ~~~ ai a, đừng nháo ta, bổn thiếu gia còn muốn ngủ a!” Tiêu Vũ Lạc đẩy móng vuốt sói ra.

“Vũ Lạc, dậy dùng cơm nha ~~~” Nhan Tuấn thổi khí bên tai Tiêu Vũ Lạc.

“Không cần ~~~” Tiêu Vũ Lạc nhắm mắt lại, “ba” một chưởng đẩy Nhan Tuấn ra.

“Lạc Nhi, ngươi đã một ngày chưa ăn cơm, sẽ đói đến hỏng mất.” Lê Phi Kỳ lại gần: “Mau dậy nào, có món măng xào cùng tôm viên ngươi thích đây nha ~~~”

“Không cần mà ~~~” Tiêu Vũ Lạc vẫn nhắm tịt mắt, “bính” một cước đá văng Lê Phi Kỳ.

Tục ngữ nói: thất bại là mẹ thành công. Lê Phi Kỳ và Nhan Tuấn thấy một kế không được thì lại nghĩ kế khác, sau đó liền đạt được nhận thức chung.

“Dạ Tình, mang bữa tối vào.” Lê Phi Kỳ ra lệnh.

Vì thế một đám cung nữ bưng thức ăn thơm ngào ngạt tiến vào, trong phòng nhất thời mùi hương tứ phía.

“Ngô ~~~ thơm quá a!” Tiêu Vũ Lạc trợn mắt, nước miếng tí tách rơi.

“Vũ Lạc, cuối cùng cũng chịu tỉnh a!” Nhan Tuấn dìu hắn đứng lên, giúp hắn mặc quần áo: “Nước miếng nhễu ra hết rồi!”

“A?” Tiêu Vũ Lạc vội vàng quay đầu, ta chùi, ta chùi, ta chùi chùi chùi.

“Ha ha ha ~~~” Lê Phi Kỳ thiếu chút nữa cười đến rút gân: “Tiểu ngốc, Tuấn đùa ngươi đó!”

“Hừ!” Tiêu Vũ Lạc giận dỗi, dám đùa giỡn ta!

“Lạc Nhi, ngươi thật sự có thể ngủ a!” Lê Phi Kỳ cười hắn.

“Thiết, còn không phải lỗi của các ngươi, gây sức ép cho ta từ buổi sáng đến chiều, tảo thiện, ngọ thiện đều chưa ăn!”

“Phải phải, là lỗi của chúng ta, mau tới đây ăn đi, bằng không sẽ đói bụng lắm.” Nhan Tuấn để hắn dựa vào người mình, để Lê Phi Kỳ tiện uy hắn ăn cơm.

Tiêu Vũ Lạc nghĩ, hạnh phúc là cái gì? Có hai người yêu ngươi sâu đậm, ở bên cạnh cẩn thận chiếu cố ngươi không gọi là hạnh phúc thì gọi là gì?! Thật hy vọng loại hạnh phúc này có thể tồn tại vĩnh viễn ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play