Buổi sáng ngày mười một tháng chín, trong Nguyệt Lam Hiên, Ảnh Thương ngõ nhẹ lên cánh cửa phòng ngủ của Nhan Tuấn.
“Chủ tử, thỉnh rời giường.”
“Nga, được.” Nhan Tuấn trả lời.
“Chủ tử, vậy thuộc hạ vào.” Ảnh Thương quay đầu nói với cung nữ phía sau: “Nguyệt Tình, mang nước vào đi.”
Thời gian buổi tối Nhan Tuấn ngủ phải luyện Huyết Nguyệt tâm pháp, buổi sáng nếu có người lỗ mãng xông vào gọi y rời giường thì có thể khiến y tẩu hỏa nhập ma. Chính vì như thế, vào buổi sáng Ảnh Thương đều tới gọi y rời giường trước, sau đó mới cho hạ nhân đem nước rửa mặt vào.
“Chủ tử, hôm nay ngươi không phải đi tìm giáo chủ phu nhân sao?” Ảnh Thương nhíu mày.
“Ha hả, Ảnh Thương, chừng nào thì ngươi sửa kêu Vũ Lạc là giáo chủ phu nhân vậy?” Nhan Tuấn nghe được từ mới “giáo chủ phu nhân” thì cảm thấy rất tốt.
“Thuộc hạ cho rằng chủ tử thích Tiêu công tử như vậy, mà Tiêu công tử cũng thực thích chủ tử, cho nên thuộc hạ nghĩ Tiêu công tử sớm muộn cũng trở thành giáo chủ phu nhân, hiện tại bắt đầu kêu thì sẽ sớm quen miệng.” Ảnh Thương giải thích.
“Nga? Ân~~~ rất có đạo lý, bất quá Vũ Lạc đã là giáo chủ phu nhân của các ngươi rồi.” Nhan Tuấn tâm tình tốt.
“Nhưng mà, thuộc hạ cho rằng chủ tử không nên tìm phu nhân mỗi ngày, chủ tử cần xử lý một chút chuyện Nguyệt hộ pháp, thích khách trong thọ tiệc ngày hôm qua..”
Nhan Tuấn cắt lời Ảnh Thương: “Chuyện này ta tự có chừng mực, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta giao là được rồi.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu.”
Bên phía triều đình, Lê Phi Kì uy nghiêm ngồi trên long ỷ, mắt sáng như sao.
Hữu tướng quân Hứa Như Hành, tướng quân Lâm Huy dưới trướng Hứa Như Hành đang quỳ trong đại điện.
“Lâm tướng quân, là ngươi an bài thích khách đến ám sát trẫm phải không?” Lê Phi Kì nhìn chằm chằm Lâm Huy.
“Phải, nhưng là tội thần nghe theo phân phó của Hứa tướng quân.” Lâm Huy chĩa đầu giáo về phía Hứa tướng quân Hứa Như Hành.
“Ngươi ngậm máu phun người, khi nào thì ta phân phó ngươi như vậy? A?” Hứa Như Hành tức giận đến run người.
“Ta có nói lung tung hay không thì trong lòng ngươi biết rõ, một tháng trước, ngươi sai người đưa cho ta một bức thư, hẹn ta gặp mặt ở núi sau kinh thành, trên đó viết ngươi không phục hoàng thượng mà muốn làm vua, ra lệnh ta tới thương lượng kế sách, ngươi còn muốn chối hay sao?” Lâm Huy cắn chặt không tha.
“Bức thư mà ngươi nói đâu? Ở đâu? Chỗ nào?” Sắc mặt Lê Phi Kì âm trầm.
“Nó ở trong này, thỉnh hoàng thượng xem qua.” Lâm Huy trình lên thư.
Lê Phi Kì tiếp nhận bức thư từ trong tay thái giám, nhìn lướt qua một lần, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Đây đích thực là bút tích cùng ấn tính của Hứa tướng quân.”
“Hoàng thượng, thần oan uổng a, trung tâm của thần, có nhật nguyệt chứng giám, thần chưa bao giờ viết lá thư như vậy cho Lâm tướng quân!” Hứa Như Hành đổ mồ hôi liên tục.
“Vậy ngươi giải thích phong thư này như thế nào?” Ánh mắt sắc bén của Lê Phi Kì bắn thẳng vào Hứa Như Hành.
“Cái này, cái này, thần không biết bức thư này từ đâu mà ra, nhưng thần thực sự chưa bao giờ viết bức thư như vậy.” Hứa Như Hành tự biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng.
“Hoàng thượng, xin cho phép thần nói ra suy nghĩ của mình.” Tả tướng quân Tần Mộ bước ra khỏi hàng.
“Tần tướng quân cứ nói.”
“Hoàng thượng, tuy thần cũng không tin Hứa tướng quân sẽ mưu phản, nhưng hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, thần không thể không hoài nghi dụng tâm của Hứa tướng quân.”
“Thừa tướng có ý kiến gì không?” Lê Phi Kì quay đầu nhìn về phía Thừa tướng Tề Chân.
“Hoàng thượng, thần nghĩ việc này không phải việc nhỏ, Hứa tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là rường cột của nước nhà, có công lao hiển hách với quốc gia. Tuy hiện giờ có đủ nhân chứng vật chứng, nhưng Hứa tướng quân cũng không thừa nhận, thần nghĩ việc này phải hảo hảo điều tra xong mới bàn luận tiếp.” Thừa tướng Tề Chân nói ra suy nghĩ của mình.
“Chư vị đại thần có ý kiến khác không?” Ánh mắt Lê Phi Kì đảo qua quần thần.
“Thần nghĩ ý kiến của Thừa tướng đại nhân rất thỏa đáng.” Hình bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng.
“Thần cũng đồng ý với ý kiến của Thừa tướng đại nhân.” Vài đại thần cũng phụ họa theo.
“Hảo, cứ làm theo ý kiến của Thừa tướng đi.” Lê Phi Kì vung tay lên: “Người tới, giải Hứa tướng quân cùng Lâm tướng quân vào thiên lao canh giữ nghiêm ngặt, đợi tra rõ việc này rồi xử lý sau, bãi triều.”
Nhan Tuấn một đường dễ dàng vào Phượng Dạ Cung lại bị Dạ Tình ngăn cản trước cửa phòng Tiêu Vũ Lạc.
“Vương gia, thỉnh dừng bước. Bệ hạ có lệnh, trừ bệ hạ ra bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào phòng ngủ của nương nương.” Dạ Tình không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.
“Ân? Hoàng thượng nói như vậy sao?” Nhan Tuấn bực bội, hảo, cư nhiên chơi xấu, hạ lệnh không cho người khác đi vào, hừ, ta càng muốn đi vào!
“Vâng.”
“Ta đây nhất định muốn đi vào thì sao?” Nhan Tuấn nhíu mi.
“…..” Dạ Tình không nói gì, bệ hạ không nói nếu người khác nhất định phải đi vào thì xử lý như thế nào.
“Ta đây liền đi vào.” Nhan Tuấn vừa muốn đẩy cửa vào, đã bị một sức mạnh thình lình xuất hiện kéo sang một bên.
“Ta biết ngay ngươi sẽ thừa dịp ta vắng mặt tới tập kích Lạc Nhi, hừ, may mắn ta chuẩn bị kỹ càng.” Lê Phi Kì hạ triều liền tới Phượng Dạ Cung, cuối cùng bị y bắt kịp, vừa vặn tới ngăn cản Nhan Tuấn ở cùng Lạc Nhi trong thời gian y vào triều.
“Ngươi chỉ muốn ta và Lạc Nhi không ở cùng nhau mà thôi, tốt lắm, hiện tại ngươi đã tới đây rồi? Có thể vào đi!”
“Tuấn, để Lạc Nhi ngủ nhiều một lát, ta có chuyện thương lượng với ngươi, đến ngự thư phòng đi.” Lê Phi Kì nghiêm túc.
“Được rồi, đi thì đi.” Nhan Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.
Hai người vừa mới đi thì Lê Phi Dật liền tới, bất quá cậu nhảy cửa sổ vào nên không bị Dạ Tình ngăn lại.
“Hoàng tẩu ~~~ rời giường ~~~.” Lê Phi Dật nhẹ nhàng kêu bên tai Tiêu Vũ Lạc, không phản ứng.
Lê Phi Dật không biết từ đâu lôi ra cọng rơm khều lỗ mũi Tiêu Vũ Lạc.
“Hắt xì! Ai ai?” Tiêu Vũ Lạc bị ngứa tỉnh nổi giận: “Người nào không muốn sống dám phá bổn thiếu gia đang ngủ!”
“Hoàng tẩu, là ta nha, ngươi như vậy thật đáng yêu quá đi ~~~.” Lê Phi Dật thấy Tiêu Vũ Lạc mơ mơ màng màng, mặt xụ thở phì phì thì cậu chảy nước miếng, thật đáng yêu a, ta miết ~~~.
Lê Phi Dật ở trên mặt Tiêu Vũ Lạc miết a miết , nhu a nhu, chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đến đỏ bừng lên.
“…anh..âng..uông? Lê..phi..ật? Ai nha, ngươi…uông..ra! ”Tiêu Vũ Lạc kêu to.
(Phiên dịch: Thanh Vân Vương? Lê Phi Dật? ai nha, ngươi buông ra!)
Lê Phi Dật buông tay, Tiêu Vũ Lạc xoa bóp khuôn mặt, đau quá a.
“Sao ngươi lại vào đây?”
“Ta tới tìm ngươi đi chơi a, hoàng huynh hạ lệnh cấm không cho ta ra cung, còn phái người giám thị ta, cho nên ta chỉ còn biết tìm hoàng tẩu ngươi đi chơi a!”
“A ~~~ tìm ta chơi, hảo, hảo, một mình ta cũng rất buồn a!” Tiêu Vũ Lạc vừa nghe có người sẽ bồi hắn chơi liền mừng rỡ vô cùng: “Nhưng mà chơi cái gì a?”
“Chúng ta chơi cờ đi, ai thua thì cởi một món y phục, coi ai cởi sạch trước, thế nào?” Lê Phi Dật đưa ra chủ ý tà ác, trong lòng nghĩ tới cảnh đẹp khi Tiêu Vũ Lạc trần truồng, hoàng tẩu ha hả ~~~ (máu mũi, có máu mũi!) (zoe: có đứa muốn chết nha =3=)
“Ân ~~~ Cái này thật mới mẻ nha, được rồi, cứ như vậy đi. Ha hả, kỳ nghệ của ta rất khá, đợi lát nữa ta sẽ khiến ngươi trần truồng đi ra ngoài.” Tiêu Vũ Lạc cứ như vậy trúng kế, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân hiện tại chỉ mặc một kiện áo đơn.
Ngự thư phòng.
“Tề Hiên, ngươi canh chừng ở cửa.”
“Vâng.”
“Tuấn, nói vậy ngươi cũng biết chuyện lâm triều hôm nay, ngươi coi phong thư này đi.” Lê Phi Kì đưa phong thư được xem là vật chứng cho Nhan Tuấn.
Nhan Tuấn đọc lướt qua một lần rồi cười lạnh:
“Hứa tướng quân Hứa Như Hành cùng Tả tướng quân Tần Mộ là đối thủ đi? Ta nghe nói gần đây Thục phi cùng Đại hoàng huynh hình như rất thân cận a. Thọ yến tối qua là do Đại hoàng huynh an bài lại xuất hiện thích khách, sáng nay đã có người bước ra thẳng thắn thú nhận chuyện thích khách còn nói là bị người sai khiến. Mà người sai khiến lại là đối thủ một mất một còn của phụ thân Thục phi, ngươi không thấy chuyện này quá trùng hợp hay sao?”
“Ý của ngươi là, Thục phi cùng Đại hoàng huynh có cấu kết với nhau? Tuy ta hoài nghi Tần Mộ muốn mượn chuyện này diệt trừ Hứa Như Hành, nhưng không nghĩ tới Thục phi đang âm thầm trợ giúp Đại hoàng huynh. Xem ra bọn họ còn muốn một hòn đá trúng hai con chim, cứ như vậy rửa sạch hiềm nghi với Đại hoàng huynh còn diệt trừ cái đinh trong mắt. Hừ, tính toán thật chuẩn xác a.” Lê Phi Kì suy ngẫm một lúc rồi nói: “Chẳng qua ta có chút chuyện không hiểu ra, mục đích của Thục phi cùng Đại hoàng huynh không giống nhau, vì sao hai người này lại liên thủ với nhau?”
“Đúng vậy, Thục phi là vì muốn diệt trừ Vũ Lạc, Đại hoàng huynh thì mơ ước ngôi vị hoàng đế, hai người nay liên thủ thì không còn là chuyện đơn giản nữa. Hiện tại chúng ta không có căn cứ chính xác bọn họ mưu phản, hơn nữa lão cáo già Tần Mộ kia đang nắm binh quyền trong tay, trước mắt chưa động vào bọn họ được. Cho nên chuyện này không thể để cho bọn họ được toại nguyện, nhất định phải bảo trụ Hứa Như Hành, huống chi Hứa tướng quân tuyệt đối là một trung thần.”
“Chuyện này ta đã cho Tề Hiên âm thầm điều tra, điều chúng ta cần làm là chờ bọn họ tự động giấu đầu lòi đuôi.”
“Mọi sự phải cẩn thận. Được rồi chúng ta đi nhìn Vũ Lạc đi.” Nhan Tuấn đứng dậy ra khỏi cửa.
“Ân, chắc Lạc Nhi còn ngủ y như tiểu trư vậy.” Trên mặt Lê Phi Kì lộ vẻ cưng chiều. (zoe: ờ, con heo đó sắp bị cạo lông rồi đó, 2 anh liệu mà nhanh lên ko là có món heo quay =]])