Vận mệnh thích quanh đi quẩn lại.

Cô cho là mình tiêu sái buông tay là quyết định chính xác hơn hết, nhưng kết quả là phát hiện thì ra cái gì cũng không đúng, cô vẫn sinh hoạt ở dưới cánh chim bảo vệ của anh, lặng yên không một tiếng động hưởng thụ sự chăm sóc của anh, nhưng cũng từ đầu đến cuối bị anh ràng buộc trái tim của mình. Anh đột nhiên đồng ý ly hôn, để cho luật sư đến bàn điều kiện, tích cực tìm phòng ở cho cô, biết rõ cô sẽ không chịu nhận, cho nên lại tốn nhiều công sức ngầm sắp xếp xong xuôi hết thảy, thậm chí còn thuyết phục Tử Kỳ cùng lừa cô, gần đây nhà xuất bản còn nói với cô chuyện tăng nhuận bút sách bán chạy, nhất định không thoát khỏi liên quan với anh.

Vậy nên làm ra loại phản ứng gì? Thẹn quá hóa giận, lòng tràn đầy vui mừng hay là thờ ơ? Dường như, đều không còn kịp rồi.

Sắc mặt Cảnh Diễn vẫn còn rất nhợt nhạt, nghiêng người nằm ở trên giường bệnh chuyên chú nhìn cô, chậm rãi nói: "Xem ra em đều biết rồi à... Thật ra anh cũng không phải muốn em làm thế nào, chỉ là nghĩ sắp xếp như vậy sẽ thỏa đáng hơn một chút, đối với em và Tiểu Nghiêu đều tốt." Anh nói xong nhắm mắt lại, dường như vẫn còn có chút khó chịu, qua một lúc lâu mới mở miệng một lần nữa, "Anh không ở bên cạnh em, chẳng lúc nào yên tâm được."

Tô Hiểu Mộc ngẩn ra, cảm xúc cũng tỉnh táo lại, tự giễu cười cười: "Anh đây có phải muốn đền bù cho em hay không?"

Cảnh Diễn lắc lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải đền bù cho em, mà là anh muốn làm như vậy. Chỗ đó anh tìm rất lâu, hai sân đông tây, có dây nho, cây hòe già, giàn hoa, bàn đá... anh không quên, anh đã từng đáp ứng em."

Tô Hiểu Mộc chấn động.

Đoạn thời gian đó cô đang vội làm bản thảo, linh cảm rất lơ lửng, trước kia lúc một mình thức đêm là thường như cơm bữa, chẳng qua sau đó có anh bên cạnh, trong tính cách nội liễm của anh mang theo nhân tố cường thế, nói một không hai, nói không được chính là không được, đến giờ ngủ còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức đến khua cô đi ngủ.

Ngày đó xong bản thảo, anh ở phía sau ôm cô, hé ra nụ cười: "Đang vẽ cái gì đấy?"

"Chương kết." Cô nắm tay anh, lại nhích lại gần trong lòng anh, "Một lát nữa, sắp vẽ xong rồi đó."

Anh lé mắt liếc qua, theo phục cổ thịnh hành, một tập tranh minh họa này của cô cũng dung nhập yếu tố Bắc Kinh cổ xưa, phố nhỏ, ngõ hẻm, lầu canh... Cuối cùng dừng hình ảnh ở một tứ hợp viện phong cách cổ xưa, vẽ lên cô gái nhân vật chính có một vẻ mặt yên bình.

Cô cười tủm tỉm bỏ thêm một hàng chữ: có nhà, có tình, đời người đủ rồi.

Anh hôn xuống mép tóc của cô: "Cứ dễ dàng thỏa mãn như vậy?"

"Ngài Cảnh của em ơi, bây giờ tứ hợp viện kiểu cũ cũng không rẻ được không?" Khi đó cô bất đắc dĩ đầy mặt.

Không nghĩ tới hóa ra lời nói của cô, anh đều nhớ rõ.

Đáng tiếc là cô đã trở nên quá yếu đuối, vẫn không thả lỏng được, cho nên cô chạy trốn, chạy trối chết.

Trên đường trở về Cảnh Diễn đã gọi điện thoại cho cô một lần, nhưng cô không nhận ngắt máy ngay, sau lại dứt khoát tắt máy, về nhà ngủ một giấc,thật ra cũng không có ngủ, chỉ là lăn qua lộn lại, giống như có nghìn tơ vạn sợi đan vào trong tim, sắp xếp cũng không sắp xếp rõ ràng.

Buổi chiều Tô Hiểu Mộc mới khởi động máy một lần nữa, có hai thông báo cuộc gọi nhỡ, có một là của Cảnh Diễn, một cái khác là của Vương Hạo, còn nhận được một tin nhắn, là Cảnh Diễn gửi, mà anh ít gửi tin nhắn, nội dung cũng phù hợp với tính cách của anh, một câu rất ngắn gọn: anh sẽ để cho Tiền Tiểu Tiểu chuyển đi.

Cô nắm chặt di động, ngón tay theo bản năng mà vuốt ve chữ trên màn hình.

Còn không có cơ hội để cho cô suy nghĩ thật kỹ, di động lại không thức thời vang lên, cô tưởng rằng lại là Cảnh Diễn, thấy rõ ràng mới biết được là Hạ Tiểu Nhiễm, Tô Hiểu Mộc có một khoảng thời gian dài không có tin tức của cô ấy rồi, vì thế vội vàng nhận điện thoại.

Cô nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: "Tiểu Nhiễm à?"

Bên kia lặng im một lát, Hạ Tiểu Nhiễm mới nhỏ giọng nói: "Hiểu Mộc, là mình, mình quyết định cùng cha mẹ về quê rồi, ngay ở hai ngày này."

Tô Hiểu Mộc có chút giật mình mà mở to hai mắt, định thần hỏi: "Sao lại đột nhiên như vậy?"

"Cậu cũng biết là như thế nào mà, mình ở lại nơi này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, vẫn là về nhà thoải mái hơn một chút." Hạ Tiểu Nhiễm cười khổ.

Do dự một chút, Tô Hiểu Mộc vẫn là mở miệng hỏi: "Thế còn đứa bé trong bụng? Cậu định làm như thế nào?" Cô cũng là người làm mẹ, lại có những kinh nghiệm kia, so với người khác càng có thể hiểu được giãy dụa của Hạ Tiểu Nhiễm hơn.

"Mình còn chưa nghĩ ra, thấy một bước đi một bước." Hạ Tiểu Nhiễm thở dài một tiếng, "Hiểu Mộc, có đôi khi mình thật bội phục cậu, năm đó cậu là làm sao có dũng khí một mình sinh ra Tiểu Nghiêu?"

"Bây giờ cậu hỏi mình mình cũng không trả lời được, hình như căn bản không có suy nghĩ nhiều, cứ làm như vậy thôi."

"Mình nghe Tiểu Hi nhắc đến chuyện cậu ly hôn rồi, vậy bây giờ đến lượt mình hỏi cậu, cậu thật sự định cứ cùng anh ấy tách ra như vậy sao?"

"Mình không biết, tất cả mọi người tất cả mọi việc đều nói với mình, anh ấy yêu mình, mình nên cho anh ấy một cơ hội." Cô kể đơn giản phiền não trải qua mấy ngày nay cho Tiểu Nhiễm một lần, thấp giọng lẩm bẩm, "Nhưng mình sợ thật rồi."

Tiểu Nhiễm sau khi nghe xong, trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Tô Hiểu Mộc cho rằng cô ấy sẽ không nói nữa, cô ấy mới chậm rãi nói: "Ở trên rất nhiều vấn đề, cậu nhìn thấu triệt hơn mình, chỉ chẳng qua nếu nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không cần lời khuyên của mình, thật ra trong lòng cậu đã có đáp án. Nói thật, tình cảm là của đôi bên, hai người đi đến một bước này anh ấy tất nhiên có sai, sai ở chỗ không kịp thời trao đổi suy nghĩ với cậu, làm cho khoảng cách giữa các cậu càng kéo càng lớn, nhưng cậu có từng nghĩ tới không, thật ra cậu cũng có sai, cậu sai ở chỗ không tin tưởng chính mình, cho dù không ngừng thuyết phục bản thân tin tưởng người này, nhưng là trong lòng cậu vẫn là có chỗ không tin tưởng đối với tình cảm của anh ấy, đúng không?"

Tô Hiểu Mộc nhất thời nghẹn lời, bởi vì Tiểu Nhiễm nhìn thấu lòng cô.

Hạ Tiểu Nhiễm tiếp tục nói: "Chính mình cũng từng rối tinh rối mù, không có bản lĩnh cho cậu đề nghị gì, chỉ là nhớ được có câu là nói như thế này, nếu bạn có thể tìm được người yêu, như vậy bạn là người may mắn, nếu người bạn yêu vừa vặn cũng yêu bạn, như vậy bạn là người hạnh phúc. Nếu trong lòng hai người đều có đối phương, làm sao cứ đau khổ giày vò mãi? Dù sao có rất nhiều người, yêu nhau, nhưng không thể yêu". Cô cảm khái dừng một chút, "Cậu suy nghĩ cho kỹ, mình tin tưởng cậu hiểu được cánh cửa trái tim mình mở về hướng nào."

Tô Hiểu Mộc ngây ngốc, có chút tâm sự bị cô cố ý giấu đi dần dần rõ ràng, đúng như Tiểu Nhiễm nói, cô vẫn yêu anh như xưa.

Nhưng là muốn cô một lần nữa bước ra một bước kia, lại chần chừ.

Điện thoại của Vương Hạo lúc này lại gọi tới.

"Cám ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng gọi được điện thoại cho ngài rồi ..." Vương Hạo cảm khái thở dài một tiếng.

Tô Hiểu Mộc nghi hoặc khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Làm sao? Có việc tìm tôi?"

"Bác sĩ nói sức khỏe ông chủ còn rất yếu, còn có loét cường độ thấp, nhưng buổi chiều anh ấy cứ kiên trì ra viện, còn chuẩn bị ngồi chuyến bay bảy giờ tối đi nước ngoài ký hợp đồng, hành trình mười mấy giờ đó, cũng không biết có thể chịu nổi hay không."

"A? Bây giờ anh ở cùng một chỗ với anh ấy sao? Sao không khuyên nhủ anh ấy?" Nhớ tới bộ dáng nôn mửa liên tục của Cảnh Diễn tối hôm qua, Tô Hiểu Mộc kích động đứng lên.

"Tôi..." Vương Hạo bất đắc dĩ nói, "Ông chủ không để cho tôi đi theo, hơn nữa anh ấy cũng không phải người chúng tôi có thể khuyên được."

Tô Hiểu Mộc nhớ kỹ thời gian và số hiệu máy bay, không chút suy nghĩ chạy đến sân bay.

Đúng lúc nghỉ Tết Nguyên Đán, đường nội thành tắc nghẽn, Tô Hiểu Mộc lại gọi điện thoại cho Cảnh Diễn, lúc này đến lượt anh không nhận, cô liên tục nhìn về phía trước, đoàn xe dài như con rồng đang nhích từng chút từng chút mà di chuyển.

Sân bay thủ đô.

Theo máy bay lên xuống, hành khách qua lại nối liền không dứt, kéo vali hành lý đi các hướng khác nhau.

Tô Hiểu Mộc rất nhanh đã tìm được cửa đăng ký, nhưng nhân viên làm việc nói cho cô biết, máy bay đã cất cánh rồi.

Trước mắt cô mờ mịt một mảnh, không có biện pháp tập trung lực chú ý, không biết mình vội vàng chạy tới như vậy đại biểu cho cái gì, chỉ là nghĩ tới sức khỏe của anh còn chưa khỏi hoàn toàn, nghĩ tới lời khuyên của Tiểu Nhiễm, lại nghĩ tới tin nhắn kia, tựa hồ anh đang nhắn nhủ cho cô một tin tức, anh để cho Tiểu Tiểu chuyển đi, cũng có nghĩa anh muốn buông tay rồi.

Cô chôn vùi mình ở trong biển người, không nhúc nhích.

Rất lâu sau đó.

"Hiểu Mộc?" Đây là thanh âm cô vô cùng quen thuộc.

Thân ảnh nhỏ bé của Tô Hiểu Mộc cứng ngắc, không quay đầu lại.

Cảnh Diễn cũng không cho phép cô trốn tránh, bước nhanh đi lên, đứng ở trước mặt cô, không hề chớp mắt cúi xuống nhìn cô: "Sao em lại tới nơi này? Là tìm anh?"

Nhưng Tô Hiểu Mộc không muốn ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt tức giận hỏi: "Vương Hạo không phải nói anh muốn đi nước ngoài? Nhưng bác sĩ có nói cho anh xuất viện à, sao không nhận điện thoại của em?"

Cảnh Diễn đầu tiên là ngẩn ra, sau lại thoáng nhìn Vương Hạo đang co rúm cổ cách đó không xa, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng trong chốc lát không biết làm phản ứng gì, chỉ là thở dài một hơi: "Điện thoại của anh ở chỗ Vương Hạo, anh cũng không có xuất viện, anh sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì." Thấy Tô Hiểu Mộc cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh, anh mỉm cười, "Ngài Smith tự mình đến Bắc Kinh bàn hợp đồng, lại bởi vì vấn đề của anh mà kéo dài một chút thời gian, ông ấy có việc gấp phải vội vàng về nước, về tình về lý anh nên đến tiễn lên máy bay, đợi một lát mới trở về bệnh viện."

Tô Hiểu Mộc hừ một tiếng, ngầm nghiến răng nghiến lợi, được, Vương Hạo anh, lại dám gạt tôi, chờ coi!

"Hiểu Mộc, anh rất vui mừng, em đang quan tâm anh." Những lời này là câu khẳng định, nói ra không chút do dự nào.

Chẳng qua giọng điệu chắc chắc này ở trong tai Tô Hiểu Mộc lại có chút đáng đánh đòn, cô buồn bực nói: "Anh vui mừng cái gì? Em chẳng qua là nể mặt anh là cha Tiểu Nghiêu mới đi một chuyến này.

"Phải, anh biết." Lời tuy như thế, nhưng nụ cười của anh lại càng anh tuấn hơn.

Bỗng dưng, Tô Hiểu Mộc nghiêm nghị nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: "Nếu em vẫn không để ý tới anh, anh sẽ làm như thế nào?"

"Vậy anh..." Cảnh Diễn bắt lấy bả vai cô, thu lại ý cười, rất chân thành trả lời cô, "Anh vẫn cứ chờ đợi."

Thật ra Tô Hiểu Mộc đã xúc động rồi, nhưng cố ép mình tỉnh táo lại tiếp tục hỏi: "Chờ bao lâu?

"Vào lúc anh cho em lời hứa hẹn anh đã tự nói với mình, em đợi anh mười năm, anh cho em tất cả từng cái mười năm sau này của anh.

Tô Hiểu Mộc kéo tay anh xuống, cả người chôn ở trong lòng anh: "Anh phải nhớ kỹ chính lời anh nói đấy."

Anh mỉm cười ôm chặt lấy cô: "Vĩnh viễn sẽ không quên."

—— anh không phải người dễ dàng hứa hẹn, nói được, thì sẽ làm được.

Lúc đi ra khỏi sân bay, Cảnh Diễn bỗng nhiên dừng bước, nói với cô: "Còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em, là ở nơi này?"

Không ngờ là Tô Hiểu Mộc lắc lắc đầu: "Không phải, thật ra trước đó chúng ta đã gặp nhau rồi." Buổi chiều đầy nắng đó, lần đó gặp thoáng qua, bắt đầu tất cả sau này.

Lời này gợi lên lòng hiếu kỳ của Cảnh Diễn, thích thú hỏi: "Thế là ở chỗ nào?"

"Bí mật." Cô cười mà không trả lời.

Chợt nhìn thấy cô gái lướt qua bên cạnh trong tay đang cầm một quyển tranh, cô vui sướng nở nụ cười, kéo kéo tay áo của anh nói: "Anh xem, đó là tập tranh em mới xuất bản đấy.

Cảnh Diễn theo ánh mắt của cô nhìn lại, cũng ôn hòa nở nụ cười một cái: "Ừ, thấy được."

"Trang bìa em tốn rất nhiều tâm tư thiết kế."

"Anh biết, hai... con rái cá biển nhỏ? Là có ý gì?"

Tô Hiểu Mộc nghiêm túc nhìn anh, nói: "Anh biết không? Rái cá biển bởi vì sợ bị tách ra khỏi nước biển, cho nên ngay cả lúc ngủ cũng nắm tay, em cũng tình cờ biết đến, cảm thấy rất cảm động, cũng khơi dậy linh cảm của em."

Phu thê khiên thủ, tự đương tương nhu dĩ mạt.

(Vợ chồng dắt tay, tự nhiên cần phải cứu nhau trong lúc hoạn nạn)*

"Thì ra là thế, anh hiểu rồi." Anh nói xong bèn lại nắm chặt tay cô.

Cô lại giãy khỏi anh, chống lại con ngươi đen hơi nghi hoặc của anh, nhếch lông mày nói: "Này, ngài Cảnh, muốn dắt tay em cũng không phải không được, chẳng qua anh ... phải theo đuổi em một lần nữa.

Sau đó nắm tay của em, không rời không bỏ, cho đến mãi mãi.

(Hoàn chính văn)!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn các bạn mấy tháng này làm bạn, kết thúc tung hoa ~

Mỗ: con 3 PN nữa

(*) tương nhu dĩ mạt, nghĩa đen là trao đổi nước bọt cho nhau, trong câu:

Phù hộc bất nhật dục nhi bạch, ô bất nhật kiềm nhi hắc. Hắc bạch chi phác, bất túc dĩ vi biện; danh dự chi quán, bất túc dĩ vi quảng. Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ. [Trang Tử, Thiên Vận]

【Dịch】Con thiên nga đâu tắm mỗi ngày vậy mà nó vẫn trắng; con quạ đâu nhuộm mỗi ngày mà nó vẫn đen. Trắng đen là bản sắc tự nhiên của chúng, đâu cần phải biến đổi. Sự quán tưởng đến danh dự đâu có làm cho mình lớn hơn. Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.

Hai câu cuối đại ý rằng hai con cá mắc kẹt trong bùn, truyền nước dãi làm ướt nhau không bằng quên nhau tách nhau ra mà bơi tự do trong ao hồ. Bởi vậy khi tách riêng vế “tương nhu dĩ mạt” có thể hiểu là cứu nhau lúc hoạn nạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play