Tô Hiểu Mộc cởi tạp dề, từ phòng bếp trở lại phòng, đã thấy một màn làm người ta dở khóc dở cười như vậy —
Con gái Tiểu Cảnh Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm của cô, ngón tay nhỏ mập mạp cầm son môi của cô vẽ ở trên mặt, bình bình lọ lọ trên bàn cũng bị con bé mở ra, trên mặt bị nó mò mẫm như cầu vồng.
Thật ra thì Tô Hiểu Mộc rất ít trang điểm, cô dễ bị dị ứng, đến kem dưỡng da cũng phải chọn rất cẩn thận, chẳng qua mấy năm nay bởi vì Cảnh Diễn dốc lòng chăm sóc, sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, có một số trường hợp cũng cần trang điểm trang nhã một chút.
Bé gái chung quy là thích xinh đẹp, Tiểu Cảnh Mộ cũng không ngoại lệ.
Cô bé thích nhất đeo giày cao gót của mẹ, đôi chân nhỏ mạp mạp đi vào còn chưa đủ, nhất định phải đeo đi, đã từng ngã khóc cả buổi.
Cảnh Mộ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng rất thích bắt chước người lớn, mỗi ngày la hét con muốn lớn lên, không cho người khác nói bé còn nhỏ. Càng lớn tính tình lại càng rõ ràng, Cảnh Mộ giống mẹ Tô Hiểu Mộc, nhìn mảnh mai, thật ra hiếu thắng, Cảnh Nghiêu giống như cha Cảnh Diễn, hiểu chuyện trầm ổn, không cần người lớn quan tâm.
Tô Hiểu Mộc ở cửa thất thần một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy con gái hắt xì một cái, cô lập tức hoàn hồn vọt vào.
"Tiểu Mộ, con thế nào rồi?" Thần kinh nhạy cảm của Tô Hiểu Mộc sắp bộc phát.
Hen suyễn có xác suất di truyền nhất định, Tiểu Nghiêu bây giờ học lớp mười cũng không có chuyện gì, cô vẫn chưa yên tâm, bây giờ đối với Tiểu Mộ càng khẩn trương, thỉnh thoảng bị cảm vặt cũng có thể khiến cho cô mấy ngày ngủ không ngon.
Cảnh Mộ căn bản không biết nỗi lo của mẹ, cô hề nhí quay đầu lại cười hì hì nhìn cô nói: "Mẹ, con xinh không?" Vừa nói xong lại là một cái hắt xì.
Tô Hiểu Mộc giận tái mặt, lấy quần áo thay cho cô bé trước, lại dùng khăn giấy ướt lau những thứ trên mặt cho cô bé.
Sau đó còn không nhịn được đánh cái mông nhỏ của cô bé mấy cái.
"Xem con nghịch ngợm này, sau này còn dám nữa hay không? Hả?"
Cảnh Mộ không rõ đầu cua tai nheo, oa oa khóc lớn.
Tô Hiểu Mộc rất ít nổi giận, nghiêm khắc với con gái như vậy lại càng chưa từng có.
Cảnh Diễn từ đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, vội vã chạy tới, vừa thấy con gái khóc đến đáng thương, vừa cau mày vừa đau lòng.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được từ tay Tô Hiểu Mộc đón lấy Cảnh Mộ, vừa lau nước mắt cho bé vừa hỏi vợ: "Em có lời gì từ từ nói, con bé còn nhỏ mà."
Anh cũng không muốn trách móc nặng nề vợ, cô tức giận như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Cảnh Mộ ôm cổ cha, còn đang khụt khà khụt khịt, không ngừng gọi: "Cha ơi, cha. . . . . ."
Tô Hiểu Mộc thất thần ngồi xuống, ngẩng đầu thấy con gái đau lòng như vậy, cô lại hối hận, nhỏ giọng nói chuyện vừa rồi.
"Em có phải là quá thần hồn nát thần tính rồi hay không?" Tô Hiểu Mộc đưa tay muốn bế con gái làm hòa, cô bé không chịu để ý mình.
Cảnh Diễn lắc đầu, cho cô một ánh mắt trấn an, ôm con vòng vòng trong phòng một lúc lâu, con khóc mệt, dần dần ngủ thiếp đi.
Dỗ dành nhỏ xong, nên dỗ dành lớn rồi.
Cảnh Diễn đi qua, ôm cô vào trong lòng, phát hiện cô còn đang run rẩy, có chút đau lòng: "Không có chuyện gì rồi, em chỉ là quá khẩn trương thôi."
Sức khỏe của Tô Hiểu Mộc không thích hợp mang thai lắm, sự ra đời của Cảnh Mộ đối với bọn họ mà nói là món quà ngoài ý muốn, bọn họ cẩn thận thêm cẩn thận, coi như trân bảo.
Cô chỉ sợ các con di truyền bệnh của mình, một cái hắt xì là có thể dọa cô trở nên như chim sợ cảnh cong.
"A Diễn, em thật sự sợ lắm. . . . . ."
"Em đừng suy nghĩ lung tung." Cảnh Diễn vỗ lưng của cô, thanh âm trầm trầm có ma lực trấn an, "Gần đây Phó Tứ muốn cho đôi trai gái kia cùng học Taekwondo với Tiểu Nghiêu, bây giờ để cho Tiểu Mộ cũng đi đi, có bạn."
Nghe vậy, Tô Hiểu Mộc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của anh, suy nghĩ thật lâu mà vẫn còn do dự.
Bé trai và bé gái không giống nhau, dù sao vẫn yếu ớt hơn một chút.
Lúc trước Cảnh Diễn từng nhắc tới một lần, cô không đồng ý, lúc ấy anh cũng không kiên trì.
Anh mặc dù luôn là dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng là rất thương con, nhất là Tiểu Mộ, như vậy anh còn bỏ được đưa con bé đi học Taekwondo, hẳn là đã cân nhắc kỹ càng.
Từ nhỏ rèn luyện tốt thân thể, đối với con là chuyện tốt.
Lần này Tô Hiểu Mộc nghe Cảnh Diễn.
Ban đầu cô nghĩ, nếu là Tiểu Mộ khóc không học, cô lại đón về, cô biết mình nuông chiều như vậy không được, rõ ràng lúc trước còn nhẫn tâm đánh con rồi. Muốn con bé tốt lại không nỡ để con bé chịu khổ, trong lòng rất mâu thuẫn. . . . . .
Không ngờ Tiểu Cảnh Mộ lại kiên trì được.
Tô Hiểu Mộc cùng Cảnh Diễn nhìn Cảnh Mộ ở giữa sân cùng giáo viên học kiến thức cơ bản, thay thế cho lo lắng chính là vui mừng.
"Tiểu Mộ giống như em, thực chất bên trong rất kiên cường, em không cần phải lo lắng nữa." Cảnh Diễn ôm bả vai của cô cười nhàn nhạt.
Lỗ mũi Tô Hiểu Mộc có chút chua xót, nhỏ giọng nói: "Mới không phải giống em, giống em không tốt, vẫn là giống như anh mới tốt."
Cô mới không kiên cường, nếu không phải bởi vì có anh, cô căn bản không chống đỡ nổi.
Cảnh Diễn vừa bực mình vừa buồn cười, ngón tay vuốt ve bả vai của cô nói: "Sao em không tốt? Ở trong mắt anh, em chính là tốt nhất."
Cho nên anh mới bỏ xuống tâm lý phòng bị, nguyện giao tất cả bản thân cho cô.
Hai người bọn họ đều không phải là tính cách thân mật, không giống đôi nam nữ khác thường xuyên nói lời âu yếm, Cảnh Diễn rất ít nói lời thấm đẫm tình cảm như vậy.
Sau Tô Hiểu Mộc phản ứng lại, mặt đỏ rần, ngập ngừng: "Anh thật sự nghĩ như vậy?"
Cảnh Diễn than nhẹ: "Đứa ngốc."
Trai gái vốn chính là "tốt", cô mang đến cho anh, làm sao chỉ dừng lại là một chữ tốt có thể khái quát được?
----
PHÒNG LÀM GỐM SỨ.
Sau khi Tô Hiểu Mộc ký bán tác phẩm mới kết thúc, cho mình nghỉ một kỳ nghỉ dài hạn, cô nhớ tới rất lâu cũng không đi đụng bùn rồi, tay có chút ngứa ngáy.
Liên tiếp mấy ngày đều tới nơi này.
Cảnh Diễn nếu tan việc sớm sẽ đi đón cô.
Bản thân Tô Hiểu Mộc là hoạ sĩ, luôn có rất nhiều sáng tạo, lúc trước cô nặn cho Cảnh Diễn không ít đồ, thành phẩm còn rất không tệ.
Sau series trang sức, lại có người đề nghị Cảnh Diễn làm series gốm sứ.
Lần này Cảnh Diễn cự tuyệt.
Anh không muốn Hiểu Mộc quá mệt mỏi, cô thiết kế đồ cho anh, có một mình anh thưởng thức là đủ rồi.
Anh đứng ở cạnh cửa một lúc lâu, bởi vì bề ngoài quá mức xuất chúng, những người khác ở trong phòng làm gốm sứ đều không nhịn được quăng ánh mắt về phía anh.
Tô Hiểu Mộc làm rất nghiêm túc, thấy anh tới, vẫn còn làm hết sức chuyên chú ngoắc tay với anh tới cùng.
Cảnh Diễn đi tới bên cạnh cô, còn tự nhiên đưa tay lau nước bắn lên mặt cho cô.
"Anh giúp em kéo phôi, lần này em muốn làm một cái lớn." Tô Hiểu Mộc giơ ngay cái tay vô cùng bẩn thỉu lên túm anh.
Anh cũng không có ghét bỏ, cởi áo khoác ngồi xuống, mặc cô sai khiến.
Thật ra thì kỹ thuật làm gốm của Cảnh Diễn tốt hơn, chẳng qua anh ít động tay, hôm nay toàn bộ chỉ là bởi vì Tô Hiểu Mộc mở miệng.
Hai người cùng nhau làm một vật trang trí, hoa văn Hiểu Mộc thiết kế, bức tranh rất ấm cúng.
Những thứ này Cảnh Diễn không quan tâm, anh chỉ là lau mặt cho cô, lại lau tay, còn choàng áo khoác ở trên người cô, sau đó yên lặng ở một bên kiên nhẫn chờ.
Những người khác trừ hâm mộ, vẫn là hâm mộ.
Không cần núi vàng núi bạc chồng chất gì, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành gì, chỉ là một ánh mắt quan tâm, là có thể rung động tâm hồn con người.
Trong mắt của anh chỉ có cô.
Toàn tâm toàn ý.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT