Kim đồng hồ treo tường tí tách chạy, thời gian dần dần trôi qua, Phương Mẫn Chi và Cảnh Diễn gặp mặt bác sĩ Lục ở một gian phòng khác, nghe cái nhìn của ông sau khi nói chuyện với Tần Trăn, vì bảo vệ quyền lợi cho bệnh nhân, cho dù là người thân, cuộc nói chuyện của ông và Tần Trăn vẫn phải được giữ bí mật.

Ông nâng mắt kiếng, chậm rãi giải thích: "Có lẽ bởi vì thần kinh đè nén quá lâu, hiện tại cảm xúc của cô Tần rất không ổn định, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cô ấy phối hợp trị liệu, một khi có tác động có thể làm cho cô ấy thực hiện những hành vi không thể kiểm soát, ngàn vạn lần đừng để cho cô ấy bị kích thích." Ông nhìn sang Phương Mẫn Chi nói, "Hi vọng bà có thể cung cấp tài liêu liên quan đến cô ấy cho tôi, còn có một ít chuyện riêng tư lúc trước của cô ấy, ví dụ như về cô ấy và chồng trước, còn có Cảnh. . . . . . ngài Cảnh quan hệ như thế nào với cô ấy, chi tiết một chút, việc này rất có ích cho việc trị liệu của cô ấy."

Phương Mẫn Chi rất lo lắng, do dự nhìn Cảnh Diễn một cái, lúc này mặt anh không chút thay đổi, thậm chí so với cha anh lúc còn trẻ còn lạnh lùng kiêu ngạo hơn, bà ngầm thở dài, gật đầu đáp ứng: "Được, tôi sẽ sớm đưa cho ông."

Cảnh Diễn mím môi hỏi: "Tôi muốn biết, thời gian trị liệu cần bao lâu? Ở Mãy cô ấy cũng đã từng tiếp nhận trị liệu, trở về Mỹ để tiếp tục hay trị liậu ở đây thích hợp hơn?"

Bác sĩ Lục đang cúi đầu ghi chép trong bệnh án, nghe câu hỏi của anh, ngẩng đầu giải thích: "Cái này cần xem xét ý kiến của cô Tần như thế nào, bình thường bệnh nhân loại này thường không chấp nhận người khác nói mình có bệnh, ý chí mạnh mẽ của họ có thể hoàn toàn che dấu tâm tình của họ mà lừa gạt bản thân rằng mình tuyệt đối bình thường, hơn nữa nếu như cô ấy không phối hợp thì cho dù trị bệnh ở đâu cũng không có hiệu quả, có một số bệnh nhân khi được tiếp xúa với hoàn cảnh khiến họ đè nén tâm trạng thì có thể hồi phục nhanh hơn, về y học không có chuyện tuyệt đối."

Lần này Cảnh Diễn nhìn Phương Mẫn Chi một chút, trầm giọng hỏi: "Vậy ý kiến của bà là gì?"

Phương Mẫn Chi trầm mặc một hồi, mới nói: "Tôi muốn trở về hỏi ý kiến nó một chút, nếu như nó kiên trì ở lại chỗ này, vậy thì tôi cũng không đi, cũng không thể phủi tay giao nó cho cậu liền rời đi."

Cảnh Diễn gật đầu một cái.

Chờ sau khi bác sĩ Lục đi về, Phương Mẫn Chi do dự thật lâu, mới nói với Cảnh Diễn: "Không biết cậu có biết hay không, Đạt Đạt nó. . . . . . đã từng tự sát, không lâu trước đây ở Mĩ."

Cảnh diễn bỗng cứng người, đôi mắt thâm trầm bỗng gợn sóng, âm thanh trầm trầm hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tính cách của cô ấy rất kiên cường, không giống người biết làm chuyện ngu ngốc như vậy." Nói xong lời cuối cùng giọng điệu của anh đã trở thành không chắc, hai tay càng thêm nắm thật chặt, không thể phủ nhận , tâm tình của anh bị khuấy động rồi.

"Ngày trước dưới áp lực của tôi nó một mình trốn sang Mỹ, hiện tại cũng chỉ là, vì trốn tránh thực tế liền biến mình thành thế này." Phương Mẫn Chi lắc đầu một cái, nhẹ giọng thở dài nói: "Cậu không thể hiểu rõ được bằng người làm mẹ như tôi, Đạt Đạt ngoài mặt rất kiên cường, ở trong nước có chúng ta cùng che chở cho nó, mọi chuyện thuận lợi tự nhiên không có gì, nhưng đến nước Mĩ thì khác, dù sao khác biệt với văn hóa Trung Quốc rất lớn, một cô gái hai mươi tuổi, xưa nay lệ thuộc vào người khác, đột nhiên muốn cuộc sống một mình, rất nhiều chuyện đều muốn tự mình đối mặt, làm sao có thể như ý của nó? Huống chi khi đó nó và tôi cãi nhau, tính khí lại bướng bỉnh, đoán chừng cũng không có nói bất cứ điều gì với cậu, nó gặp một số chuyện không tốt, sau đó lại bắt đầu tự giận mình, là Trình Vũ chăm sóc nó, bọn họ tiếp xúc nhiều mới bắt đầu yêu, ai ngờ sau này lại sẽ biến thành như vậy? Ai, thật ra thì nói những thứ này nữa cũng vô dụng, người làm mẹ như tôi chỉ hi vọng nó mau chóng hồi phục, đừng tạo tội nữa." Một người thường trở nên yếu ớt trong nghịch cảnh, không liên quan đến tính cách.

Cảnh Diễn giãn chân mày, xác thực, Đạt Đạt đối với anh cho tới bây giờ đều là tốt khoe xấu che , mặc kệ là bị chính mẹ mình mắng hay chỉ trích đều cười một tiếng rồi cho qua, về phần về sau đi Mĩ gặp phải chuyện gì cũng chưa từng đề cập với anh, mỗi lần hỏi đều chỉ nói cô sống rất tốt, nhưng thì ra là cũng không phải.

Anh không biết, thì ra là cô gái ấy rất sĩ diện, sợ thất bại, sợ hơn nữa là người khác nhìn cô thất bại, nhất là người cô yêu.

Nhớ lại thời gian tha phương kia mới thét lên một tiếng, Cảnh Diễn liền đứng dậy, bước nhanh về phía Tần Trăn.

Đẩy cửa ra, bóng lưng nhỏ gầy cuộn tròn trên ghế da, tóc hơi xoăn xõa sau lưng, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, tóc mai cũng dính vào phía trên trán, dáng vẻ hết sức nhếch nhác, đây từng là một cô gái có nụ cười đáng yêu, nhưng bây giờ vết thương chồng chất.

Trong lúc nhất thời anh nói không rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, là đau lòng? Còn là đồng tình? Hoặc là cả hai.

Nghe được tiếng vang, Tần Trăn nhạy cảm phục hồi lại tinh thần, quay đầu lại hung hăng trừng: "Tôi đã nói rồi muốn yên lặng một chút! Là ai?" Âm thanh cô khàn khàn như con thú nhỏ bị thương, giao với đôi mắt Cảnh Diễn, lại lập tức xoay qua chỗ khác, vội vàng vươn tay sửa sang lại tóc và quần áo của mình, hình như cũng không muốn cho anh nhìn thấy dáng vẻ chính mình, rồi mới miễn cưỡng cười cười, "Anh Cảnh Diễn? Có phải chúng ta có thể đi hay không?"

Cảnh Diễn càng thâm trầm, nhíu nhíu mày, dịu dàng hỏi cô: "Ừ, có thể đi, em bây giờ cảm giác như thế nào?"

"Cảm giác không tốt, giống như tội phạm trong tù vậy." Tần Trăn giận dỗi nói, gượng mặt trắng bệch rốt cuộc cũng có chút sắc hồng, giống như đứa bé lại nhảy đến bên cạnh anh, dễ dàng liền kéo cánh tay của anh nói: "Đi nhanh lên đi, em thật sự không thích nơi này."

Nhìn cô tùy ý lôi kéo tay của mình, Cảnh Diễn lại nhớ đến Tô Hiểu Mộc, vợ danh chính ngôn thuận của anh, ở trước mặt người ngoài còn chưa bao giờ dám lôi kéo mình, cô luôn nói thật xin lỗi, cô càng sẽ không giống như Đạt Đạt trực tiếp biểu đạt tâm tình của mình như vậy, luôn là nhìn vấn đề ở góc độ của người khác trước, trước nghĩ cho người khác, cuối cùng mới nghĩ đến mình.

Đạt Đạt và cô ấy là hai người phụ nữ khác xa nhau, một người hướng ngoại, một người kín kẽ.

Một là quá khứ của anh, một là hiện tại của anh.

Anh giống như đã không tìm được cảm giác năm đó, chỉ có thể xem Đạt Đạt là em gái, một là em gái cần tình thương của anh, mà Hiểu Mộc, anh đang nghĩ đến cảm nhận của cô, không bỏ qua được cảm giác khổ sở của cô.

Rốt cuộc vẫn là không giống nhau.

Ngồi vào trong xe, Tần Trăn nghiêng người nói với Cảnh Diễn: "Anh Cảnh Diễn, em muốn trở về chỗ ở trước kia xem một chút, nếu như có thể, em muốn ở lại nơi đó, ở khách sạn hoài cảm giác rất không thoải mái."

Cảnh Diễn suy nghĩ một chút, nói: "Nhiều năm không người ở như vậy, khẳng định không thể lập tức vào ở, chờ anh cho người dọn dẹp một chút rồi hãy nói, em cố chịu một thời gian đi."

"Em. . . . . ." Tần Trăn nho nhỏ nói thầm một câu, "Nếu có thể đến ở chỗ anh thì tốt, trước kia cũng không phải là như vậy sao?" Ngày trước cô còn có cái chìa khóa nhà anh đấy.

Nghe lời nói gần như vô lễ như thế, Phương Mẫn Chi thật sự hoảng hốt, còn tài xế là Vương Hạo càng thiếu chút thắng gấp, cũng may nhiều năm qua theo ông chủ sức chịu đựng của anh cũng đã khác người thường, vẫn chuyên tâm lái xe, vừa từ kính chiếu hậu cẩn thận từng li từng tí nhìn lén vẻ mặt ông chủ.

Rõ ràng vẫn là lành lạnh như vậy .

"Anh ngày trước ở nơi đó cũng trống trải, không thể lập tức liền chuyển vào." Mặc dù biết rõ ý tứ torng lời nói của cô, khuôn mặt Cảnh Diễn lộ vẻ cự tuyệt, anh có thể theo cô, cũng không phải vì vậy muốn làm gì thì làm, vượt qua ranh giới cuối cùng của anh.

Tần Trăn đơn giản "Ừ" một tiếng, sau đó cố chấp mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Mẫn Chi ngồi phía trước chỉ là chau mày lại, không nói một lời.

Bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa, Phương Mẫn Chi lấy cớ nói không thoải mái muốn cho Tần Trăn theo bà về khách sạn nghỉ ngơi, lại bị Tần Trăn thuận nước đẩy thuyền đuổi trở về, mà thôi chỉ cần cô đồng ý phối hợp trị liệu, để cho Cảnh Diễn dẫn cô đi dạo một vòng Hậu Hải.

Cảnh diễn cúi đầu nhìn cô, nhớ tới những chuyện mà Phương Mẫn Chi kể cô đã gặp phải ở Mỹ, cuối cùng không từ chối.

Hậu Hải là một nơi làm cho người ta nhớ lại quá khứ, đại trạch tràn đầy nét cổ xưa có thể mơ hồ cảm nhận được sự nồng ấm, những thác nước mênh mông liên tiếp hợp với Hoàng Thành, xuyên qua con phố nghiêng nghiêng, là được nhìn thấy những dòng chữ khắc trên chiếc cầu bạc.

Tần Trăn đứng ở trên cầu, hướng về cảnh đẹp Bích Ba phía trước hít một hơi thật sâu, giống như tạm thời xua tan uất ức, tâm tình khó được buông lỏng, cười nói: "Thật nhiều năm em chưa tới nơi này, thật hoài niệm. Anh Cảnh Diễn, anh còn nhớ chúng ta trước kia thường tới chỗ này chơi hay không?"

"Dĩ nhiên nhớ, anh chỉ là không hiểu, tới tới lui lui chỉ có những cảnh này, làm sao mà em vẫn không thấy chán?" Cảnh Diễn cười cười rất nhạt, một tay đặt trên lan can tràn đầy gió mát, suy nghhĩ càng thêm rõ ràng.

Hậu Hải có rất nhiều kỉ niện của anh và Đạt Đạt, cùng nhau vui cười đuổi bắt, nói cười ríu rít với nhau, hoặc chỉ là lẳng lặng ngồi yên ở nơi đó nhìn du khách tới lui. Anh không thích nơi nhiều người, cô lại nhiều lần dẫn anh tới nơi này tiếp xúc nhiều người, cô nói, cô không thể để cho anh cô đơn.

Đó là những tình cảm thanh khiết thời niên thiếu, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Tần Trăn hình như còn đắm chìm trong trí nhớ của mình, cứng cõi mà nói: "Ngày đó em cuối cùng cũng cảm thấy đi dạo bên đại trạch hay hồ nhỏ sẽ có những thứ rất vui, ví dụ như đào được đồ tốt, hoặc là gặp phải chuyện rất thú vị, sau lại đến khe sâu lớn cũng giống vậy, đối với em mà nói nơi đó tất cả đều là mới mẻ chưa từng biết qua, mà em không biết làm như vậy, sẽ mất đi đứa bé duy nhất của em."

Lúc cô và Trình Vũ cãi vã phải kịch liệt nhất, anh đã hỏi nàng, Tần Trăn, em chưa từng hối hận sao?

Lúc ấy cô trả lời, không có.

Thật ra thì làm sao mà có thể không có? Hơn nữa bây giờ cô không chỉ hối hận có chuyện này.

Cảnh Diễn nhỏ giọng trấn an: "Đạt Đạt, những thứ này là chuyện đã qua, em không cần cứ suy nghĩ về nó, tránh cho mình cảm thấy không thoải mái."

"Em cuối cùng vẫn nghĩ, nếu như mà em không đi Đại Hạp Cốc sẽ như thế nào, nếu như mà em không đi Mĩ sẽ như thế nào, nếu như. . . . . . năm đó em không rời khỏi anh, bây giờ chúng đã như thế nào?" Cô nói xong cũng nhìn thẳng về phía Cảnh Diễn, hình như muốn lấy được một sự khẳng định nào đó từ anh.

Nhưng cô nhất định phải thất vọng, bằng kiêu ngạo của Cảnh Diễn, chưa bao giờ nói hối hận, cũng không để cho người khác hối hận với anh.

Trên mặt của anh không chút biểu cảm náo: "Nhưng Đạt Đạt, trên đời này không có nếu như, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."

Tần Trăn nghiêng mắt nhìn lại, há miệng, hình như lại muốn nói gì, điện thoại Cảnh Diễn vang lên.

Anh nhận rất nhanh, vẻ mặt xảy ra biến hóa, nhẹ nhàng trả lời: "Hả? Anh hiện tại đang cùng Đạt Đạt ở Hậu Hải, buổi tối. . . . . . anh sẽ trở về, nhưng em không cần chờ cơm tối. . . . . . vậy thì tốt, anh sẽ cố gắng về sớm chút."

"Là ai ?" Tần Trăn biết rõ còn hỏi.

Cảnh Diễn nhàn nhạt nói: "Vợ, em cũng đã gặp, chắc còn chút ấn tượng, cô ấy là Tô Hiểu Mộc."

Tần Trăn tò mò hỏi tới: "Anh trực tiếp nói em đang ở cùng anh, cô ấy sẽ không ghen sao?"

Cảnh Diễn mím môi: "Cô ấy không phải người như vậy."

"Ưmh, vậy anh kết hôn với cô ấy là giống như bác Cảnh nói là vì đứa bé, hay là bởi vì anh cũng yêu cô ấy?"

"Đạt Đạt!" Cảnh Diễn không vui chân mày rét lạnh, đây cũng là lần đầu tiên sau khi gặp lại anh tức giận với cô, vì những lời nói của người cha trên danh nghĩa đó, hơn nữa cô lại không biết lựa lời nói.

Anh không cho phép bất luận kẻ nào, nói đến Hiểu Mộc như vậy, hai người bọn họ vì cái gì kết hôn, bọn họ rõ ràng là được, không cần người ngoài chất vấn.

Tần Trăn rất thức thời, mở to mắt nhẹ nói: "Thật xin lỗi, em không nên hỏi." Thì ra là cô thật đã mất đi, nhưng vì sao trong lòng còn mơ hồ mong mỏi bắt được điều gì đây?

Lúc này, ngoài cửa công ty xuất bản.

Trong đầu Tô Hiểu Mộc còn một mực hồi tưởng lời chủ bút mới vừa nói, nào là ánh mắt của cô không tệ gả được người tốt, nào là vui mừng ngoài ý muốn, lời nói nửa hư nửa thật như vậy thật sự là muốn gấp chết người, làm sao cũng không thể bắt ông ấy nói nhiều hơn một chút.

Cô càng nghĩ càng buồn bực, liền muốn tìm điện thoại di động gọi cho Cảnh Diễn, thật là nghe được giọng của anh, thì cái gì cũng không muốn hỏi, nếu là anh muốn cho cô vui mừng, vậy coi như không biết chuyện thôi.

Sau đó nghe được anh nói đang ở cùng Tần Trăn.

Cô là phụ nữ, người cô yêu cùng người tình cũ ở chung một chỗ, nói không ghen tỵ là nói dối, nhưng cô cũng biết, ghen tỵ sẽ cho người thành ma quỷ. Cô may mắn là anh không giống những tình tiết trong TV hay trong tiểu thuyết nói, vì sợ hiểu lầm mà nói dối, sau đó lại lần lượt dùng lời nói dối để che giấu, cuối cùng niềm tin lẫn nhau tan vỡ, chuyện này thì ra cũng có thể tránh khỏi.

Cô cũng đã đồng ýa với anh, cho nhau sự tin tưởng.

Cô hít vào một hơi thật sâu, để điện thoại trở vào trong túi, lơ đãng đụng phải đồng hồ cát với những hạt cát mịn màu tím, là chủ bút cho cô xem qua hàng mẫu, nói rằng chờ tập tranh mới đưa ra thị trường sẽ dùng làm món quà nhỏ tặng cho độc giả ghé qua, cô nhớ mang máng, đồng hồ cát màu tím đại diện cho "Làm bạn cả đời", đối với ước mơ và tình yêu của những cô gái trẻ mà nói, đích thực là một phần quà tặng rất tốt.

Khi tim cô đang đập mạnh và loạn nhịp, khúc dương cầm dễ nghe lần nữa vang lên, điện thoại di động rung rung, cô lấy ra liếc mắt nhìn, là một số xa lạ, cô do dự nhận.

Bên kia điện thoại, là giọng nói dịu dàng nói nhỏ: "Hiểu Mộc, anh đã trở về."

Máy bay xẹt qua bầu trời, ồn ào.

Trong khoảng thời gian của một chiếc đồng hồ cát, luôn có một kỵ sĩ ở sau lưng yên lặng bảo vệ công chúa của anh ta, giống như anh vậy.

Cho dù, anh vĩnh viễn không phải là hoàng tử định mệnh của đời cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play