Hiện tại……………….

- Sao nàng lại ở ngoài này? – Raian đến gần cô gái có mái tóc màu đen mượt mà

- Thiếp muốn ngắm sông Nil một chút – Cô gái quay lại, nở một nụ cười dịu dàng với chàng trai

- Nàng nên vào nhà đi, Xya nói gió mùa này độc lắm, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy

- Không sao đâu – Cô gái vẫn mỉm cười, tuy nhiên, nụ cười đã không còn được vui như vừa nãy – Thiếp muốn nói luôn với chàng, ngày mai, thiếp sẽ rời khỏi đây

- …………. – Raian nhìn cô gái một cách nhạc nhiên – Nhưng……… vì sao? – Giọng chàng có chút gì đó, luyến tiếc………

- Chỉ là, thiếp đã làm phiền mọi người quá lâu rồi, nên……………

- Sao lại là làm phiền chứ - Raian nói, “Thật sự……… trong những ngày qua…….. nàng vẫn coi ta là người ngoài sao?????? Trong trái tim nàng, ta thực sự không là gì sao???????? Ta thì khác đó, Asisư à”

- Thiếp…….. thiếp nghĩ mình nên rời khỏi đây – Nói xong nàng nhìn ra sông Nil, cố tránh ánh mắt tràn ngập tình cảm của chàng trai đối diện, “ xin đừng, xin đừng yêu thiếp, chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, không thể hạnh phúc được đâu”. Có lẽ nàng không để ý rồi Asisư. Không phải sao, trong sâu thẳm ánh mắt nàng, nàng đang mong được Raian giữ lại, được chàng yêu thương.

- Vậy ư? – Raian nói với giọng thất vọng

- Hãy cho thiếp một lý do, để thiếp ở lại – Không hiểu sao, nàng lại nói như vậy. Chỉ là, Trong đầu nàng cứ vang lên tiếng nói của Xya

“Nếu được, hãy ở bên người đàn ông nào yêu chị thực lòng.”

- Lý do ư – Lại một lần nữa, cô gái xinh đẹp, dịu dàng nhưng luôn mang trong mình một nỗi buồn ấy làm chàng ngạc nhiên – Được thôi, đơn giản vì……… ta yêu nàng…….. rất nhiều……….

- Đừng yêu thiếp – Nói gì vậy, chẳng phải, nàng đã rất mong Raian trả lời nàng như vậy sao????????

- Vì sao, hãy cho ta một lý do – Bàn tay khỏe mạnh của Raian siết lấy bờ vai nhỏ bé của Asisư. Phải, chàng đang, gọi cảm xúc này là gì nhỉ, là thất vọng, Chàng đang rất thất vọng. Chàng không phải là một người ngây thơ, trong trắng đến nỗi chẳng biết yêu là gì mà chàng quá hoàn hảo, lạnh lùng với những cô gái nên chàng chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu và cưới một ai. Nhưng, lần đầu tiên trong đời, chàng biết yêu một cô gái, biết nghĩ đến nàng mỗi đêm, rồi khi chìm vào giấc ngủ, hình ảnh duy nhất chàng nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen mượt, đôi mắt như những hạt ngọc trai đen quí giá dịu dàng nhìn vào bông hoa hồng nhung trên tay và đôi môi hồng đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh hoa mềm mại. Lần đầu tiên, chàng mong đến hết giờ làm để được về nhà và mỉm cười khi nàng đang đứng ngắm dòng sông Nil. Vậy mà, giờ đây, chàng bị từ chối……….

- Thiếp……… thiếp đã có người mình yêu – Lại một lần nữa, nàng nói trái với lòng mình. Từ lâu rồi, trong trái tim nàng đã không còn hình bóng của em trai nàng mà đã được thay bằng một người khác sao? Vậy sao nàng cứ cố tình phủ nhận chuyện ấy.

- Vậy sao, ta xin lỗi. Nhưng, ta không thể ngừng yêu nàng. Đi hay ở là do nàng quyết định - Raian quay người bước về phòng, chàng không muốn nghe thêm một câu nào nữa

Tim Asisư đai nhói khi thấy Raian bước đi. “Chàng không muốn biết thiếp yêu ai sao? Không phải chàng nói là yêu thiếp sao? Vì sao, vì sao không giữ thiếp lại?” Nàng thở dài. Phải làm gì đây. Nàng sợ, trái tim nàng đã một lần rỉ máu khi nghe Menfuisư nói chàng yêu Carol và muốn lấy cô ấy làm vợ. Nàng đã nghĩ khi đến một nơi không có Menfuisư thì nàng sẽ quên được tình yêu ấy. Thật không ngờ, số phận lại một lần nữa cho nàng gặp Raian. Từ lần đầu tiên, khi nàng mở mắt và thấy một chàng trai đang nhìn nàng một cách lo lắng, tim nàng đã lại đập lỡ nhịp một lần. Nàng cũng biết, chàng trai ấy yêu nàng, nhưng nàng sợ. Nàng sợ một lần nữa trái tim mình lại rỉ máu. Đau lắm. Phép thuật của nàng cũng chẳng chữa được. Nàng không dám đối diện

Nhưng, mặt khác, nàng lại muốn nói với Raian là nàng cũng yêu chàng

“Thà lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu”

Xya đã nói như vậy. Phải biết tin tưởng nàng sẽ được hạnh phúc khi có một người yêu mình thật lòng chứ

- Khoan đã, Raian – Nàng nói lớn làm Raian khựng lại, quay người nhìn nàng như muốn hỏi nàng còn gì muốn nói nốt chăng. Nàng bước nhanh về phía người ấy, vòng tay ôm lấy người ấy, rúc đầu vào khuôn ngực săn chắc. Ấm áp quá. Đã nhiều lần nàng mong được làm như vậy – Thiếp cũng yêu chàng – Tiếng nói nhẹ như gió thoảng nhưng đã làm cho tim người kia ngừng đập. Nàng quyết định rồi, cứ một lần nữa để cho tình yêu quyết định đi

- Nàng……. – Raian vẫn chưa hết ngạc nhiên. Con người này, hết làm tim chàng vỡ vụn vì thất vọng lại khiến nó nỏ tung vì hạnh phúc, thật là, sao đáng yêu quá. Chàng dùng đôi bàn tay khỏe mạnh của mình ôm lấy người yêu – Ta yêu nàng nhiều lắm

- Thiếp biết mà……………..

Muốn được hạnh phúc thì phải dũng cảm đương đầu.

Tìm thấy hoàng tử chưa – Người đội trưởng quân đội Hitaito, cận vệ của Izumin hỏi những binh sĩ của mình - thử tìm ở cái hang kia xem sao. Nói rồi, ông cùn một toán lính. Lạy trời, ông đã tìm thấy chủ nhân của mình

- Ông đội trưởng, tôi biết ông sẽ sơm tìm được chúng tôi mà – Izumin nói, mắt chàng ánh lên sự hài lòng. Người này người mà chàng tin tưởng nhất từ khi còn nhỏ. Ông luôn ở bên chàng mọi lúc mọi nơi. Thế nên, ông là một trong số ít người hiểu chàng nhất.

Izumin vừa định đi lại gọi Xya – hiện tại vẫn ôm cú hổ con và cả hai cùng ngủ ngon lành, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra bên mình. Chợt Unasu đi đến.

- Công chúa, công chúa – Unasu vừa gọi vừa lay nhẹ chủ nhân – Người dậy đi

- Ư………. Unasu………. – Xya còn ngái ngủ. Khi xác định rõ người trước mặt mình la ai thì mở to mắt, bắt đầu mếu máo – Unasu đến muộn vậy, ta đợi người mãi

- Ơ, thần……..thần………. – Unasu lúng túng. Hoàng phi Carol đúng là có trẻ con thật nhưng đối với bộ dạng đáng yêu như vậy chàng chưa thấy bao giờ, mà chàng cũng ít khi tiếp xúc với con gái nên cũng chưa từng hi vọng sẽ có người yêu. Vì hai lí do trên, chàng nhất thời chưa biết xử lí ra sao, đành vuốt tóc Xya và bảo nàng nín. Còn đâu hình tượng chàng lính oai phong, dù trong bất cứ tình huống nào cũng biết cách đối phó. “Thật sự đây có phải chủ nhân mình không vậy?”

Cả hai cứ như vậy không thể ý có người đang nhìn sang phía kahcs khi thấy khung cảnh này

- Ta tiếp tục xuất phát thôi – Izumin nói với giọng lạnh như băng tuyết vậy. Xya thấy vậy thì giật mình, bĩu môi. Hành động của nàng bất giác làm cho một người cười và một người càng tức hơn.

0o0o0o0o0o0o0o0

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đến kinh thành Hitaito. Kinh thành Hitaito cao, vững chãi. Những người lính đi lại canh phòng vô cùng ngiêm ngặt. Tuy nhiên, vì kinh thành này được xây trên một sườn núi, cửa hướng ra biển nên dân chúng ở đây không được đông đúc như thủ phủ Tê Bê của Ai Cập. Nếu không quen đi lại trên những ngọn núi thì thật dễ dàng để bị ngã.

- Ối………… - Cũng vì lý do ấy, Xya vấp phải một hòn sỏi dù nàng đã rất cẩn thận

Thật may, Izumin đã đỡ được nàng. Nếu đây là một bộ phim thì chàng trai sẽ đỡ cô gái. Cả hai bay vài vòng trên không, mắt nhìn vào sâu trong ánh mắt của đối phương. Những cánh hoa thi nhau rơi xuống đất như muốn tô đẹp cho khung cảnh. Rồi cả hai từ từ đáp xuống đất, e thẹn không dám nhìn thẳng vào đối phương. Những cánh hoa vẫn cứ tiếp tục rơi………………. Quả là lãng mạn biết bao. Tuy nhiên, chàng trai của chúng ta lại ý thức là mình đang ở gần chính điện, xung quanh là biết bao kẻ hầu người hạ nên không thể hành động như vậy. Chàng chỉ nói nhỏ “Cẩn thận chứ” vào tai nàng rồi bước đi trước với bộ mặt lạnh lùng như thường lệ. Phía sau chàng, một cô gái với đôi tai đỏ bừng.

- Hoàng nhi, con đã về rồi. – Hoàng hậu Hitaito – người mẹ kính yêu của Izumin khẽ thì thầm với bản thân khi thấy con trai.

- Nhi thần bái kiến phụ vương, mẫu hậu – Izumin bước tới gần nơi cha mẹ chàng đang ngồi

- Miễn lễ, miễn lễ - Hoàng đế Hitaito cười vang – Cô gái này là………….. – Ong chỉ vào Xya

- Là công chúa Ai Cập, thưa phụ vương – Chàng cười nhẹ, đáp lại, mắt hướng về phía Xya. Tất cả mọi người trong điện cũng có chung một hành động tương tự. Một cô gái có mái tóc màu tím hồng đặc biệt, đôi mắt tím nhạt sâu thẳm, trong vắt, đôi môi mang màu đỏ tươi của trái dâu. Bộ lễ phục màu trắng với hình bông hoa sen – một trong những biểu tượng của Ai Cập, ánh đèn trong điện làm làn da trắng hồng hiện lên một cách mờ ảo. Nhìn vào người ta chỉ biết thốt lên

- Thật là đẹp. Ai Cập có những con người đẹp tuyệt vời – Ông đi đến, đưa tay vuốt lấy bộ râu, tay còn lại định sờ vào má Xya. Có một người siết chặt bàn tay của mình.

- Dừng nghĩ ông có thể thích làm gì thì làm với tôi – Bằng một động tác đơn giản, nàng đã khóa được tay hoàng đế Hitaito. Cả điện sững sờ. Lần trước thì cô chị tát quốc vương, lần này đến cô em có thể dễ dàng chẵn lại bàn tay đã từng nhiều lần cầm đao kiếm chinh chiến ngang dọc.

- Hoa hồng có gai, hoa hồng có gai – Sau một hồi sững sờ, ông lại cười lớn, quay về phía Izumin – Con giỏi lắm

- Không có gì thưa phụ vương.

- Thôi, ta vào vấn đề chính – Quay sang viên tổng quản – Cho mời công chúa Kami vào.

Tổng quản nói lớn

- Cho vời công chúa Kami vào điện – Ông vừa dứt lời, một cô gái có mái tóc màu nâu hạt dẻ, đôi mắt màu cà phê sữa trong vắt, đôi môi đỏ hồng, nước da trắng mịn. Tất cả ánh lên vẻ đẹp cao sang, kiêu kì.

- Phụ vương, đây là………….. – Izumin ngỡ ngàng

- Con nghĩ sao nếu đây là vị hôn thê của con…………….

Phụ vương, đây là………….. – Izumin ngỡ ngàng

- Con nghĩ sao nếu đây là vị hôn thê của con…………….

- Vị hôn thê??? – Izumin và Xya cùng thốt lên – Phụ hoàng, người nói rõ hơn được không??? Con không hiểu gì cả

- Kami là công chúa La Mã, một đất nước khá hùng mạnh. Quốc vương La Mã ngỏ lời muốn gả Kami cho Hitaito, và sẽ tặng một mảnh đất trù phú coi như là của hồi môn. Ta thấy Kami cũng rất đẹp, thông thạo nhiều thứ. Chẳng phải là một cuộc trao đổi mà t chỉ có lợi hay sao?

- Con…….. Cho con thời gian suy nghĩ – Chàng thở dài. Là một cuộc hôn nhân chính trị

- Được rồi, con có thể đi nghỉ. Tối nay ta sẽ tổ chức tiệc chào mừng công chúa La Mã và công chúa Ai Cập – Ông phất tay, ra hiệu cho lui. Izumin cùng hai vị công chúa hành lễ rồi bược ra khỏi chính điện.

0o0o0o0o0o0o0o0o0

- Em muốn ra ngự hoa viên – Xya dùng bộ mặt thiên thần và đôi mắt trong vắt bắt chàng hoàng tử phải làm theo ý mình.

Đương nhiên là Izumin đành phải dẫn nàng ra ngự hoa viên dù trong lòng thắc mắc “sao mình lại phải làm theo lời cô ấy?”. Để giờ đây, chàng phải ngẩn ngơ nhìn cô công chúa thiên thần ấy vui chơi với những cây hoa.

Cô gái à, sự xuất hiện của cô khiến một số loài hoa phải cảm thấy tự ti về bản thân đấy.

Hoa hồng kiêu sa – đóa hoa được coi là chúa tể của muôn loài, nay thấy vẻ đẹp của một thiên thần, xấu hổ cụp những cánh hoa đỏ thắm của mình lại

Hoa cúc thược dược duyên dáng thì cố nở những chiếc cánh màu hồng mong rằng mình không thua kém gì nàng.

Nhưng không phải sao, nàng cũng là thiên thần của các loài hoa, nàng cũng là những bông hoa dễ thương kia sao?

Nàng là bông hoa chuông bé nhỏ, kiên cường.

Nàng cũng mang vẻ đẹp dịu dàng, thùy mị của đóa cẩm tú.

Nàng có sự vui tươi, hồn nhiên của loài mắt đen.

Rồi, Xya chợt dừng lại, ánh mắt nàng nhìn vào thảm cỏ xanh mượt, tay vuốt nhẹ vào những sợi lông màu trắng xốp của những bông hoa bồ công anh.

- Chàng nghĩ sao về Kami? – Giọng nàng nhẹ tênh.

- Hả? – Chàng giật mình, chàng không trả lời, chỉ đáp lại – Sao nàng lại hỏi như vậy?

- Em chỉ tò mò không biết chàng nghĩ sao về vợ chưa cưới thôi – Nàng vẫn tiếp tục chơi đùa cùng những cánh hoa bồ công anh.

- Ta không biết. Kami chưa phải vợ chưa cưới của ta – Chàng chuyển sang chủ đề khác – Nàng thích hoa bồ công anh sao?

- Em thích hoa hồng, chỉ là em nhớ đến câu chuyện về bồ công anh thôi – Ngưng một lát, nàng nhìn vô định, bằng chất giọng êm dịu, nàng đưa Izumin vào câu chuyện – Chàng biết không,..........

" Trên một cánh đồng nọ, có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài, xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn hoắt như những chiếc răng nanh của con sư tử. Người ta gọi nó là cây Răng Sư Tử. Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại, trong trái tim chàng ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng. Người chàng yêu chính là đoá hoa nở rộ từ chính trong vòng tay ấm áp của chàng. Những chiếc lá gai góc của Răng Sư Tử ôm vòng lấy những đoá hoa, chở che và đầy khao khát.

Mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng một cái áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bông hoa từ trong vòng tay chàng trai vươn cao lên đầy kiêu hãnh. Răng Sư Tử vẫn say mê ngắm nhìn và thầm ngợi khen vẻ đẹp ấy của nàng. Người con gái của chàng đã biến thành bông Bồ Công Anh với chiếc áo choàng trắng xốp. Tình yêu cứ thế lớn lên...

Bỗng một ngày, từ một miền xa xôi nào đó, thổi đến một người con trai có cái tên là Gió. Gió ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi. Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng. Gió cầm trên tay cây sáo trúc, thổi những bài ca đẹp về cánh đồng, và về những miền đất mà chàng đã đi qua. Gió kiêu hãnh, Gió lạnh lùng, và Gió cũng vô tâm. Gió lướt đi ngang qua trên cánh đồng, khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo. Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy, chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ.

Bồ Công Anh không phải là ngoại lệ. Gió ập tới khiến nàng choáng ngợp, choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần. Khi cơn Gió lướt qua trên cánh đồng, nàng vươn mình theo hướng gió, đón Gió về lại bên nàng. Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng, vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp. Nàng yêu Gió, trong sáng và trọn vẹn.

Nhưng Gió sinh ra không phải để dừng chân. Chàng là đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm. Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú ngụ đời đời. Gió lại ào ạt thổi qua. Bồ Công Anh cố níu giữ, cố nắm bắt Gió bằng thân hình mảnh dẻ của mình, nàng vươn mình ra. Nhưng vô ích. Gió vẫn cứ thổi lạnh lùng.

Răng Sư Tử nhói lên trong lòng. Trái tim chàng như bị chính những chiếc răng cưa cào xé. Chàng che chở cho người con gái chàng yêu, để rồi mất nàng trong giây lát. Răng Sư Tử tuyệt vọng giơ những cánh tay xanh biếc ra, giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt. Nhưng cánh tay chàng chơi vơi trong Gió. Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhuỵ hoa, để bay cùng chiều với Gió mất rồi.

Và ngày ngày, những người nông dân đi trên cánh đồng vẫn nghe tiếng Răng Sư Tử thì thầm cùng với chàng Gió từ miền xa thổi đến, hỏi những cánh Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi đâu... "Ở nơi đó, cô ấy sống thế nào?". Gió im lặng, Gió không thể mang Bồ Công Anh đi mãi. Cô gái ấy rơi xuống trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất, để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử...

Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...

Câu chuyện chấm dứt, Izumin vẫn không nói gì, chàng nhẹ nhắm mắt lại……...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play