Phân gia

Tháng bảy năm đó, Tư Đồ Bích dùng lý do thân lâm trọng bệnh từ quan, vì y thâm thụ thánh sủng, bj còn đặc biệt ban thưởng gấm lụa, đổ cổ, mỹ tỳ vô số. Cũng vì lý do thân thể, Tư Đồ Bích liền lưu lại kinh thành, lưu lại tại trạch viện Hoàng đế ban cho.

Cùng tháng, gia chủ Tư Đồ gia, Tư Đồ Nhữ nhường lại vị trí cho Tư Đồ Bích tiếp nhận, người trên phố đồn đại Tư Đồ gia sẽ có đại cải cách, chỉ là đến tột cùng sẽ cải biến theo cách nào thì không ai có manh mối, , chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

Cũng trong tháng bảy, trong cung có chỉ, thánh ân cuồn cuộn, chuẩn Ung Vương Quân Thái nhân tết Trung nguyên được phép hồi kinh bái tế Thái hậu. Sau đó lại có chiếu chỉ triều đình trưng binh, chuẩn bị bình định những tiểu quốc phía Nam trước giờ vẫn luôn không ngừng quấy nhiễu biên cảnh vương triều Đại Thích. Trong thánh chỉ ban bố, bệ hạ hung hồn trần thuật tỏ ý lo lắng về những hành vi tàn ác của những tiểu quốc phía Nam khi xâm phạm biên cảnh, biểu thị sự quan tâm cùng đồng tình với cuộc sống của con dân ở các tĩnh biên cương, hiệu triệu dân chúng hưởng ứng triều đình trưng binh. Ngôn từ trong thánh chỉ vô cùng khẩn thiết, lời lẽ hung hồn rất có hiệu ứng kích động, khiến cho bá tánh trong nước nơi nơi đều rất nhiệt tình, quốc nội Đại Thích dấy lên bầu không khí đoàn kết chưa từng có, làn sóng trưng binh lan rộng đến từng ngõ ngách thôn quê.

So sánh với khí thế ngất trời ở bên ngoài, trạch viện Quân Thụy vì Tư Đồ Bích kiến tạo lại thanh tịnh hơn rất nhiều, vì để xây dựng nơi này mà Quân Thụy đã hao tổn rất nhiều tâm lực và thời gian, diện tích tuy rằng không phải quá lớn thế nhưng mỗi nơi đều cực kỳ tinh mỹ. Đặc biệt ở đông sương còn đào một hồ nước lớn uốn lượn u mỹ, được dẫn nước trực tiếp từ phía sông đào hộ thành vào, chu vi xung quanh trồng đầy dương liễu, hoa cỏ một năm bốn mùa được trồng san sát nhau, mỗi tháng đều có hoa tươi nở rộ, thật sự đẹp không bút mực nào tả xiết. Mà làm người ta chú ý nhất chính là đình thủy tạ được xây trên mặt hồ, tuy rằng tổng thể vẫn là hình bát giác thường gặp thế nhưng xung quanh treo đầy lụa trắng làm mành, bên trong không ngừng xông đốt huân hương, trên bàn đặt một cây cổ cầm, một bàn cờ vây. Chỉ cần nghĩ đến vào mùa hè nóng bức ở Nghê Đô có thể đến đây ngồi hóng gió, tận hưởng hương hoa lượn lờ lắng nghe chim chóc véo von, quả thực có thể so với nhân gian tiên cảnh, là nơi có thể khiến bất cứ văn nhân nhã sĩ nào trong khắp Nghê Đô đều khao khát. Bất quá nơi này lại thuộc sở hữu của gia chủ Tư Đồ gia, Tư Đồ Bích, người này nổi tiếng tính cách thanh lãnh, những người được tiếp đãi trong đình viện này chỉ cần dùng một tay là đếm hết.

Tư Đồ Cẩn ở đi qua đi lại trên hành lang rất lâu rồi, thấy Tư Đồ Bích cùng Quân Thụy ngồi ở trong đình thủy tạ cười cười nói nói, trong ngực vô cùng khó chịu. Tư Đồ Bích không dễ đánh đàn trước mặt người khác, cầm kỹ của y có thể so với danh cầm cả nước, chỉ cần nghe qua một lần liền không thể quên được, thế nhưng cho dù là ở Tư Đồ gia cũng rất ít người được nghe y đàn. Vậy mà hôm nay, Tư Đồ Bích lại dùng vẻ mặt nhu hòa đầy tiếu ý ngồi bên cạnh Quân Thụy khảy đàn, mà Quân Thụy lại càng nhàn nhã dựa trên án kỷ lộ ra thần sắc lơ đãng, quả thực một điểm cũng không giống một đế vương.

Tư Đồ Cẩn nghĩ, tim của mình giống như đang bị kim châm, ngay cả đôi mắt cũng đã mù lòa nhìn không rõ phương hướng.

“Cẩn nhi, đệ đứng ngốc ở trong đó làm gì?” Tư Đồ Bích mỉm cười nhìn qua lớn tiếng gọi, Tư Đồ Cẩn sửng sốt một trận mới hồi phục tinh thần, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười chậm rãi đi tới.

“Bệ hạ, ” Tư Đồ Cẩn trước tiên hành lễ thỉnh an với Quân Thụy, sau đó mới xoay người nhẹ giọng hỏi Tư Đồ Bích:: “Thập ca, người có chuyện tìm ta?”

“Ừ, Cẩn nhi, đến đây ngồi.” Tư Đồ Bích cười cười nói, vỗ vào vị trí bên cạnh bảo Tư Đồ Cẩn ngồi xuống. Khoảng thời gian gần đây bởi vì y đã từ quan, trong lòng cũng không có chuyện phiền muộn nên thân thể cũng dần dần khởi sắc, tinh thần vì vậy cũng nâng cao rất nhiều, thoạt nhìn không giống như trước đây suy yếu tái nhợt.

“Có chuyện gì?” Tư Đồ Cẩn hỏi.

“Là gia sự. Huynh đã có kế hoạch sẽ phân gia, việc này đệ cũng biết.”

“Vâng.” Tư Đồ Cẩn nhẹ nhàng gật đầu. Việc phân gia Tư Đồ Bích đã từng nói qua, trong nhà mặc dù cũng có người dị nghị, thế nhưng trong tình thế hiện tại có liên quan đến sinh tử tồn vong của Tư Đồ gia, không ai có biện pháp tốt hơn nên chỉ đành chấp nhận. Thế nhưng phương hướng cụ thể thế nào Tư Đồ Bích cũng không nói rõ.

“Ta sẽ chia Tư Đồ gia ra thành ba bộ phận, bố trí lần lượt ở Nghê Đô, Giang Châu, Lận Châu. Nghê Đô là phúc địa đế kinh, Giang Châu là trung tâm kinh tế của Nam bộ, Lận Châu là thành trấn trọng yếu của biên thùy phương bắc. Ta dự định để chọn ra ba người đảm nhiệm công việc quản lý các nơi, còn gia chủ tự nhiên sẽ trấn thủ kinh thành.” Tư Đồ Bích theo bản năng liếc mắt nhìn Quân Thụy, khóe miệng hơi cong lên, sau đó tiếp tục nói, “Sau đó phải tìm một người đến Giang Châu, một người đến Lận Châu.”

“Vâng.” Tư Đồ Cẩn gật đầu, đợi Tư Đồ Bích nói tiếp. Cậu có chút mất mác nhìn cánh tay của Quân Thụy đang len lén choàng qua eo Tư Đồ Bích, thảo nào lúc nãy Thập ca lại cười, thế nhưng nụ cười này lại khiến trong lòng Tư Đồ Cần vô cùng khó chịu.

“Cẩn nhi, đệ cũng biết thân thể của ca trước giờ vẫn không tốt, công việc của gia chủ cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ. Sau khi cân nhắc, ta quyết định để Đại ca tọa trấn Giang Châu —— Dù sao cương vị gia chủ này nguyên bản cũng là của hắn, ở bên Giang Châu là nơi có sản nghiệp lớn nhất, nhà lớn cũng ở đó, phu nhân cùng đệ muội đều lưu lại bên ấy. Còn phía Lận Châu, ta đã cùng phụ thân thương lượng qua, ý tứ của người là muốn đến nơi đó, bên kia coi như khá gần với gia hương của mẫu thân ta, nàng đã lâu chưa được quay về, phụ thân muốn đưa nàng qua đó nhìn lại một lần, suy nghĩ này của phụ thân trong gia tộc cũng không ai phản đối, vì vậy liền quyết định xong. Sau đó chỉ còn Nghê Đô, Nghê Đô không chỉ dính đến sản nghiệp gia tộc mà còn có triều đình —— tuy rằng ta đã từ quan thế nhưng Tư Đồ gia còn có nhiều tộc nhân còn đang tại quan trường, có một số việc cần có người quản lý. Ý của ta là…”

“Thập ca, người muốn để ta trấn thủ kinh thành sao? ” Tư Đồ Cẩn trách móc nói, “Nói hết nửa ngày, lại giải thích nhiều như vậy, bất quá chỉ là chuyện này?”

Tư Đồ Bích ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Cẩn, thấy mắt của cậu cũng đã đỏ bừng, tâm tình có chút kích động liền không khỏi ngây người. Qua nửa ngày Tư Đồ Bích mới thở dài, thấp giọng nói: “Đệ không muốn.”

Không phải là nghi vấn mà là khẳng định. Tâm tư của Tư Đồ Cẩn, Tư Đồ Bích làm sao không biết, thế nhưng cả hai là huynh đệ, y làm sao có thể tiếp nhận mảnh tình này? Hơn nữa, lần trước Tư Đồ Cẩn về Giang Châu trộm thuốc đã khiến người bên đó phản cảm, hiện giờ nếu để cậu quay về chẳng phải là tự tìm phiền phức sao? Đi Lận Châu, cậu càng không phải nhân tuyển thích hợp. Lận Châu là nơi trọng yếu của Tây Bắc, vì vậy bên kia có không ít việc phiền phức cần phải để ý, với danh vọng và sức hiệu triệu của phụ thân coi như có thể dễ thở một ít, có thể làm được rất nhiều việc mà tiền cũng không làm được. Còn nếu là Tư Đồ Cẩn, không nói tuổi trẻ, chỉ nói đến việc cậu không có tâm tư tinh tế, chỉ có để lại bên cạnh Tư Đồ Bích học hỏi kinh nghiệm mới là tốt nhất. Lúc phụ thân thương thảo cùng y cũng có ý tứ này.

“Đệ không muốn lưu ở trong kinh.” Tư Đồ Cẩn nói như đinh đóng cột. Giọng điệu kia đúng là một bước cũng không chừa lại. Trấn thủ kinh thành? Trấn thủ kinh thành để ngày ngày đều nhìn thấy hai người ân ái sao? Thật sự chê cười! Loại dày vò này quả thực còn khó chịu hơn lúc ở Giang Châu chịu gia pháp trước mặt mọi người, nhận hết nhục mạ phỉ nhổ! Cái cuộc sống như vậy, làm sao cậu có thể chịu nỗi!

“Cẩn nhi, đệ còn nhỏ, hoàn có rất nhiều rất nhiều chuyện chờ đệ đi làm, cũng không phải chỉ có…”

“Đệ chỉ có vậy!” Tư Đồ Cẩn lớn tiếng kêu lên, “Đệ chỉ có thứ này! Thập ca, huynh cũng biết! Huynh… hgươi cũng biết!” Tư Đồ Cẩn nói, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Trong lòng có một nghìn một vạn lần muốn lưu lại kinh thành, bồi ở bên cạnh Tư Đồ Bích, thế nhưng chỉ cần một mình Quân Thụy liền đem nghìn vạn lý do của cậu hủy diêt. Có hắn ở đây, Tư Đồ Cẩn cậu nào còn cơ hội?

“Nam nhân chí tại bốn phương, đệ chớ để sa vào…”

“Thập ca, huynh đừng nói nữa.” Tư Đồ Cẩn ngắt lời, nghiến răng nghiến lợi thốt lên một câu, “Lòng của đệ vẫn không rộng rãi đến mức lưu lại kinh thành, ngày ngày chúc phúc hai người. Đệ làm không được. Huynh nếu đã biết rõ… Đệ sẽ theo phụ thân đến Lận Châu, đệ muốn rời khỏi nơi này.”

Những lời này của Tư Đồ Cẩn khiến Quân Thụy có chút mất hứng, nãy giờ hắn vẫn ngồi yên không nói chuyện, những quyết sách của Tư Đồ Bích hắn đều biết rõ, còn hỗ trợ suy nghĩ không ít, thế nhưng phương án cuối cùng vẫn là do Tư Đồ Bích cùng Tư Đồ Nhữ thương lượng định ra. Tư Đồ Cẩn rất có thiên phú, chỉ cần có thêm lịch lãm nhất định sẽ càng thêm tài giỏi, mà kinh thành chính là nơi tốt nhất để bồi dưỡng cậu. Nghê Đô là trung tâm chính trị của vương triều Đại Thích, Tư Đồ Cẩn ở nơi này có thể tiếp cận rất nhiều danh thần nhã sĩ, học thêm nhiều cách đối nhân xử thế trong những mối quan hệ phức tạp ở nơi này, đây chính là thể nghiệm rất quý mà cậu cần có. Thế nhưng hôm nay, cậu lại vì một chút cảm tình căn bản là vô vọng mà buông tha cơ hội, đơn giản là bởi vì cái nhỏ mà không hiểu cái lớn!

“Tư…” Quân Thụy vừa định phát tác đã bị Tư Đồ Bích dùng tay đè lại, y lắc đầu có ý bảo hắn không cần chen vào, tiện thể dùng giọng điệu ôn hòa khuyên giải Tư Đồ Cẩn, đem hết những lý do ra phân tích cho cậu. Sau đó dùng nhãn thần mong đợi nhìn Tư Đồ Cẩn, nhẹ giọng nói: “Lưu lại giúp Thập ca một tay, có được không?”

“Không…” Tư Đồ Cẩn vẫn nghẹn ngào liều mạng lắc đầu, vì muốn che giấu nước mắt mà cúi gằm mặt xuống. Chính cậu cũng phải thừa nhận những lời của Tư Đồ Bích đều có lý, cậu cũng muốn làm được như vậy, trở thành một người có thể giúp Thập ca chống đỡ Tư Đồ gia, trở thành người ưu tú đủ để sánh vai với người ấy. Thế nhưng, cậu làm không được, trong lòng thật sực không thể chịu đựng cái loại dày vò này, ngày ngày đêm đêm đều nhớ Thập ca đến mức không ngủ được, việc gì cũng không thể làm. Đặc biệt, mỗi khi nhìn thấy Thập ca và Hoàng thượng ở cùng một chỗ sẽ lo lắng Hoàng thượng có thể khi dễ huynh ấy hay không, lại vì bản thân đã làm nhiều việc như vậy nhưng Thập ca một chút cũng không xem vào mắt, toàn bộ đều như gió thổi, thật quá thương tâm.

“Cẩn nhi…” Tư Đồ Bích có chút nhịn không được nữa, bộ dạng Tư Đồ Cẩn nước mắt tung hoành run lẩy bẩy đứng ở nơi đó thật sự rất hèn mọn, khiến người ta thương cảm. Cậu vốn không phải là bộ dạng này, cậu hẳn phải là nam tử hán trong lòng mang theo một mảnh thiên địa, chứ không phải cứ trằn trọc sa vào những thứ… nữ nhi tình trường này. Thế nhưng, những lời này nói thì đơn giản, muốn làm được lại rất khó, giống như rất nhiều năm trước khi Tư Đồ Bích trốn trong góc thư phòng nhìn Quân Thụy tràn đầy ao ước vào ái mộ, trong lòng tưởng niệm nhưng lại không có cách biểu đạt, thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt hắn, hèn mọn như một cái bóng mờ.

“Thập ca, đệ muốn đi cùng phụ thân đến Tây Bắc.” Tư Đồ Cẩn nói ra từng chữ, xong rồi còn chậm rãi lui đi, mỗi bước đều giống như đang đi trên mũi dao, chảy ra không ít máu tươi nóng hổi. Tư Đồ Cẩn vừa rời khỏi nhà thủy tạ liền cấp tốc xoay người sang hướng khác chạy vội rời đi, cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng giống như thần tiên quyến lữ của hai người họ thêm một phút giây nào nữa

“Tư Đồ Cẩn!” Tư Đồ Bích nóng nảy muốn đứng lên đuổi theo, hô to, “Đệ mau quay về…”

Chữ “đây” còn chưa nói khỏi miệng Tư Đồ Bích liền cảm thấy khí huyết trong ngực dâng lên không kịp, vội vã tựa vào cây cột bên cạnh thở gấp. Quân Thụy sãi bước đến đỡ lấy y ngồi vào ghế, từng chút vuốt ngực giúp y thuận khí, lại còn nhẹ giọng khuyên giải, “Được rồi, gấp cái gì, thân thể của ngươi còn chưa khỏe hẳn đâu, muốn gấp cũng không được. Đi theo bên người Tư Đồ Nhữ cũng không phải không có điểm tốt, bên Lận Châu cũng có nhiều việc cần học hỏi.”

“Không phải… không phải, Quân Thụy…” Tư Đồ Bích thẫn thờ lắc đầu, ôm lấy cái trán cưỡng chế cảm xúc chua xót trong lòng, “Tâm tư của đệ ấy ta làm sao không biết, bất quá ta chỉ muốn dùng phương thức này nói cho đệ ấy biết việc này không có khả năng. Thế nhưng ta vẫn quá ích kỷ, vẫn khiến đệ ấy chịu ủy khuất…”

“Được rồi.” Quân Thụy nhẹ giọng an ủi, “Có thể đến Lận Châu, Tư Đồ Cẩn sẽ có kỳ ngộ thì sao? Đừng quá buồn rầu.”

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play