A Bích nhỏ mọn.

Đêm xuân trướng noãn, Tư Đồ Bích khẽ xoa vùng hông bủn rủn của mình, thật sự là không muốn rời giường. Bên ngoài gà trống đã sớm gáy sáng, hàng xóm lân cận cũng đã bắt đầu thức dậy chuẩn bị việc nhà nông, xa xa còn nghe được giọng gào thét của Trương đồ tể.

Đêm qua thật sự là quá điên cuồng, hai người tới không biết bao nhiêu lần, từ trên kháng đến nhuyễn tháp, từ nhuyễn tháp qua bàn ăn, Quân Thụy giống như đã mấy trăm năm không có làm qua, chỉ có thể nói là sinh long hoạt hổ, khiến cho cuối cùng Tư Đồ Bích cũng ngất đi mới chịu bỏ qua. Đến bây giờ trong phòng cũng là một mảnh hỗn độn, thật sự có chút đau đầu.

Trên vai trầm xuống, Tư Đồ Bích không cần quay đầu lại cũng biết Quân Thụfy đã tỉnh. Quả nhiên, bàn tay của người kia khẽ động, lại lần nữa ôm y vào lòng, lại rất ngây thơ dùng chân kềm chặt chân y, mặt dáng tại hõm vai không ngừng thổi ra khí nóng: “Tỉnh rồi?”

“Ừ.” Tư Đồ Bích miễn cưỡng nói, “Sớm đã dậy, không muốn cử động, eo mỏi lung đau muốn chết.”

“Ta giúp ngươi xoa xoa.” Quân Thụy ôn nhu không gì sánh được nói, tay cũng đã duỗi đến bên hông của Tư Đồ Bích, nhẹ nhàng có nhịp đè xuống. Tư Đồ Bích có chút sợ nhột, thân thể run rẩy một chút muốn đẩy Quân Thụy ra, thế nhưng lại hoàn toàn không có kết quả gì, trái lại càng bị ôm chặt hơn.

“Ai, ta phải rời giường. Một hồi còn phải lên lớp cùng bọn nhỏ.” Tư Đồ Bích lười biếng nói, cả người của y thật sự bủn rủn đến lợi hai, thế nhưng việc học của bọn nhỏ không thể làm lỡ, lúc trước trừ khi là bệnh đến không thể rời giường, bằng không y chưa bao giờ thiếu khóa. Hơn nữa, nếu y cáo bệnh không đến lớp, không chỉ bọn nhỏ mà toàn thể nam nữ lão ấu trong trấn đều sẽ đặc biệt quan tâm y, đưa cơm tặng đồ ăn nhất định không thiếu. Ngày hôm nay nếu là vì miệt mài không thể lên lớp, sau này Tư Đồ Bích y còn mặt mũi nào nhìn Giang Đông phụ lão đâu1.

“Ngày hôm nay dạy cái gì? Ta đi thay ngươi.” Quân Thụy ôn nhu nói, bàn tay vẫn không chút an phận liên tục dạo chơi trên cơ thể Tư Đồ Bích.

“Đều là tùy tiện giảng.” Tư Đồ Bích nói, “Cũng không có sách vở chính thống gì, thường thường chỉ là dạy bọn nhỏ một ít số học, và những chữ viết thường dùng mà thôi. Chỉ hy vọng sau này bọn họ có thể tính toán sổ sách, đọc viết lưu loát, ở đây có rất nhiều hài tử mang huyết thống Đột Quyết, lại đa phần là con nhà nông, không thể làm quan cũng không quá hy vọng trở thành văn nhân tài tử gì đó, bất quá chỉ muốn sau này tìm được một công việc tốt mà thôi. Tam tự kinh, bách gia tính thì còn được, những thứ như kinh, sử, tử, tập… đạo lý lớn vô dụng với bọn họ.”

“Ha hả, kinh, sử, tử, tập chúng ta đều học qua nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên bất kính với Khổng thánh nhân nha!” Quân Thụy lập tức ngã cả người lên cơ thể y không ngừng sờ soạng, dựa vào những lời vừa rồi mà đường đường chính chính nói đây là thay mặt thánh nhân “nghiêm phạt” Tư Đồ Bích, cư nhiên lại còn cắn một cái lên mông Tư Đồ Bích, khiến cho y xấu hổ không ngừng, giật mình nhảy dựng.

“Ngươi làm gì nha!” Tư Đồ Bích bất mãn nhíu mày, “Thế nào càng ngày càng kỳ cục rồi. Vừa mới nhắc đến Khổng thánh nhân, lại xoay sang làm chuyện… khó xử như vậy.” Y vốn muốn nói “hạ lưu”, thế nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra được, chỉ có thể sửa miệng. Quân Thụy cười ha ha đứng lên: “Ta hiện tại cũng không quản cái gì kinh, sử, tử, tập lễ nghĩa liêm sỉ chi nữa. Dù sao hiện giờ chúng ta cũng là chân trời góc biển, xung quanh cũng không có đám lão nhân đáng ghét kia lải nhải không ngừng, vì vậy muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó.”

*********************************

Từ trong sân lớn tư thục đối diện truyền đến tiếng đọc sách không quá tiêu chuẩn của bọn nhỏ, thỉnh thoảng còn có thanh âm của Quân Thụy xen vào. Kỳ thực thanh âm của hắn vô cùng êm tay, trầm thấp lại từ tính, khiến cho người nghe không khỏi có cảm giác rất ôn nhu, mê người. Quân Thụy đến Liễu viên trấn đã được một khoảng thời gian, những người ở đây đều rất có hảo cảm với hắn, thế nhưng nếu như bọn họ biết được thân phận nguyên bản của Quân Thụy, chỉ sợ sẽ kinh hãi giật mình đi?

Bởi vì không ngừng nghĩ vẩn vơ, Tư Đồ Bích không khỏi một mình cười rộ lên, y chống đở thân thể ngồi dậy, cắn răng nghiếng lợi âm thầm quở trách Quân Thụy một phen, bất quá nhìn đến khăn mặt chậu nước và y phục sạch được để chỉnh tề bên cạnh, trong lòng cũng không tránh khỏi một mảnh ấm áp. Y nhớ đến những việc lúc vừa rời khỏi kinh thành, khi đó tuy rằng có Y Thánh và Cẩn nhi bên người thường xuyên khuyên bảo, thế nhưng y vẫn cứ nản lòng thoái chí, làm ra việc mất tích cũng chỉ là vì tức giận, muốn triệt để kết thúc quan hệ đôi bên, thế nhưng thật sự không ngơ sẽ có cục diện như hôm nay. Đoạn thời gian đó y vẫn là đau bệnh quấn thân, khi đến Liễu viên trấn thì càng là hôn mê bất tĩnh, trong ngực vô cùng đau nhức, thậm chí y đã nghĩ cứ thế chết đi cũng không phải là việc xấu. Người người đều nói Tư Đồ Bích y là nịnh thần hại nước hạ dân, gây ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, còn không bằng cứ dứt khoát ra đi để được thanh tịnh. Thế nhưng khi nhìn đến mẫu thân trắng đêm canh giữ bên giường không ngừng rơi lệ lại khiến trong lòng y đại động, dù có đau đớn thế nào cũng không hơn được nước mắt của mẫu thân, vì vậy mới kiên trì đến hơm nay. Chỉ là y thực không ngờ, Quân Thụy có thể vì y làm đến mức như vậy, có thể bỏ qua nhiều thứ như vậy, cùng mình ở chốn thâm sơn cùng cốc này làm nông dạy học, trải qua cái loại sinh hoạt nhàn nhã nhưng nghèo khó. Lẽ nào đây là ông trời thương xót sao? Thế nhưng lại nghĩ kỹ một chút, người sống ở đời cũng chỉ ngắn ngủi được vài thập niên, may mà hắn nguyện ý vì mình từ bỏ những thứ phù hoa gì đó, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống bình thản, bằng không để hắn một mình chết già ở trong Hoàng cung gạch xanh ngói đỏ kính cổng cao tường kia, bên cạnh không có một người chân thành làm bạn, như vậy đúng là một việc không gì có thể thê lương hơn nữa. Thật ra, nhìn ngược lại, Tư Đồ Bích y vứt bỏ tất cả phiêu bạt tha hương, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, thế nhưng lại thời thời khắc khắc không ngừng mong nhớ đối phương. Xem bộ dáng này, hai người bọn họ thực sự là phân không ra, cứ ở nơi nghèo khó này thời thời khắc khắc thủ hộ đối phương, cảm giác được khí tức lẫn nhau, như vậy làm sao không phải là chuyện tốt. Cái gì là yêu ngôn họa quốc, cái gì dĩ sắc thị quân, cái gì cam nguyện đọa lạc đều chỉ là cái nhìn của người khác, chân chính cần phải sống chính là bản thân, nếu mọi việc đều phải lo cho cách nhìn của người khác, cả đời đều làm một lương thần cúc cung tận tụy lòng dạ sắt son, lại phải đem toàn bộ thương tâm đau khổ áp súc vào lòng, cuộc sống như thế còn có ý nghĩa gì?

Tư Đồ Bích nhẹ nhàng mỉm cười, lại nâng chén trà được đặt trên đầu giường xuống uống một hớp, nước vừa chạm lưỡi y liền “phụt” một tiếng phun ra, cau mày đem Cẩn nhi và Quân Thụy mắng một trận trong lòng —— cái thứ này nào phải nước trà mà là dược thủy Cẩn nhi kê ra, bảo y phải uống hằng ngày như trà. Cái thứ này thật ra rất đắng, trừ phi là lúc Cẩn nhi ở đây, nếu không y vẫn rất ít khi dùng, hiện tại vừa đến một Quân Thụy, cư nhiên lại để thứ này lên đầu giường của y!

Tư Đồ Bích nhảy xuống sàn, khập khễnh bước về phía trù phòng, y dùng ít nước súc miệng muốn tẩy cho hết mùi vị của thứ nước kia, sau đó lại mở hộp điểm tâm lấy một miếng mứt hoa quả lớn ném vào trong miệng, mứt hoa quả là mẫu thân của y tự làm, lần trước khi đến thăm y thì mang đến. Thế nhưng Cẩn nhi và Quân Thụy lại không cho hắn ăn nhiều, chỉ cho phép sau khi uống thuốc xong thì ngậm một miếng nhỏ, thật là rất quá đáng! Tư Đồ Bích càng nghĩ càng giận, lại nhét thêm một khôié vào trong miệng, nhìn nhìn một chút, ở trong hộp còn đang đầy hơn phân nửa.

Tư Đồ Bích vừa nhai nhai mứt quả trong miệng, vừa vươn tay vào hộp muốn lấy thêm một ít, thế nhưng tay còn chưa chạm vào đã bị người khác bắt được. Tư Đồ Bích xoay đầu nhìn lại, Quân Thụy trên mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ đang nhìn y.

“Giảng bài xong rồi sao?” Tư Đồ Bích ngượng ngùng cười hỏi.

“Buổi chiều bọn họ còn phải đi chăn dê.” Quân Thụy nói xong liền đoạt lại mứt hoa quả trong tay Tư Đồ Bích, sau đó lại cúi đầu hôn y, môi lưỡi giao chiến đem phần đồ ngọt trong miệng y cũng đoạt lấy.

“Ngô! Ngô!” Tư Đồ Bích bất mãn kháng nghị, “Ngươi làm gì nha!”

“Loại vật này không nên ăn nhiều, ăn vài thêm vài miếng người lại không muốn dùng cơm.” Quân Thụy sừng sộ lên, dùng giọng điệu nghiêm trang nói, “Đệ đệ ngươi Tư Đồ Cẩn đã nói qua, phải ăn ít thứ này lại. Dù sao ăn nhiều cũng không được gì! Lần sau mẫu thân có đến ta sẽ nói với nàng một chút, để nàng làm ít thứ này lại, không thể để ngươi ăn thoải mái được! “

Tư Đồ Bích trừng mắt mắt không nói lời nào, y tuy rằng tức giận nhưng cũng biết Quân Thụy và Cẩn nhi đều là vì muốn tốt cho y. Tư Đồ Bích cân nhắc một lúc giữa đồ ăn và thân thể, cái cân nhỏ trong lòng cũng tự nhiên có chút thiên di, thế nhưng nếu không được ăn thứ mình thích, trong lòng vẫn là có chút khó chịu, ngoài miệng không khỏi nói: “Nghe ngươi nói kìa! Đó là mẫu thân của ta, mắc mớ gì đến ngươi chứ.”

“Sao lại không liên quan đến ta? ” Quân Thụy không chút ngượng ngùng nói, “Mẫu thân của ngươi chính là mẹ vợ của ta, ta nhất định phải gần gũi với nàng một chút, còn phải nói cho nàng biết đứa con trai này của nàng thật đúng là không dễ nuôi mà. Lạnh không được, nóng không được, mệt không được, giận không được, nói điều tốt cho y nghe còn tưởng là đang muốn hại y đâu! Thói quen xấu nhất chính là rất tham đồ ăn vặt, thường lén lút ăn vụng! phải để cha mẹ vợ giúp ta giáo dục lại một chút mới được. “

Tư Đồ Bích đỏ mặt lên, giận trách : “Ai là cha mẹ vợ của ngươi chứ? Ngươi nói như vậy mà không sợ bị…”

Tư Đồ Bích vẫn chưa nói hết, nửa câu còn lại đều bị nụ hôn của Quân Thụy chắn ngang. Bên ngoài là tiếng xôn xao ríu rít tan học của bọn nhỏ, mà trong góc trù phòng này, hai người lại hôn nhau đến liệt hỏa hừng hực…

*******************************

Trận triền miên ngay sau giờ ngọ này có vẻ hết sức ôn nhu, bởi vì lo lắng sẽ bị bọn nhỏ bên ngoài nghe được nên cả hai đều có chút rụt rè cẩn thận. Trên bếp lửa vẫn còn đang nấu nước, nhiệt độ của bếp lò khiến tâm tình cả hai cũng gấp rút nóng lên, dưới ánh lửa bập bùng, da thịt trắng nõn của Tư Đồ Bích đều phải nhiễm thêm một tầng sắc đỏ tiên diễm.

Quân Thụy một tay ôm hông Tư Đồ Bích, giam đối phương lại giữa mình và nức tường, tay kia thì lần mò bắt lấy bàn tay đang giữ chặt hộp mứt quả của y. Tư Đồ Bích thật sự không muốn buông cái hộp “quý giá” kia ra, vì vậy Quân Thụy đạnh phải đem tay y nâng lên thật cao, thoạt nhìn là một tư thế tràn ngập tính xâm lược. Sau một hồi hôn môi, thân thể của Tư Đồ Bích cũng trử nên mềm nhũn, Quân Thụy đoạt lấy vật trong tay y đặt qua một bên, nhìn thấy ánh mắt của đối phương không hề rời khỏi cái hộp thì nộ hỏa cũng nhen lên, lập tức bắt lấy thứ yếu ớt giữa hai chân y không ngừng xua nắn, lại nghe thanh âm của Tư Đồ Bích dần trở nên nặng nề, nhìn thấy ánh mắt ngập nước của y thì không khỏi dâng lên ý tứ xấu xa, hắn mạnh mẽ cúi người xuống đem vật giữa hai chân kia ngậm lấy không ngừng hấp duyện.

Bởi vì đêm qua điên cuồng, cho đến bây giờ thắt lưng, đầu gối của Tư Đồ Bích vẫn còn bủn rủn, hai chân cũng không tự chủ được run lên, Quân Thụy đỡ lấy hông của y vùi đầu liếm mút, Tư Đồ Bích cau mày ngẩng đầu khẽ ngâm nga, cảm giác không khỏe trong cơ thể cũng bị từng đợt vui thích này thay thế, loại cảm giác sảng khói tộc cùng này khiến y nhịn không được rên rĩ, ngón tay cũng cắm sâu vào tóc Quân Thụy, nhắm chặt hai mắt tựa vào vách tường cảm thụ. Chỉ chốc lát sau, liền có một tia vui sướng nhanh như chớp xẹt qua trong đầu y, khiến y chỉ có thể thấy trước mắt trống rỗng gọi lên một tiếng thảng thốt.

Quân Thụy nhanh chóng dùng môi ngăn chặn cái miệng của Tư Đồ Bích, đem hết những tiếng rên rỉ nhỏ vụn của y bao phủ vào trong nụ hôn, sau đó lại nhanh chóng kéo y vào trong phòng ngủ. Tuy rằng nơi này tường vách thật sự có thể cách âm, thế nhưng cũng không bảo chứng sẽ không có học sinh nào đó ham chơi đến gần nơi này, nếu bị bọn họ nghe được dù sao vẫn không tốt lắm. Tư Đồ Bích cả người xụi lơ, bị Quân Thụy nửa ôm nửa kéo đặt lên trên ghế, Quân Thụy cũng theo đó ngồi xuống rồi nhấc người y đặt lên chân mình, cả người Tư Đồ Bích đều không còn chút khí lực nào, chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Quân Thụy, miễn cưỡng vùi đầu vào trước ngực hắn. Trong lúc mê ly, Tư Đồ Bích rõ ràng thấy được lều trại ở giữa hai chân Quân Thụy đang nổi lên thật cao, không khỏi cười vang khanh khách, giống như đã uống say rồi.

“Nào, giúp ta…” Quân Thụy ôn nhu nói. Tư Đồ Bích đỏ mặt lên nhưng cũng không định từ chối, tùy ý Quân Thụy lôi kéo tay y đặt lên quần mình, nhiệt độ nóng rực làm cho tim y không khỏi đập loạn.

“Thật tốt…” Quân Thụy dẫn đường cho tay của Tư Đồ Bích di động trên thứ cứng rắn của hắn, Tư Đồ Bích trước giờ chưa từng làm việc này nên có vẻ đặc biệt trúc trắc, nhất là khi chạm vào cái thứ to lớn kia của Quân Thụy thì trên mặt thật sự là đỏ đến tích huyết mà. Y nguyên bản chính là da mặt mỏng, vẫn luôn để ý một đám sự tình lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, hơn nữa cùng với sự ảnh hưởng của gia tộc và giáo dục từ nhỏ, muốn y làm loại việc này nếu như là ngày xưa mà nói đơn giản chính là thiên phương dạ đàm2. Hiện tại, khi đã đến nơi rời xa hết thảy nhiễu nhương này, Tư Đồ Bích cũng muốn buông lỏng xuống, dần dần ởi mở, tình huống như thế đối với Quân Thụy mà nói đơn giản là một loại kích thích thật lớn, khiến hắn suýt nữa cũng bắn ran gay lập tức.

“Ừ… thật ngoan…” Quân Thụy hưởng thụ khẽ than, dựa vào lung ghế, một tay tỉ mỉ hướng dẫn y, một tay giống như đang trấn an động vật nhỏ mà nhẹ nhàng vỗ về lung Tư Đồ Bích. Qua một hồi lâu, trên tay của Quân Thụy đều là dịch thể ướt át, bất chợt hắn cảm thấy ánh mắt nóng rực của Tư Đồ Bích đặt lên bảo bối của mình hơi hơi chép miệng, Quân Thụy liền lập tức ngây người.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Tư Đồ Bích cư nhiên từ trên người hắn trườn xuống ngồi trên mặt đất, cầm lấy bảo bối cứng rắn kia, vương đầu lưỡi liếm một chút. Một cổ nhiệt lưu thoáng cái vọt thẳng lên ót Quân Thụy khiến hắn cảm thấy mê muội như thiếu dưỡng khí, chỉ có thể há hốc mồm mà nhìn Tư Đồ Bích vương ra đầu lưỡi nhợt nhạt dạo chơi trên bảo bối của mình. Hình ảnh này quả thực vô cùng mê người mà, Quân Thụy cảm thấy máu mũi của minh cũng bị xông ra đến rồi.

“Là thế này phải không?” Tư Đồ Bích nhỏ giọng hỏi. Quân Thụy cảm giác mũi của mình đang không ngừng nóng lên, ngơ ngác gật đầu, Tư Đồ Bích lại cúi xuống liếm thêm một lát, Quân Thụy cả người run rất, dường như chẳng còn chút ý thức nào nữa.

Động tác của Tư Đồ Bích vô cùng trúc trắc, chỉ đơn thuần là ngậm vào bảo bối của Quân Thụy, có chút không biết nên làm thế nào mà nhợt nhạt liếm quanh một vòng, cố gắng nhớ đến những việc trước đây Quân Thụy làm cho y mà cố gắng tái diễn. Quân Thụy cả người cứng ngắc, ngây ngộ giống như đang bị ai đó dùng định thân thuật, chỉ có thể để Tư Đồ Bích lung tung đùa bỡn, mà ngay cả bản thân của Tư Đồ Bích cũng không biết bây giờ mình ở trong mắt Quân Thụy là có bao nhiêu ngon miệng động nhân, lại còn thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm cười với Quân Thụy khiến hắn chỉ có thể ngừng thở ngồi nghiêm chỉnh, bàn tay cũng cứng đờ đặt lên trên vai Tư Đồ Bích. Đột nhiên, một loại cảm giác tê dại từ dưới hông lan tràn lên toàn thân khiến Quân Thụy cho rằng mình vừa bị sét đánh, cả người hoàn toàn không thể cử động, hộ hấp của hắn dồn dập lôi kéo Tư Đồ Bích, muốn động tác của y chậm lại một ít. Thế nhưng Tư Đồ Bích lại hoàn toàn không hiểu, chỉ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, đôi mắt xanh sâu thẳm mang theo một tia ngập nước vô tội, Quân Thụy vừa nhìn đã không thể nhẫn được thêm nữa, “phụt” một chút, bảo bối cứng rắn liền mãnh liệt phun ra dịch thể trắng đục.

“A!” Tư Đồ Bích kinh ngạc kêu lên thế nhưng cũng không có né tránh, gương mặt trắng nõn mang theo một chút sắc đỏ bị bắn đầy những thứ sềnh sệch màu trắng, thứ dịch đó còn không ngừng sóng sánh dọc theo da mặt trăn mịn của y chảy xuống chạm vào khóe miệng. Quân Thụy cuối cùng cũng triệt để mất khống chế, một cổ nhiệt lưu từ mũi chậm rãi chảy xuống.

“Nha!” Tư Đồ Bích lại hoảng hốt hô một tiếng, trong lúc nhất thời cả phòng đều là một mảnh hỗn loạn, dịch thể bạch sắc vô cùng khả nghi lần nữa phun tới vừa lúc rơi ở trên tay và vạt áo của Tư Đồ Bích, máu mũi đỏ tươi cũng rơi một ít lên người y. Hai người luống cuống giúp nhau thanh lý một trận, Quân Thụy ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Bích, thấy trên khóe môi y vẫn còn một ít dịch trắng khả nghi còn sót lại, liền vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, hai ngón tay kẹp chặt cánh mũi.

“Ở đây khí hậu quá khô rồi…” Quân Thụy lúng túng nói, một hồi lại bổ sung, “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi đêm trước khi ngủ chúng ta cũng lên xông một ít hơi nước mới được… Thực sự quá khô rồi, còn làm ta chảy máu mũi nữa…”

“Được…” Tư Đồ Bích lộ ra nụ cười như mèo tinh trộm được cá tựa vào trước ngực Quân Thụy, hai tay ôm choàng lấy hông của hắn, không ngừng rúc sâu vào trong. Ánh mắt của y dừng lại ở trên bàn sách, nơi đó còn có một mảnh giấy bị vò thành một cục còn dính dịch thể của Quân Thụy, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít chữ phía trên. Đó là thư của Tống Tử Mặc và những đại thần thuộc phái bảo hoàng3 gởi đến cách đây không lâu, trong thư bọn họ khẩn cầu Tư Đồ Bích khuyên bảo Quân Thụy quay về đảm nhiệm đại vị, lại còn âm dương quái khí ám chỉ gian nịnh ngọt nhạt một phen.

Tống Tử Mặc vì sao biết được y và Quân Thụy đang ở nơi này Tư Đồ Bích quả thực không rõ, thế nhưng cuộc sống bình an hiện giờ của hai người hoàn toàn không còn chút quan hệ gì với chuyện triều chính nữa. Tuy rằng mỗi ngày đều xử lý những chuyện vụn vặt, thế nhưng tuyệt đối không khô khan, thậm chí còn khiến hai người bọn họ vui vẻ trải qua. Cái gì hại nước hại dân? Cái gì dĩ sắc thị quân, cút hết con mẹ nó đi.

Ta chỉ muốn hạnh phúc, chỉ cần người kia. Những thứ khác? Nào có liên quan gì đến ta!

============== Toàn văn hoàn =================

1/ Giang Đông phụ lão: Tích từ Hán sở tranh hùng, khi Lưu bang xuất ngôn phản ngữ, tập kích Hạng Võ ngay sau khi cả hai ký hiệp ước Hồng Câu dồn Sở quân vào Cai Hạ. Ở tại nơi này, quân Hán đã dùng kế tứ diện Sở ca để lung lay ý chí của người Sở, hơn tám phần binh lính của Hạng Võ đều cởi giáp quy hàng hoặc bỏ chạy mất dạng, sau đó Ngu cơ tự tử hy vọng không để mình trở thành vướng bận của Hạng Võ tạo nên điển tích “Bá Vương biệt cơ” nổi tiếng. Cuối cùng, Hạng Võ cũng dẫn quân chạy được đến Ô Giang, nơi đó có người nhiệt huyết muốn đưa Hạng Võ qua sông, thế nhưng Hạng Vũ lại nói: Tịch(Hạng Vũ tự Tịch) này cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang đi về hướng tây, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc phụ lão Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng còn mặt mũi nào mà thấy họ nữa. Dù họ không nói, Tịch này há chẳng thẹn trong lòng sao?

Sau đó chỉ nhờ người kia đưa con ngựa Ô Truy của mình sang sông rồi rút gươm tự tử. Từ đó cụm từ không dám nhìn mặt Giang Đông phụ lão hoặc hổ thẹn với phụ lão Giang Đông liền trở thành thành ngữ chỉ việc không còn mặt mũi nhìn người thân cận với mình.

Các bạn thông cảm, Mèo rất cuồng ba giai đoạn lịch sử Tam Quốc, Hán Sở và Tùy Đường. Vậy nên chỉ cần điển tích có liên quan đến giai đoạn này sẽ có chút phấn khích quá phận. Ha ha ha ha.

2/ Thiên phương dạ đàm: Là tên tiếng hoa của tập truyện cổ tích Ngàn lẻ một đêm, ám chỉ những việc hoang đường kỳ lạ. Mèo cảm thấy để nguyên thiên phương dạ đàm thì hợp văn cảnh hơn.

3/ Phái bảo hoàng: Đây là một trong những bè lũ vô cùng nổi tiếng mà giai đoạn lịch sử nào cũng thấy, nói nôm na là trung thành với vị vua (hoặc thế lực) đã bị lật đổ hay đang thất thế. Mấy anh này thường thì không làm nên trò trống gì nhiều, chỉ là anh hề nhảy nhót làm loạn thế cục, nhưng mà cả ngàn năm trôi qua vẫn có người thích nhảy.

Dòng chảy lịch sử không thể quay ngược, cái gì đã bị lật đổ sẽ không phục hồi được, chỉ có những người nhân danh cái cũ để lật đổ cái hiện có mà thôi. Biết bao nhiêu danh sĩ khởi nghĩa núp bóng lá cờ bảo hoàng, khôi phục tiền triều thế nhưng rốt cuộc khi thành công cũng là cơ nghiệp của họ, khai sáng triều đại mới, nào có ai thật sự phục hồi triều cũ. Vì vậy bảo hoàng gì đó, chỉ là một trò hề, một cái phao thủng cho những người còn chìm đắm trong vàng son quá khứ, một cái vỏ bọc hoàn hảo của những kẻ tràn đầy tham vọng giữa loạn thế.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play