Ghi nhớ

Ngày hôm sau lúc Quân Thụy khởi hành thì Tư Đồ Bích vẫn còn chưa tỉnh lại. Quân Thụy đối với việc ngày hôm qua quả thực cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn căn bản chỉ muốn khuyên giải Tư Đồ Bích một chút, thế nhưng không ngờ lời nói ra khỏi miệng lại trở thành một ý tứ khác, việc này thực sự khiến hắn ảo não không thôi. Sáng sớm, khi Trương Đình Hải đến báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, hỏi hắn lúc nào có thể khởi hành, Quân Thụy nhìn Tư Đồ Bích vẫn hôn mê bất tỉnh thì thở dài thật sâu, sau đó để cho Trương Đình Hải tìm Tư Đồ Nhữ truyền một cái khẩu dụ, bảo là muốn mang Tư Đồ Bích đi. Trương Đình Hải lĩnh chỉ rời đi một lúc, Quân Thụy vẫn còn mờ mịt ngồi ở bên giường Tư Đồ Bích nhìn đám thái giám giúp y chuẩn bị hành trang, hắn suy nghĩ một chút lại bảo người đi truyền khẩu dụ muốn Tư Đồ Cẩn tùy giá. Mắt thấy Tư Đồ Bích ở nhà mấy ngày nay cũng chỉ có Tư Đồ Cẩn đối với y có lòng quan tâm thân cận, cho nên Quân Thụy nghĩ để Tư Đồ Cẩn đi theo ít nhiều cũng có tác dụng khuyên ngăn Tư Đồ Bích.

Hành trang rất nhanh đã được chuẩn bị xong, Quân Thụy bước đến tự mình phủ thêm một bộ áo choàng ngự dụng cho Tư Đồ Bích, lại còn rất tỉ mỉ kéo nón lên giúp y, sau đó cúi người xuống vòng tay qua chân Tư Đồ Bích, nhẹ nhàng ôm người vào ngực. Quân Thụy nhíu mày không vui, người này thực quá gầy.

Quân Thụy vừa ôm Tư Đồ Bích rời khỏi cửa lớn của Tư Đồ gia đã thấy một đám người đang quỳ trên đất chờ đợi, hắn không có tâm tư nói chuyện liền cứ thế ôm chặt người trong ngực lướt ngang qua bọn họ, lúc bước vào xe ngựa còn cẩn thận đặt người vào nệm mềm, đắp chăn thật kín. Nhất cử nhất động của hắn đều được người của Tư Đồ gia nhìn vào trong mắt, hết thảy đều biểu hiện được địa vị của Tư Đồ Bích trong lòng Đế vương là rất không tầm thường, cũng trực tiếp thẳng thắn biểu đạt một tin tức: Tư Đồ Uyển Tranh cho dù có thể tiến cung làm phi tử, cũng không có khả năng giống như Tư Đồ Bích, nhận được thánh sủng sâu dày.

———————————

Xe ngựa một đường không ngừng chạy về hướng Cảnh Nguyên, vương triều Đại Thích trước giờ binh lực cường thịnh, quốc thái dân an, đã rất lâu chưa từng xảy ra chiến sự, vì thế trong lòng Quân Thụy không khỏi có chút ngứa ngáy, vô cùng hoài niệm những năm tháng gươm ngựa sẵn sàng trước kia. Bất quá hắn cũng hiểu được đạo lý để bá tánh an cư lạc nghiệp mới có thể phồn vinh, vì vậy sự tưởng niệm đối với những ngày da ngựa bọc thây kia cũng chỉ đành dựa vào mấy chuyện diệt phỉ cỏn con thế này để hoá giải

Mã xa xóc nảy, thế nhưng Tư Đồ Cẩn kê không ít huân hương an thần cho Tư Đồ Bích nên phần lớn thời gian y vẫn an ổn trải qua trong giấc ngủ, để tiện cho Tư Đồ Cẩn chiếu cố y, Quân Thụy còn để cho hai người bọn họ cùng ngồi trên xe, bản thân mình thì cưỡi ngựa mà đi. Bất quá bởi vì mỗi lần tỉnh lại đều có từng chén thuốc lớn chờ sẵn nên Tư Đồ Bích ăn uống không được tốt lắm, người càng ngày càng trở nên gầy gò. Quân Thụy mỗi khi nhìn thấy bộ dạng này của y đều cảm thấy một trận phiền muộn, thế nhưng hắn thật sự không biết phải biểu đạt ra như thế nào.

“Thập ca, ăn thêm một chút đi, nào, phải ăn rồi mới có sức để uống thuốc mà? Huynh ăn xong chén cháo này trước, một lát còn có mấy món điểm tâm ngọt rất ngon đã mua được trên đường nữa…” Giọng của Tư Đồ Cẩn từ trong xe ngựa truyền ra, Quân Thụy không khỏi nghiêng tai nghe trộm, thế nhưng trước sau vẫn không nghe được thanh âm của Tư Đồ Bích. Quân Thụy biết, y vẫn còn đang tức giận, từ khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trên xe ngựa, y vẫn không chịu mở miệng nói tiếng nào.

“Dù sao cũng phải ăn một ít đi, huynh đã gần ba ngày không ăn gì rồi.” Tư Đồ Cẩn vẫn kiên trì nói, trong thanh âm còn có chút khí tức năn nỉ, “Thập ca, huynh đừng tức giận nữa có được không? Có được hay không vậy.”

Tư Đồ Bích vẫn như cũ không chịu nói, Quân Thụy nguyên bản đang ngồi trên ngựa phất tay ra lệnh cho phu xe thả chậm tốc độ, sau đó từ trên ngựa tung người bay lên xe.

“Vẫn không ăn gì sao?” Vừa lên xe Quân Thụy đã lập tức gặng hỏi, giọng nói vẫn rất cứng nhắc khiến hai người trong xe đều sửng sốt, ánh mắt của Quân Thụy và Tư Đồ Bích chạm nhau, hắn có thể rõ ràng thấy được biểu tình chán ghét trong mắt đối phương, người nọ cũng lập tức hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Quân Thụy cảm thấy có chút kinh ngạc, một Tư Đồ Bích trầm mặc như vậy khiến hắn cảm thấy thúc thủ vô sách, trong lòng vốn có tình, thế nhưng một khi biểu đạt ra lại trở thành nghĩa khác, thậm chí còn làm cho người ta chán ghét, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Quân Thụy. Huống hồ tình huống sức khỏe hiện giờ của Tư Đồ Bích thật sự khiến hắn không biết phải ra tay thế nào. (Anh muốn tỏ tình kiểu gì mà sức khỏe của người ta không tốt thì không làm được vậy?)

Quân Thụy nhịn xuống tình tự, phất tay bảo Tư Đồ Cẩn ra ngoài, thế nhưng cậu cũng là một kẻ không sợ chết cứ ngoan cố thủ hộ trước Tư Đồ Bích không chịu rời đi, rất lo lắng Quân Thụy sẽ lại nói ra chuyện gì đó kích thích y.

“Cẩn nhi, đệ ra ngoài trước đi.” Cuối cùng Tư Đồ Bích cũng chịu mở miệng, giọng nói của y không biết bởi vì bện hay bởi vì đã mấy hôm không chịu ăn uống mà trở nên khàn khàn yếu ớt. Tư Đồ Cẩn do dự một chút, sau đó đành phải chậm rãi lui ra ngoài, lưu lại hai người bọn họ một mình với nhau trong xe ngựa.

“Ý của trẫm là, có phải ngươi không thích ăn những thứ này.” Quân Thụy trúc trắc giải thích, Đế vương lại có thể ăn nói khép nép với thần tử của mình như vậy, nếu bị những người bên ngoài kia nghe được, phỏng chừng bị dọa đến ba hồn bảy vía đều không thể tìm về.

Tư Đồ Bích vẫn không nói, chỉ dùng vẻ mặt mỉm người giễu cợt nhìn Quân Thụy, dù sao thể lực có hạn, y rất nhanh liền tựa vào nệm xe nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng không lâu sau liền nghe được động tĩnh Quân Thụy đang nhích đến gần, thấy bên cạnh hơi có cảm giác trầm xuống liền biết Quân Thụy đã ngồi đến. Tư Đồ Bích mở mắt dự định châm chọc một phen, thế nhưng nhìn thấy hình ảnh Quân Thụy cầm chén cháo múc một thìa đưa đến bên miệng mình thì chỉ có thể kinh ngạc mở to mắt: “Nhiều ít cũng ăn một chút, ngươi của vẫn không ăn, đệ đệ của ngươi liền lo đến chết.”

Biểu tình trên mặt Tư Đồ Bích có chút thay đổi, thế nhưng rất nhanh liền quay đầu đi chỗ khác thấp giọng nói: “Bệ hạ vì sao phải mang theo đệ ấy? Một Tư Đồ Bích còn chưa đủ, còn muốn phải hai người? Hay là ba?”

“Ngươi là vì chuyện này mà mất hứng?”

“Thần có tư cách gì mất hứng.” Tư Đồ Bích hừ lạnh nói.

“Nhanh ăn đi.” Quân Thụy không có lời nào để giải thích, chỉ có thể cường ngạnh đưa muỗng đến gần bên miệng y, Tư Đồ Bích đang tựa vào trên nệm nên cũng không có cách né tránh, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng nuốt xuống. Quân Thụy đút xong một thìa, liền nói: “Ngoài Tiễn nhi ra, đây vẫn là lần đầu tiên Trẫm đích thân hầu hạ người khác ăn uống. Ngay cả Tiễn nhi cũng chỉ có lúc nhỏ mới nhận được vinh dự này thôi, những người khác chưa từng có.”

Tư Đồ Bích không lên tiếng, trong lòng âm thầm lặp lại mấy lời vừa rồi, lại như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt bên ngoài chăn của mình. Y lại nghe được Quân Thụy nhỏ tiếng mềm giọng nói: “Ái khanh, đến khi hồi kinh có lẽ phủ đệ của ngươi cũng đã sửa xong rồi, ngươi cứ mang theo đệ đệ về đó mà ở đi thôi. Đến lúc đó ta bảo Trương Đình Hải giúp hai người bố trí chuẩn bị, nếu thấy thiếu cái gì thì trực tiếp bảo gã tìm cho ngươi. Mặt khác, ta cũng đã chuẩn bị riêng vài thứ, đều là cống phẩm phiên quốc, còn có một ít đồ vật kỳ lạ do Đột Quyết đưa tới, cùng với những thứ trong phòng của ngươi ở Tư Đồ gia không khác biệt lắm. Đến lúc đó để ngươi bố trí mấy vật kia trong gian phòng ở kinh thành, để cho ngươi có thể cảm thấy như đang ở nhà tại Giang Châu. Ai khanh cảm thấy thế nào?”

Thấy Tư Đồ Bích vẫn im lặng không nói, Quân Thụy lại đút thêm một ngụm cháo, “Nếu không lại ban cho ngươi vài cung nữ làm người hầu, ta thấy Cam Đường cũng không đủ chu đáo, tay chân vụn về không nói, thật sự một chít cũng không biết cách phục vụ người khác. Trẫm sẽ thay ngươi chọn vài người thông minh chút, đến hầu hạ ngươi thật tốt, giúp ngươi điều dưỡng lại thân thể.”

“Mấy thứ như vàng bạc ngọc khí, ngươi trực tiếp mở miệng nói với trẫm, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Trẫm biết ái khanh cũng không dễ dàng, trẫm đã làm khó ngươi nhiều, hy vọng có thể bồi thường cho ngươi một ít…”

“Không cần, Bệ hạ, thần cái gì cũng không muốn.” Tư Đồ Bích cuối cùng cũng mở miệng, thế nhưng lời nói ra lại làm cho Quân Thụy không mấy vui vẻ, Tư Đồ Bích đối với những thứ Quân Thụy ban thưởng chẳng hề để ý, chỉ nói là: “Thần cái gì cũng không muốn, chỉ hy vọng bệ hạ có thể để Cẩn nhi về nhà.”

Quân Thụy hỏi y vì sao muốn Tư Đồ Cẩn về nhà thì lại bị lẫn tránh không đáp, việc này khiến trong lòng Quân Thụy rất khó chịu. Vốn hắn muốn mang Tư Đồ Cẩn theo là để khiến y vui vẻ, không ngờ lại vỗ lên đùi ngựa1, nếu đổi thành người khác được hắn lo nghĩ sủng ái như thế thì đều cảm động đến rơi nước mắt, nào có ai dám cò kè mặc cả gì nữa? Cũng chỉ có Tư Đồ Bích mới dám làm như vậy.

Bất quá trong lòng Tư Đồ Bích thật sự cũng là có điều khó nói, y để Tư Đồ Cẩn về nhà là vì không muốn cậu cũng phải dùng thứ thuốc “Túy sinh mộng tử” chết tiệt kia. Nếu Cẩn nhi phải theo y vào kinh thì không những phải dùng loại thuốc kia, còn phải rơi vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi, đây thật sự không phải điều y muốn nhìn thấy. Chỉ bất quá, thái độ của Hoàng đế bệ hạ hôm nay cũng rất kỳ quái, khiến Tư Đồ Bích cảm thấy rất mờ ám, rất… ôn nhu.

“Được rồi, trẫm đáp ứng ngươi.” Quân Thụy lần thứ hai thỏa hiệp, múc thêm một thìa cháo đưa đến bên miệng Tư Đồ Bích, vừa nhìn y nhu thuận nuốt vào vừa nói, “Bất quá ngươi cũng phải đáp ứng trẫm, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm, nếu có việc gì thì phải nói ra, không được im lặng giữ ở trong lòng.”

“Bệ hạ, người đây chính là ba điều kiện rồi. Vi thần chỉ yêu cầu một, người lại muốn đến ba, vậy là không công bình.” Tư Đồ Bích nhíu mày, khóe miệng dẫn theo nhàn nhạt tươi cười, giống như đã bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.

Quân Thụy không nói thêm, vẫn ôn nhu đút từng thìa cháo cho y. Loại tình cảnh này khiến Tư Đồ Bích cảm thấy có chút bối rối, mặt cũng từ từ đỏ lên, làn da trắng nõn từ từ nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, bởi vì thẹn thùng nên không tự chủ được mà cúi đầu. Từ góc độ của Quân Thụy nhìn đến, cái cằm nhọn kia quả thực tinh xảo đến cự điểm.

“Ái khanh.” Quân Thụy nhẹ giọng gọi một tiếng, buông chén cháo trên tay xuống, khẽ nâng cằm của Tư Đồ Bích lên, muốn y nhìn thẳng vào mình. Trong mắt của Tư Đồ Bích có chút đề phòng, lại có chút khiếp đảm cùng ẩn nhẫn khiến Quân Thụy cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Hắn vươn người qua ôm lấy Tư Đồ Bích, choàng tay qua hông của y, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy, động tác có chút giống như đang trấn an động vật nhỏ, nhỏ tiếng nhẹ giọng nói: “Ái khanh, không nên lại nháo loạn với trẫm nữa. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, trẫm sẽ hảo hảo sủng ái ngươi. Bởi vì trẫm nghĩ… trẫm nghĩ… trẫm thật sự đã có một chút thích ngươi rồi. Vì vậy, đừng nên chống đối trẫm nữa, có được không? “

Quân Thụy hỏi Tư Đồ Bích “Có được không”, chứ không phải trực tiếp ra lệnh “Ngươi không nên lại chống đối với trẫm, bằng không…”, điều này làm cho tim của Tư Đồ Bích đột nhiên trở nên mèm mại. Như vậy cũng giống như câu nói trước đây của Thái ca, khi đó Thái ca nói. A Bích, để huynh chiếu cố đệ, có được không?

Có được không? Một câu nói, Tư Đồ Bích liền nhớ nhiều năm như vậy. Nghe được câu nói đồng dạng của Quân Thụy, y chỉ cảm thấy trong mắt tựa hồ có cái gì đó nóng hổi sắp không kềm được mà tràn ra.

————————–

1/ Vỗ đùi ngựa: Lấy từ câu ‘Vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa” è bị ăn đá è nịnh nọt nhầm chỗ.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play