Nghị chính

Tư Đồ Cẩn nhẹ nhàng xoa vai cho Tư Đồ Bích, nhìn y thần sắc mỏi mệt tựa vào giường trong long câu có loại đau xót không nói nên lời, cậu cười cười nhẹ giọng hỏi: “Thập ca, Trọng Đông kia kỳ thật chính là Hạ Ly?”

Tư Đồ Bích hoảng sợ, mở mắt ra nhìn Tư Đồ Cẩn một cái, đột nhiên mỉm cười : “Nói bậy bạ gì đó, Hạ Ly đã đi cùng Thái ca đi Kiềm Châu .”

“Thập ca, huynh gạt đệ.” Tư Đồ Cẩn giống như bình thường làm nũng ghé vào trên người y, nhẹ nhàng dụi đầu cọ xát , nén giận nói, “Hai hôm trước trong kinh thành liên tiếp phát ra công văn thông báo có phạm nhân vượt ngục, Hạ Ly dù sao đi nữa cũng là thị vệ Thái ca tín nhiệm nhất, Thái ca bị biếm đến Kiềm Châu, những người kia hẳn là sẽ không để huynh ấy mang theo tâm phúc bên người. Cho nên đệ đoán người vượt ngục nhất định phải có quan hệ thân mật với Thái ca, mà người vừa có quan hệ thân mật vừa trung tâm như thế, ngoại trừ Hạ Ly đệ không nghĩ ra được ai khác.”

“Cẩn nhi. . . . . .” Tư Đồ Bích thở dài nói, “Kia không phải Hạ Ly, gã chỉ là một nô lên ta tùy tiện nhặt về, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Thập ca, đệ thật sự không hiểu, trước kia huynh sẽ không nói nh vậy với đệ!” Tư Đồ Cẩn cọ cọ trên mặt Tư Đồ Bích, còn thừa dịp y không chú ý mà nhẹ nhàng hôn một ngụm, cảm thấy mỹ mãn mới thở dài nói, “Thập ca, ngươi thay đổi thiệt nhiều. Trước kia sư phó dạy bọn ta nhân nghĩa lễ trí tín chính là đạo đức của bậc quân tử, ngươi còn nói nhất định phải lấy điều này làm gương, làm một quân tử khiêm tốn, hiện tại ngay cả một lời nói thật huynh cũng không nguyện ý nói với đệ . . . . . .”

“Cẩn nhi, ” Tư Đồ Bích ngắt lời cậu, “Ta mệt mỏi.”

“. . . . . . Thực xin lỗi, Thập ca.” Tư Đồ Cẩn thè lưỡi, biết chính mình không cẩn thận phạm vào cấm kỵ của Tư Đồ Bích liền vội vàng cúi đầu nhận sai.

“Cẩn nhi, đệ phải nhớ kỹ, về sau cố gắng nói ít một chút, những lời chưa qua suy nghĩ kỹ lưỡng càng không nên nói. Nếu không nhất định sẽ gây họa.” Tư Đồ Bích có chút đăm chiêu nói.

“Đã biết.” Tư Đồ Cẩn gật gật đầu, ngón tay không quên lưu luyến một chút trên người Tư Đồ Bích, dùng lực đạo vừa phải xoa nắn.

“Cẩn nhi. . . . . .” Tư Đồ Bích nhắm mắt lại hưởng thụ, y thuật của Cẩn nhi đích thực sự càng ngày càng tốt, mấy tuyệt kỹ xoa bóp này càng khiến người ta vô cùng hưởng thụ. Tư Đồ Bích suy nghĩ một lúc lâu mới thận trọng mở miệng, “Cẩn nhi, ngươi y thuật tốt, không ngại bớt chút thời đi xem gương mặt của Hạ Ly đi, khuôn mặt của gã . . . . .”

“Mặt của gã? Gương mặt của gã rất dễ làm người khác chú ý, dịch dung như bây giờ thuận tiện hơn nhiều, không khiến người ta dễ dàng phát hiện.” Tư Đồ Cẩn vui vẻ dùng bàn tay xoa nắn cổ của Tư Đồ Bích, làn da trắng trẻo mềm mại lại có hơi lành lạnh lúc chạm vào thật sự là thoải mái cực kỳ. Tư Đồ Cẩn nhân cơ hội chậm rãi đem quần áo của y hạ xuống một chút, lộ ra một góc bả vai trắng mịn trơn bóng. Tim của cậu không tránh khỏi bang bạng đập mạnh một lượt, khẩn trương rồi lại hưng phấn, đây là thập ca cậu yêu nhất, là thập ca mà cậu có chút không dám vọng tưởng. . . . . .

Tư Đồ Bích kéo lại quần áo cho chỉnh tề, y không muốn để người khác nhìn thấy dấu vết xanh tím do Hoàng đế để lại trên người, có chút đăm chiêu nói: “Cẩn nhi, ngươi không thấy được gương mặt của Hạ Ly đã muốn. . . . . .A. . . . . .”

Động tác xoa bóp của Tư Đồ Cẩn khiến cho lời nói của Tư Đồ Bích khựng lại. Mấy vết bầm trải rộng trên người đến bây giờ vẫn còn ẩn ẩn thấy đau, mấy hôm nay cứ một mực đọ sức bên cạnh Hoàng đế nên vẫn chưa có cơ hội xem kỹ một lần, không ngờ chỉ bị chạm nhẹ như thế đã cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Thập ca?” Tư Đồ Cẩn luống cuống, “Làm sao vậy? Là Hạ Ly làm huynh bị thương sao? Đúng là làm càn không biết phân biệt phải trái, huynh đã cứu gã cư nhiên gã lại dám đã thương huynh! Ta, ta phải đi thu thập gã!” Tư Đồ Cẩn căm giận nhìn vết thương trên lưng Tư Đồ Bích, trong lòng cậu đau xót đến lợi hại, nhanh chóng đứng lên muốn đi chất vấn Hạ Ly.

“Đệ muốn đi đâu?” Tư Đồ Bích giữ chặt Tư Đồ Cẩn, nghiêm túc nói, “Còn chưa biết rõ ràng tình huống đệ đã lỗ mãng muốn đi tìm người ta tính sỗ, Cẩn nhi đệ tại sao lại xúc động như vậy!”

“Đệ. . . . . .” Tư Đồ Cẩn vốn muốn nói đệ lo lắng cho huynh, đau lòng vì huynh, không muốn nhìn thấy huynh bị người đã thương! Chính là lời nói đã đến bên môi lại phải cắn rang nuốt xuống, mỗi khi cậu nói những lời như vậy đều khiến Tư Đồ Bích rất không cao hứng, vì vậy Tư Đồ Cẩn luôn hiểu rằng y rất phản cảm khi bị người ta cho là yếu đuối cần được bảo vệ, huống hồ hai người lại là huynh đệ, làm sao cậu có thể nói nói ra?

“Không có gì nghiêm trọng đâu, mấy vết thương này là vào hôm Thái ca gặp chuyện không may vô ý va chạm.” Tư Đồ Bích thản nhiên nói, “Vào lúc đó, chỗ nào cũng rất hỗn loạn. Rất nhiều người bị bắt, có người phản kháng liền bị xử quyết tại chỗ, thật sự là. . . . . .” Y nói không được nữa, đem mặt chôn vào hai bàn ta run rẩy. Những người chết đó, có mấy người vào lúc ban ngày còn cùng y chuyện trò vui vẻ, nhưng đến hôm nay đã là cảnh còn người mất, sinh tử vĩnh cách, quả thực tạo hóa trêu người.

“Thập ca. . . . . .” Tư Đồ Cẩn nhẹ nhàng từ phía sau lưng ôm y. Kỳ thật này động tác này càng giống như cậu đang ghé vào lung Tư Đồ Bích, thế nhưng cậu lại rất cẩn thận ổn định thân thể không để mình đè nặng lên vết thương trên người y. Tư Đồ Cẩn đem mặt chôn vào trong mớ quần áo hỗn loạn, tâm tình cũng hỗn loạn như ma, lâm vào dược hương như có như không trên thân thể người phía trước.

Thập ca, huynh đừng buồn. Cẩn nhi thật sự rất muốn bảo hộ huynh, xin huynh, không cần cự tuyệt ta. . . . . .

Sáng sớm hôm sau khi Tư Đồ Bích tỉnh lại liền phát hiện Tư Đồ Cẩn đang dựa vào đầu giường của y ngủ đến chảy nước bọt ròng ròng. Tư Đồ Bích cố gắng hồi tưởng một chút cũng chỉ nhớ được việc cậu xoa bóp cho mình, sau đó chính mình lại vì mệt nhọc quá độ mà ngủ quên đi mất, không nghĩ tới đứa trẻ này lại cứ dựa vào giường của mình như vậy mà ngủ thiếp đi.

“Cẩn nhi, tỉnh tỉnh.” Tư Đồ Bích vỗ vỗ đầu cậu, lôi dậy từ trong mộng đẹp với Chu công1, nhìn thấy đôi mắt ngây thơ ngáy ngủ của cậu thì thập phần buồn cười nói, “Đến, đến ngủ trên giường.”

“Nga.” Tư Đồ Cẩn thuận theo gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời Tư Đồ Bích lại theo thói quen định ôm chầm sờ soạng thắt lưng, rồi còn muốn hôn hôn môi y, xong rồi mới yên tâm nằm xuống thoải mái tiếp tục chìm vào ngủ say. Ánh mắt Tư Đồ Bích mềm mại cẩn thận nâng đầu của cậu khỏi vai mình từ từ đặt xuống giường. Cam Đường đang chờ ở bên ngoài động tác cũng nhanh nhẹn, nghe được trong phòng có âm thanh vang lên thì không bao lâu sau đã mang chậu nước rửa mặt đến hầu hạ công tử gia nhà mình rửa mặt, sau đó liền giúp y chải đầu chỉnh sửa y quan. Sau khi hoàn thành moi chuyện thì nhìn sa lậu2 thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Cam Đường gấp rút phân phó người khác chuẩn bị kiệu, lại hầu hạ y dùng thêm chút điểm tâm rồi mới vội vàng tiễn người ra cửa.

Chân trời vẫn chưa kịp ửng sáng, cuộc sống thường nhật ở Nghê Đô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, trên đường chỉ mơ hồ nghe thấy vài tiếng gà gáy chó sủa, lại bởi vì khí trời rét lạnh mà càng thêm có vẻ tiêu điều. Trên đường cơ bản chưa có người đi lại, ngẫu nhiên nhìn thấy cũng đều là hình ảnh quan viên vội vàng ngồi kiệu tiến cung. Tư Đồ Bích vén màn kiệu nhìn ra ngoài, gió sớm lăng liệt đập vào mặt mang theo hàn ý đến tận xương.

Cỗ kiệu đầu tiên tiến vào cửa cung luôn là kiệu của Trương Thái sư, bởi vì lão quyền cao chức trọng nên những quần thần văn võ khác cho dù đến trước cũng tự giác nhường lại vị trí đầu tiên. Tư Đồ Bích thậm chí đã từng nghe được mấy trường hợp, có vài tân quan vừa mới nhậm chức bởi vì không biết quy củ này nên vô tình đoạt mất vị trí đầu tiên, sau khi bãi triều liền bị gia đinh của Trương Thái sư chờ sẵn bên ngoài đánh người hỏi tội.

“Trương Thái sư nãy cũng thật là lớn lối a. . . . . .” Cam Đường đang đứng bên ngoài kiệu nhỏ giọng cảm khái. Tư Đồ Bích cười cười dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gã làm một thủ thế chớ có lên tiếng, sau lại quay đầu nhìn cỗ kiệu của Trương Thái sư đang ở đằng trước, khóe miệng hơi gợi lên mỉm cười.

Trên triều hôm nay cũng không có đại sự gì mới, chỉ đem những vấn đề còn xót lại ngày hôm qua xử lý xong liền chuẩn bị bãi triều. Đối với sự gọn gàng lưu loát trong hành động của Quân Thụy Tư Đồ Bích vẫn vô cùng tán thưởng, chính thái độ này khiến y nhớ đến một vài chuyện xưa lúc tiên Đế thượng triều. Khi đó Quân Thái với thân phận Thái tử cũng phải vào triều nghe luận, mỗi lần thượng triều thì phải đợi đến khi mặt trời lên cao Quân Thái mới có thể quay về Thái tử phủ, đơn giản chỉ là chút tranh chấp vô nghĩa nhưng tiên Đế cứ chần chừ không quyết khiến thời gian lãng phí kéo dài. Ở phương diện này, Quân Thụy đích xác quyết đoán hơn tiên Đế không ít.

“Có chuyện thượng tấu, vô sự bãi triều.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám tuyên chỉ truyền đến khiến Tư Đồ Bích giật mình hồi thần, tiếp tục đoan chính nhìn thẳng xuống chân mình. Chức quan của y vốn chỉ là tứ phẩm, cho nên vị trí trong điện cũng là ở nơi cuối cùng gần cửa ra vào, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt Hoàng đế đều không thể nhìn rõ nên thật ra cũng không cần giữ bộ dáng khiêm cung như thế, bất quá y thật sự không đoán ra bước tiếp theo Hoàng đế muốn làm gì với mình nên thời thời khắc khắc đều phải tự giữ thân thận trọng.

“Nếu vô sự liền bãi triều đi.” Lời nói khinh miêu đạm tả của Hoàng đế truyền đến dưới điệ, chúng đại thần liền hành lễ cáo lui rồi theo thứ tự rời khỏi đại điện. Tư Đồ Bích ở cửa, có thể lui ra trước tiên, nhưng y biết sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

“Tư Đồ đại nhân xin dừng bước.” Vừa đi tới cửa liền có thái giám cản y lại. Tư Đồ Bích cười cười, đứng ở một bên ngắm phong cảnh, khi tất cả đại thần đều đã rời khỏi Tuyên Hòa cung, thái giám kia mới làm một tư thế “Thỉnh”, Tư Đồ Bích liền quay người bước vào trong điện.

Bên trong đại điện rộng lớn trống trải, khi y bước vào còn nghe được rõ ràng tiếng bước chân nhẹ nhàng ma sát trên mặt đất. Tư Đồ Bích bình thản bước vào cung kính hành lễ, quỳ rạp trên mặt đất tung hô vạn tuế.

Không có nghe được tiếng cho phép Tư Đồ Bích chỉ có thể tiếp tục quỳ, loai trạng thái này khiến trong lòng y cảm thấy rất không thoải mái, thế nhưng Hoàng đế không hề lên tiếng ắt hẳn là muốn nhìn thấy bộ dáng không thoải mái của y. Tư Đồ Bích đoán được điểm này nên bắt đầu thả hồn nghĩ đến một ít sự việc thượng vàng hạ cám, cố bắt mình lộ ra bộ dáng nơm nớp lo sợ thẳng đến khi Hoàng đế cảm thấy hài lòng mở miệng thì suy nghĩ của y mới toàn bộ quay về.

“Gần đây Trương thái sư lại dâng sớ luận tội vài vị đại thần trong triều, ngay cả quan viên của Lại bộ gần đây cũng bị xét xử không ít.” Thanh âm lãnh đạm của Hoàng đế truyền đến, chậm rãi nói, “Ái khanh, ngươi đối với việc này có kiến giải gì không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, thần đối việc này hoàn toàn không biết gì cả.”

“Hoàn toàn không biết gì cả? Trẫm phong cho ngươi làm Ngự Sử trung thừa, chức trách của ngươi là giám sát hành vi của quan viên trong triều, vậy mà bây giờ ngươi lại nói với Trẫm là ngươi hoàn toàn không biết gì cả?” Quân Thụy cố gắng chế trụ cơn giận gằng giọng. Lần trước việc y tùy tiện rời cung mình đã bỏ qua không tính toán đến, thế nhưng bộ dạng giả vờ nơm nớp lo sợ kém cõi vừa rồi cùng với khẩu khí nói chuyện hiện tại đúng là khiến người ta tức giận đến mức muốn lao ra bóp chết y mà.

“Thần nô độn, không phải là nhân tài làm quan.” Tư Đồ Bích cúi đầu càng thấp hơn nữa, tỏ ra bộ dáng sợ hãi cực độ khiến cho Hoàng đế càng nhìn càng tức giận. Quân Thụy bỗng nhiên đứng lên bước nhanh xuống bên cạnh Tư Đồ Bích, chế trụ nâng cằm của y lên để nhìn rõ đôi mắt thanh minh của đối phương, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tư Đồ Bích, ngươi không cần giả vờ tỏ ra bộ dạng này, đừng nghĩ rằng như vậy sẽ khiến Trẫm chán nản từ bỏ, ngươi như thế này chỉ khiến dục vọng của Trẫm càng bị khơi mào nhanh hơn thôi, chỉ khiến Trẫm càng muốn áp đảo ngươi bên dưới hung hăng thao lộng! Ngươi hiểu chưa?”

“Bệ hạ thật sự đúng là tài hoa hơn người.” Tư Đồ Bích cười đến ánh mắt loan loan, bên trong sóng mắt xanh biết nhộn nhạo tựa hồ đúng là một lời khen ngợi, thế nhưng chỉ khiến cho Quân Thụy có xúc động muốn xô ngã y xuống mặt đất rồi lại hung hăng bồi thêm mấy đá. Thế nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn, hơi hơi thả lỏng ngón tay đang chế trụ cằm của đối phương: “Tư Đồ Bích, ngươi đừng quên hơn bốn tram tính mạng của Tư Đồ gia đều phải dựa vào ngươi mà tồn tại. Nếu Trẫm thấy ngươi không vừa mắt thì người chết cũng không phải chỉ một mình ngươi. Ngươi có thật sự hiểu rõ?.”

“Bệ hạ, thần thật sự hiểu rõ, Tư Đồ gia vẫn còn giá trị lợi dụng rất lớn, vì thế cho nên dù vi thần có chết Tư Đồ gia hiện tại cũng không thể sụp đổ.” Tư Đồ Bích cười nhạo nói, “Hành động gần đây của Trương Thái sư đơn giản chỉ là muốn cắt giảm phe cánh của Tư Đồ gia mà thôi. Thật ra việc này cũng không thể chỉ trích gì lão, quan trường vốn chính là hay đấu đá như thế, không phải ngươi chết chính là ta vong.”

“Phải, sự thật đúng là giống như ngươi nói.” Quân Thụy gật đầu, biểu tình của hắn trở nên nghiêm túc, “Chẳng qua với lực đạo và phạm vi hành động của Trương Thái sư lần này, chỉ sợ lão đã quyết tâm muốn nhổ sạch thế lực của Tư Đồ gia trong triều đình, mượn cơ hội đó thao túng triều chính. Hơn nữa ngươi hẳn cũng đã biết, Trương Thái sư luôn chủ trương duy trì đức độ Nho gia quân tử, đối với việc Trẫm đích thân gia phong chức vị cho ngươi hẳn là cũng có không ít phê bình kín đáo.”

“Dùng lý do này lão không những có thể đầy quét sạch phe phái đối lập, mà lý do này còn có thể giúp đám môn sinh của lão và những người hùa theo mượn lời ám chỉ, cho rằng ta dĩ sắc thị quân, *** loạn hậu cung. Vừa lúc lợi dùng những dư luận đó mà công khai giương lên lá cờ thanh quân trắc3, dương chính khí.” Tư Đồ Bích tiếp lời, bình tĩnh phân tích.

“Đúng, lý do này đủ cho lão diệt trừ ngươi, sau đó có thể trắng trợn sắp xếp người của mình bên cạnh Trẫm.” Quân Thụy khoanh tay đứng, trầm giọng nói, “Việc hiện tại khiến Trẫm khó xử nhất chính là trong đám văn thần không có một người nào Trẫm có thể tín nhiệm, như thế liền không thể tổ chức được thế lực đủ khả năng đối chọi với lão, đúng là khiến người căm tức mà.”

———————————

1/ Mộng đẹp với Chu công: lấy ý từ thành ngữ “Đánh cờ với Chu công” chỉ việc đi ngủ. Tích dựa trên việc Khổng Tử ngủ mơ thấy mình được mời đi đánh cờ với Chu công.

Chu Công là một tước vị của nhà Chu, người làm chức này thường là người phụ tá cho Chu Vương trị vì thiên hạ. Vị Chu Công đầu tiên trong lịch sợ họ Cơ tên Đán (khoảng 1100 trước Công Nguyên), cũng còn gọi là Thúc Đán, con thứ tư của Chu Văn Vương Cơ Xương. Nhân việc ông được phong đất Chu (nay là phía Bắc huyện Kỳ Sơn, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) nên được gọi là Chu Công hay Chu Công Đán. Ông là một chính trị gia, một nhà quân sự tài ba và nhà tư tưởng kiệt xuất của giai đoạn đầu thời Tây Chu, được tôn là người đặt nền móng cho Nho học sau này. Ông cũng là một trong những bậc thánh nhân thời cổ đại mà Khổng Tử sùng kính nhất đời.

2/ Sa lậu: dụng cụ lọc nước, dùng nước đo thời gian của cổ nhân. Một loại đồng hồ cổ điển.

3/ Thanh quân trắc: Diệt trừ kẻ xấu bên cạnh nhà vua.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play