Trác Diệp mặc bộ quần áo lam nhạt vào, đi ra khỏi bình phong, ngồi vào trước gương đồng, dùng một dây cột tóc cùng màu quần áo cột tóc bó kiểu nam tử rồi quay người cười hỏi Phượng Thất: “Thế nào?”
“Một thân nam trang của cô nương thật khiến ta và Tam ca không bằng!” Phượng Thất gật đầu mỉm cười, đáy lòng tán thưởng nói.
Trác Diệp dáng người cao gầy, rất xinh đẹp, lại hoàn toàn không có điệu bộ ưỡn ẹo của nữ nhi bình thường, hôm nay mặc nam trang vào, giơ tay nhấc chân càng là tiêu sái tự nhiên, thật sự hiển nhiên là một công tử nhẹ nhàng.
“À.” Trác Diệp thấy Phượng Thất hào phóng tán thưởng chỉ cười nói: “Như vậy thì tốt rồi, ra ngoài đi xem có thể trộm được tâm hồn của các giai nhân thiếu nữ trở về không.”
“Cô nương thật…!” Phượng Thất nhìn Trác Diệp khó có được bộ dáng tung tăng, nghịch ngợm như chim sẻ, nhịn không được cười ra tiếng: “Nếu như có cô nương thật sự trao trái tim cho cô, chỉ sợ khiến nàng ta phải tan nát cõi lòng rồi.” Dừng một thoáng lại dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Trác Diệp gật đầu, đi theo Phương Thất vào gian trước.
Phượng Tam nhìn lướt qua Trác Diệp, không có biểu lộ gì nói: “Đi thôi.”
Lần này ra ngoài chơi chỉ có hai thị vệ đi theo, hai người kia không biết được phái đi làm cái gì rồi, Thanh Trúc và hai thị vệ cưỡi ngựa, lái xe đổi thành một người đàn ông dáng người khôi ngô.
Trác Diệp tham quan cảnh phố, không ngừng nhìn quanh ra ngoài từ cửa sổ xe.
Phượng Thất thấy thế nhẹ nói: “Chúng ta ngồi xe đến chân núi, dưỡng sức leo lên trên đi tham quan, chạng vạng trời tối, nếu cô muốn dạo chơi, chúng ta có thể đi bộ dạo Nguyệt Lãm hồ, đoạn phố kia là phố buôn bán, buổi chiều cũng rất náo nhiệt.”
“A, được.” Trác Diệp lên tiếng, buông màn xe xuống, trở về nhàn nhạt nhìn Phượng Thất tươi cười.
Đứng ngay dưới chân núi, Trác Diệp giương mắt nhìn lên, thấy cây cối xanh um, đình đài so le, cảnh sắc hợp lòng người, mặc dù không bằng Thái Sơn, Hoàng Sơn hùng vĩ tràn đầy khí thế nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần, tĩnh mịch hàm súc thú vị khác.
Đường núi đã được sửa chữa đơn giản, đã có không ít du khách leo lên những bậc thanh bằng đá. Trác Diệp phát hiện không ít người ăn mặc rất thư sinh, không khỏi thấp giọng nói: “Không thể tưởng tượng được thư sinh tại đây cũng đều rất ưa tập thể hình.”
Tập thể hình? Phượng Thất cảm thấy từ so sánh này thật mới lạ, nhưng trên mặt vẫn mang theo một chút cân nhắc, đại khái cũng hiểu ý nghĩa từ, không khỏi mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày hội thi thơ mỗi năm tổ chức một lần của Trạm Châu, thư sinh cũng sẽ nhiều hơn.”
“A, thì ra là thế.” Trác Diệp gật đầu, xem ra bọn họ trèo lên trên núi cũng không phải đơn thuần như vậy! Hội thi thơ? Rất nhiều nhà thơ đều là từ những hội thi này mà nổi danh! Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao…
“Công tử, cảnh sắc dưới núi cũng không tệ, Thanh Trúc nghỉ ngơi cùng ngài tại đây, đợi Tam gia và Trác cô nương xuống được không?” Thanh Trúc bỗng nhiên mở miệng, cẩn thận từng li từng tí mà nói.
“Không cần, ta đi lên với bọn họ.”
Thanh Trúc nghe vậy, vẻ mặt lo lắng mà nói: “Công tử! Thân thể của ngài…”
“Ta không sao!” Phượng Thất bông nhiên thay đổi thái độ tao nhã trước kia, ngữ khí nghiêm khắc mà nói.
“Thât đệ, đừng miễn cưỡng.” Phượng Tam nhìn qua Phượng Thất, thần sắc hiện lên tia lo lắng.
“Tam ca yên tâm, không có chuyện gì.” Phượng Thất mỉm cười nói.
Trác Diệp cảm thấy đoạn đối thoại của bọn họ có chút quái dị, quay đầu nhìn kỹ Phượng Thất, phát hiện sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn ngày xưa liền trầm ngâm một lúc, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Sắc mặt huynh không tốt, không thoải mái sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT