Trạm Châu, thành trì nổi tiếng của Thiên Thạch Quốc, thành bên cạnh ngọn núi cảnh sắc tú lệ, trong thành cảnh sắc bên hồ say lòng người, phong cách kiến trúc nghiêng về lối uyển chuyển hàm súc dịu dàng, thực có cảm giác như ở Tô Châu.
Trác Diệp đi theo huynh đệ họ Phượng đến Trạm Châu ba ngày rồi, lúc này, nàng thuận tay nâng cằm lên, ngồi ở trước của số nhìn ra bên ngoài trông tước điểu vui đùa ầm ĩ đến ngẩn người.
Đây là một khu vườn u tĩnh tao nhã lịch sự, nha hoàn, tôi tớ cũng không thiếu, đều rất cung kính với huynh đệ họ Phượng, xem ra cũng là một trong những sản nghiệp nhà họ rồi.
Phượng Tam đến nơi này bỗng nhiên trở nên bận rộn, sáng sớm đi ra ngoài, buổi tối khuya mới trở về, Trác Diệp mấy ngày nay dường như không nhìn thấy hắn.
Ngược lại Phượng Thất vào ban ngày trong lúc rảnh rỗi liền cùng nàng nói chuyện phiếm uống trà, cho dù thái độ Trác Diệp luôn khách khí xa cách, đa số đều là hắn nói nàng nghe, hắn cũng lơ đễnh, cười ôn nhã với nàng như trước, thuật lại những kiến thức và chuyện lý thú.
Trong lòng Trác Diệp âm thầm suy đoán, không biết hắn thật sự sợ nàng nhàm chán, hảo tâm giải buồn cùng nàng, hay là đến trêu chọc nàng nói chuyện, xem phản ứng của nàng, lôi kéo tìm hiểu nội tình bên trong nàng?
Không thể trách nàng đa nghi, từ lúc nàng bắt đầu gặp bọn họ, nàng hầu như xác định bị bọn họ giam lỏng …
Trác Diệp còn chú ý tới mấy ngày gần đây, sắc mặt Phượng Thất càng ngày càng tái nhợt, thân thể cũng hư nhược đi không ít, đến nỗi đi vài bước đường mà đã bắt đầu thở dốc trầm thấp, nhìn kỹ trên trán còn rịn mồ hôi.
Hắn là một nam tử còn trẻ tuổi, sao cơ thể lại đến nông nỗi này? Đi vài ngày đường thôi đã ăn không tiêu? Mặc dù trong lòng nghi hoặc Trác Diệp nhưng lại chưa từng hỏi, sự kiện thuốc cảm mạo vẫn còn là ký ức mới mẻ với nàng, cũng không muốn nhiều sự cố thêm nữa.
“Cảnh vườn có vẻ trang trí rất tốt? Lại khiến cho Trác cô nương nhìn đến xuất thần.” Tiếng nói trầm thấp nhu thuận, không cần nhìn, Trác Diệp cũng biết ai đến rồi.
Trác Diệp qua đầu lại, không tiếp lời Phượng Thất mà cười nhạt hỏi: “Thất công tử hôm nay lại định giảng giải cho Trác Diệp chuyện gì thú vị nữa đây?”
Trác Diệp là người hiện đại vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, Phượng Thất nói cho nàng chuyện gì cũng chẳng gợi nổi hứng thú cho nàng, chỉ là nàng không muốn nói nhiều, đành để hắn nhiều lời, ngẫu nhiên nàng mới đáp lại vài câu
“Hôm nay mang cô ra ngoài một chút, đã đến Trạm Châu, thoáng chốc cũng muốn trèo lên ngọn núi cao xanh, dạo quanh hồ Lãm Nguyệt.” Phượng Thất vừa nói vừa đưa ra một bộ nam trang, cười nói: “Đi thay đi, Tam ca đã chờ chúng ta ở trước sảnh rồi.”
Trác Diệp sửng sốt một chút, đôi mắt khẽ cong, mỉm cười nói: “Được, chờ một lát.” Nói xongn liền cầm lấy quần áo đi vào sau tấm bình phong. Có thể đi ra ngoài du ngoạn, nàng vẫn vô cùng vui vẻ.
Phượng Thất bị nụ cười sáng ngời của nàng khiến ngu ngơ cả buổi, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy nàng cười thực tâm, lại tươi đẹp khiến cho lòng hắn nhảy nhót không thôi.
Đã phục hồi tinh thần lại, Phượng Thất không khỏi nghĩ thầm, phải vậy không… Bọn họ thực sự đã suy nghĩ nhiều rồi? Hắn nhìn ra được, những ngày bình thường, nàng thật sự bất đắc dĩ, không hề vui sướng gì…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT