Trác Diệp cười khổ, thì ra đây thật sự không phải là ảo giác của nàng. Nhưng bị thổ lộ bất thình lình khiến nàng đã loạn nay lại càng loạn thêm.

Bây giờ nàng hối hận không thôi, khi không xuất cung lại chạy tới Cẩn vương phủ làm gì! Chạy tới thì thôi, lại còn kể chuyện gặp Thái hậu nữa chứ! Kể thì thôi! Sao lại cố sống cố chết nói chuyện thái hậu điểm loạn uyên ương làm gì vậy nè... Quả thực là tự gây nghiệt không thể sống mà!

Phượng Lâm Ca nói được lời nhẫn nhìn đã lâu rồi thì không còn bồn chồn lo lắng như trước nữa, đôi mắt dịu dàng thâm tình nhìn Trác Diệp, nhẹ giọng hỏi: "Diệp Nhi... Hù nàng rồi sao?"

"Lâm Ca... Có phải là... Có phải là... Gần đây có lời nói việc làm gì, gì đó... Khiến huynh... khiến huynh hiểu lầm không?" Trác Diệp lúng ta lúng túng nói cà lăm.

"Aiz..." Phượng Lâm Ca than nhẹ một tiếng dở khóc dở cười: "Diệp Nhi, nàng quả thực cho là như thế sao?"

"Ta..."

Trác Diệp quẫn bách không biết đáp sao cho phải, trong lòng thì thầm mắng mình không có tiền đồ, trước khi xuyên không nàng còn bị đứa trẻ con lúc còn học trong nhà trẻ tỏ tình rồi cơ mà! Tới trung học lại càng không thiếu người theo đuổi, không phải nàng đã sớm thành sớm đã thành thói quen được nam sinh tỏ tình rồi sao, cũng có thể bình tĩnh tỉnh táo đáp lời cơ mà? Sao bây giờ gặp phải huynh đệ họ Phượng này lại túng quẫn, đứng ngồi không yên thế này? Đúng là càng sống càng tụt lùi!

"Nha đầu ngốc..." Phượng Lâm Ca đưa tay xoa trán Trác Diệp một cái, sau đó nghiêm túc nói: "Từ lúc mới quen biết Diệp Nhi, ta quả thực đã từng có tâm lí tò mò muốn tìm hiểu, Diệp Nhi thông minh xinh đẹp, có tài sáng tạo nhanh nhẹn mà lại vừa thần bí, quả khiến người ta không tưởng tượng nổi!"

Chân mày Trác Diệp hơi nhíu lại, không nói gì.

Phượng Lâm Ca tiếp tục nói: "Tính tình Diệp Nhi tỉnh táo thong dong, mọi chuyện không quan tâm hơn thua, lạnh nhạt với đời, mặc dù thỉnh thoảng có hơi xúc động nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, bình tĩnh ứng phó... Ta dần dần bị nàng hấp dẫn, trong lòng bắt đầu có cảm giác đặc biệt, càng lúc càng muốn tới gần nàng, cũng càng lúc càng muốn hiểu thêm về nàng... Về chuyện của nàng, muốn nhìn nàng cười, muốn ở cạnh nàng, cho dù là... Nàng chỉ ngồi đó nghe ta lải nhải..." Phượng Lâm Ca khẽ dừng, đôi môi khẽ mỉm cười, bâng khuâng như đang nhớ lại: "Tựa như lúc ở Trạm Châu vậy..."

"Lúc đó ta..." Trác Diệp muốn nói chen vào, nhưng vừa mở miệng lại chẳng biết nói gì cho phải.

"Ta hiểu, khi đó... Chắc Diệp Nhi đã lờ mờ đoán được thân phận của ta và Tam ca, muốn giữ khoảng cách với chúng ta." Phượng Lâm Ca tiếp lời, than nhẹ một tiếng rồi lại nói: "Aiz... Ta biết, thật ra bây giờ Diệp Nhi không muốn có quan hệ gì với hoàng tộc, ở lại Thịnh Kinh quả thực là ta và Tam ca ép nàng, là nàng thân bất do kỷ..."

"Lâm Ca... Aiz..." Trác Diệp nghe ra ý áy náy của Phượng Lâm Ca, trong lòng có chút không đành lòng, mở miệng muốn an ủi hắn nhưng lại cảm thấy lời hắn nói quả là suy nghĩ trong lòng của nàng thì không khỏi thở dài một tiếng, chỉ khẽ mím đôi môi anh đào.

Phượng Lâm Ca mỉm cười với Trác Diệp, tiếp tục nói: "Lúc giữ nàng lại ở Phong thành quả là có ý hoài nghi, nhưng chút hoài nghi đó cũng chẳng giữ được bao lâu, cách làm người của nàng, bản tính của nàng, ta và Tam ca đều thấy rất rõ, sau đó vẫn không thả nàng đi... Chỉ là... Đơn thuần không thể buông nàng ra được..." Phượng Lâm Ca nói đến đây thì bỗng nhiên thở dài một tiếng nói: "Ta nghĩ... Tam ca cũng như thế..."

Môi anh đào của Trác Diệp đã mím thành một đường chỉ, tâm tình càng phức tạp không nói nên lời, bọn họ... Không chịu thả nàng đi là vì... Không buông được nàng sao? Rốt cuộc là nàng ngốc quá à? Hay là... Trong tiềm thức của nàng vẫn không muốn nghĩ tới chuyện này? Thật ra tình cảm hai huynh đệ bọn họ ngày một khác, nếu nàng... quả thực không thể có cảm giác... thì tính sao đây?"

"Lúc đầu ta cũng không hiểu cảm giác đó với nàng là gì, chờ tới lúc ta hiểu thì nàng đã..." Phượng Lâm Ca dừng một chút rồi chỉ vào ngực, nhìn Trác Diệp vẻ thâm tình rồi nói: "Nàng đã in sâu ở đây, cắm rễ ở chỗ này rồi..."

"Lâm Ca..." Trác Diệp cười khổ nói: "Huynh khiến cho ta ngày càng loạn... Làm sao bây giờ... Ta... Ta không biết đối mặt với huynh thế nào, cũng không biết đối mặt với Thụy Vương gia thế nào, những chuyện này đều là những chuyện ta chưa từng nghĩ..."

"Xin lỗi, Diệp nhi..." Phượng Lâm Ca áy náy nhìn Trác Diệp.

Trác Diệp lắc đầu: "Huynh chẳng có lỗi gì với ta cả, thích một người cũng không sai, có điều... bây giờ ta không tiếp nhận được, ta cần suy nghĩ thật kĩ... ta... ta cần tỉnh táo lại một chút..."

Phượng Lâm Ca gật đầu: "Diệp Nhi yên tâm, ta sẽ không ép nàng lựa chọn, nhưng nàng phải hiểu, Tam ca sẽ không dễ dàng buông tay đâu, ta cũng sẽ không buông tay!" Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ yên lặng chúc phúc Tam ca và Trác Diệp, nhưng bây giờ thì khác, hắn tin trong tương lại không xa, hắn sẽ có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho nàng.

Phượng Lâm Ca biết rõ đối với Trác Diệp, hắn và Tam ca đều dành hết tình cảm, sẽ không nhường nhịn lẫn nhau! Huynh đệ là huynh đệ, tình cảm là tình cảm, vậy thì... Cạnh tranh công bằng thôi! Còn có Liên Tiêu kia nữa, ánh mắt hắn nhìn Trác Diệp... Aiz... E là hắn ta cũng là địch rồi! Không biết hắn ta đã thổ lộ với Trác Diệp chưa, đã rõ tình cảm đối với Trac sdiệp chưa...

"Aiz..." Trác Diệp đưa tay xoa huyệt thái dương, nàng cảm thấy như đầu phình to ra, nàng không nên phiền não vì những chuyện này sao? Nàng có thể không nghĩ tới nữa không? Nếu như... nàng dứt khoát né tránh thì có phải sẽ không cần đối mắt nữa không?

Trác Diệp hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt nóng rực của Phượng Lâm Ca: "Lâm Ca... Ta... Ta hơi mệt, muốn, muốn về trước, huynh nghỉ ngơi cho tốt."

"Được." Phượng Lâm Cả mỉm cười gật đầu với nàng. Hắn biết nàng cần có thời gian, cần yên tĩnh...

Trác Diệp đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ của Phượng Lâm Ca như trốn ma.

Phượng Lâm Ca nhìn bóng lưng của Trác Diệp, bất đắc dĩ cười khổ, bất kể là hắn hay là Tam ca, hoặc cả Liên Tiêu hay những người khác, muốn chiếm trái tim nàng làm tù binh chỉ e là không dễ như vậy! Dường như nàng... Chưa vào giờ vướng bận để người khác bước vào cuộc sống của nàng... Hơn nữa, còn muốn duy trì trạng thái như vậy... Nàng cũng không thích liên quan tới vương tôn quý tộc, một lòng hướng về cuộc sống tự do tự tại như mây bay, đó là một vấn đề...

Trác Diệp trở về Thụy vương phủ, hai tay ôm đầu gối ngồi ở trên giường ngây ngừoi hồi lâu, Xảo Linh đưa trà hoa quả vào, thấy Trác Diệp ngây người thì biết nàng có tâm sự, nhưng cũng không dám hỏi thăm mà chỉ âm thầm suy đoán trong lòng, chắc không phải liên quan tới Vương Gia đấy chứ? Mà cũng chẳng biết là vị Vương Gia nào nữa...

Sau giờ cơm tối, Trác Diệp liền đi nghỉ sớm, nhưng lật qua lật lại trên giường mãi mà vẫn chẳng ngủ được...

Ngày hôm sau, Trác Diệp vác đôi mắt gấu mèo đi theo...

Xảo Linh cầm một thứ tới, nhìn đôi mắt thâm quầng của nàng thì không khỏi hoảng sợ nói: "Cô nương, cả đêm cô không ngủ sao ạ?"

Trác Diệp miễn cưỡng mỉm cười với nàng: "Không sao, chỉ mất ngủ chút thôi." Nàng liếc qua thứ đồ trong tay Xảo Linh, hỏi: "Trong tay em cầm cái gì thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play