"Ôi..." Trác Diệp thở dài: "Hôm nay ta tiến cung gặp thái hậu..."
Trong lòng Phượng Lâm Ca đột nhiên xiết chặt, nhìn Trác Diệp" "Ồ? Thái hậu tuyên nàng à?"
"Ừ, thái hậu bà ấy... tò mò làm sao ta mời được thánh y..." Trác Diệp gật đầu, thản nhiên nói.
Phượng Lâm Ca cũng không thấy ngoài ý muốn với đáp án này, hắn hơi trầm tư rồi lại cẩn thận hỏi: "Thái hậu... nói gì với nàng sao?"
Trác Diệp thoáng do dự một chút rồi cười khổ nói: "Thái hậu nương nương muốn điểm uyên ương, muốn ta làm thị thiếp cho Thụy Vương gia.."
"Tam ca... nói thế nào?" Phượng Lâm Ca hơi bồn chồn nhìn Trác Diệp.
"Thụy Vương gia... từ chối rồi..." Trác Diệp thở dài một tiếng, nói: "Aiz... Nếu huynh ấy không kịp cản ta thì... lúc đó ta.... Có khi đã xông lên nói mấy lời không nên nói rồi."
Phượng Lâm Ca im lặng một chút rồi chăm chú nhìn Trác Diệp, hỏi: "Diệp Nhi không muốn gả cho Tam ca sao?"
"Ta... Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề lập gia đình..." Trác Diệp hơi ngây người nói.
"Tại sao? Diệp Nhi... Cũng không còn nhỏ nữa." Phượng Lâm Ca thương tiếc nhìn Trác Diệp. Thật ra... với độ tuổi này của nàng thì đa có thể làm mẹ mấy đứa trẻ rồi...
"Ta không muốn chia chồng với người khác, càng không gả làm thiếp người khác, bất kể thân phận người đó là gì!" Trong giọng nói Trác Diệp hơi có vẻ bất đắc dĩ, lại kiên định lạ thượng! Nàng thoáng dừng, môi nở nụ cười khổ: "Lâm Ca có thấy ta kỳ lạ lắm không? Vào thời đại nữ tử phải tuân theo tam tòng tứ đức này, ta lại có cách nghĩ phản đạo như thế."
Lần đầu tiên Phượng Lâm Ca nghe thấy lời ấy, khuôn mặt tuấn tú quả hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng tiêu tan, dịu dàng mỉm cười nói: "Ta đã biết Diệp Nhi không giống những cô gái tầm thường, cũng có người dùng cả đời để toàn tâm toàn ý yêu nàng."
Trác Diệp nghe vậy không khỏi ngoài ý muốn nhìn Phượng Lâm Ca, lúc trông thấy ánh mắt đầy tình ý, trong lòng nàng đột nhiên hơi khác cự, như thể có thứ gì đó đang ngọ ngoạy...
Hai gò má Trác Diệp đỏ lên, vội vàng dời mắt...
Chuyện này... Chẳng lẽ Lâm Ca cũng... Trác Diệp hơi mơ màng, có phải... nàng nhìn lầm rồi không?"
"Diệp Nhi... " Phượng Lâm Ca dịu dàng gọi.
"Hả?" Trác Diệp nhẹ giọng đáp lời.
"Tam ca đã từ chối thái hậu, tại sao nàng còn không vui?" Phượng Lâm Ca dịu dàng nhìn Trác Diệp, nhẹ giọng hỏi.
"Ta... Ta cũng không biết, trong lòng... hơi loạn..." Trác Diệp hơi bất lực.
"Aiz..." Phượng Lâm Ca khẽ thở dài một tiếng, lại thì thào: "Diệp Nhi..."
"Hả?" Trác Diệp cúi đầu vô ý thức vò góc áo.
"Tam ca huynh ấy... thích nàng..." Phượng Lâm Ca gian nan mở miệng nói.
"..." Trác Diệp khẽ run lên, chỉ cúi đầu không lên tiếng.
"Diệp Nhi cũng biết đúng không?" Phượng Lâm Ca nói hơi chua xót.
"Ta..." Trác Diệp biết nên mở miệng thế nào, đành khẽ gật đầu một cái.
"Tam ca từ chối thái hậu hẳn là có ý định khác, chắc là... không muốn để nàng thiệt thòi..." Trong lòng Phượng Lâm Ca thầm than, xem ra Tam ca huynh ấy cũng rất nặng tình với Trác Diệp.
"..." Môi Trác Diệp khẽ mấp máy, vẫn không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng...
"Diệp Nhi..." Phượng Lâm Ca khẽ gọi lần nữa.
"Ừ?" Góc áo Trác Diệp đã sắp bị nàng vò nát rồi, tiếp tục nhỏ giọng đáp lời Phượng Lâm Ca.
Yết hầu Phượng Lâm Ca bỗng khẽ nhúc nhích, im lặng rồi lấy dũng khí rồi: "Ta cũng thích nàng..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT