Lau lau hơi nước bám đầy mặt gương, vừa tắm rửa xong, Ogihara nhìn kỹ mình trong gương... Vóc dáng hình như vẫn quá thấp, da quá trắng nhìn không khỏe mạnh, gương mặt không ra con trai cũng chẳng ra con gái... Nhìn vào gương cố sức gồng người lên, Ogihara bỗng cảm thấy nhụt chí. Rõ ràng mỗi ngày cậu đều kiên trì tập luyện, sao lại không tráng kiện lên được chút nào. Nghĩ đến Tezuka mấy người họ, tuy rằng mới cấp hai cũng đã rất có khí thế rồi, sao mình thì càng lớn lại càng quái dị.
“Lúc nào mới có thể có hầu kết và râu đây?” Ogihara sờ sờ cằm và cổ, đặt hi vọng cuối cùng vào đây. Kiếp trước, lúc cậu ra đi chỉ mới 16 tuổi, còn chưa lên cấp ba, cũng không có râu và hầu kết, có lần bị một bạn trai cùng lớp cười nhạo. Không ngờ khi ở đây cậu lại vẫn dậy thì chậm như thế. Giơ hai tay lên, nhìn dưới nách là một mảnh trơn truột, Ogihara suy sụp cúi đầu, vì sao cậu lại không giống những đứa con trai khác.
“Backy bảo bối, con ở bên trong sao?” Mãi không thấy con trai út xuống lầu, Ken lo lắng đến phòng cậu tìm.
“Daddy, con đây.” Lập tức mặc quần áo, Ogihara mở cửa phòng tắm, “Daddy, con vừa đi chạy bộ, trở về mới đi tắm.”
“Backy, hôm nay con trưởng nhà Resse kết hôn, daddy và mommy muốn đi dự hôn lễ, con đi cùng chúng ta không?” Ken lấy khăn mặt từ phòng tắm ra, lau mái tóc vẫn nhỏ nước của đứa con.
“Không ạ, daddy, hôm nay con muốn đi thăm các anh.” Ogihara ngửa đầu nói với người cha cũng cao như đại ca, đồng thời trong lòng cũng muốn lúc nào đó cậu có thể cũng cao như daddy.
“Tốt lắm, nhớ bảo tài xế đưa con đi.” Biết con trai không thích mấy chuyện này, Ken cũng không miễn cưỡng.
“Không biết trận đấu thế nào rồi, sao giờ này Tezuka còn không gọi điện thoại cho mình.” Ogihara nhìn đồng hồ, hiện tại ở Luân Đôn là 10 giờ sáng, bên Nhật Bản chắc đã chạng vạng, trận đấu hẳn đã sớm kết thúc.
Bỏ mấy món đại ca và nhị ca thích ăn vào trong hộp, Ogihara cầm cặp ***g và canh gà chuẩn bị đi thăm các anh. Hai ngày nay các anh bề bộn nhiều việc, nghe nói đến thời gian ăn cũng không có. Cậu không thể giúp cái gì, chỉ có thể làm đồ ăn ngon cho các anh.
“Fuji.” Gọi lại người đi qua bên cạnh mình, Tezuka đi tới trước mặt Fuji. Fuji mặt không biểu cảm nhìn Tezuka, hai mắt lộ ra lạnh lẽo.
“Fuji.” Tezuka trầm giọng gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không nói gì. Người xung quanh bị không khí áp lực giữa hai người ảnh hưởng, đều trốn sang một bên.
“Vì sao lại sắp xếp Echizen đấu với Akutsu? Đừng nói đây là quyết định của HLV Ryuzaki. Tezuka, trong chuyện này HLV Ryuzaki luôn luôn nghe ý kiến của cậu.” Fuji tức giận hỏi. Nói về thực lực, Akutsu cũng không phải đối thủ của anh, vì sao lại sắp xếp anh đánh đôi, mà để Echizen đấu với Akutsu.
“Fuji, Akutsu sẽ không thắng cậu, nhưng cậu còn nhớ trận đấu của Itsuki-chan và Echizen Nanjiro không?” Tezuka quay đầu lại, nhìn Echizen và Akutsu đã đi vào sân chuẩn bị thi đấu.
“... Nhớ rõ.” Fuji trầm mặc một lúc rồi cũng quay đầu trả lời.
“Ryoma nếu muốn có tennis thuộc về mình, nhất định cậu ta phải đối mặt với các loại đối thủ khác nhau. Tuy rằng cậu ta đã có bước nhảy Split một chân và Drive B, nhưng như thế với cậu ta mà nói còn thiếu nhiều lắm.” Tezuka nói ra dụng ý của mình rồi hạ giọng, “Nếu không nói đến chuyện này, tôi sẽ sắp xếp để mình đánh đơn số hai. Làm đội trưởng, đầu tiên tôi phải lo lắng đến thành viên của mình.”
Fuji không nói gì, một lát sau, cười nói với Tezuka: “Đội trưởng, vừa rồi thực sự rất xin lỗi, nhưng tôi biết đội trưởng sẽ không để ý đâu.” Một tiếng đội trưởng làm Tezuka hiểu Fuji đã nghĩ thông suốt. Anh chỉ ừ một tiếng rồi trở về bên sân.
Trong sân, Ryoma điều chỉnh dây vợt của mình, vẻ mặt sung sướng mà nhìn về phía người đối diện, trong mắt hừng hực lửa giận. “Echizen, đừng để chúng tôi thất vọng đó, vị trí đánh đơn số 2 hôm nay tôi đã nhường cho cậu đó.” Ngoài sân, Fuji đã khôi phục như bình thường thoải mái nói, nhưng trong lời nói mang theo uy hiếp. Nếu như Ryoma thua, hậu quả hẳn là có thể tưởng tượng.
“Mada mada dane, Fuji senpai, tôi sẽ không thua anh, càng sẽ không thua hắn.” Ryoma giơ ngang vợt tennis, nhìn chằm chằm người đối diện. Hai tay Akutsu nắm chặt vợt tennis, khiêu khích nhìn Ryoma.
“A! Kia không phải đội trưởng của Rikkaidai, Yukimura Seiichi và đội phó Sanada Genichirou sao? Sao bọn họ lại xuất hiện ở giải thành phố Tokyo?!” Lúc này, trong những người xung quanh sân có người kinh ngạc thét lên, mọi người vội vã nhìn lại, thấy đúng là hai người kia.
“Xem ra tôi đã tới đúng lúc.” Yukimura đi tới bên cạnh Tezuka, cười nói với anh và Fuji. Phía sau là Sanada gần như cúi đầu, đi theo bắt chuyện.
“Yukimura, cậu cứ ra ngoài như vậy liệu có vấn đề gì không?” Fuji quan tâm hỏi, dù sao thân thể Yukimura cũng không tốt.
“Xem xong trận đấu tôi sẽ trở về, đã được bác sĩ cho phép rồi.” Yukimura giải thích. Khi hỏi được Renji rằng đối thủ trận chung kết của Seigaku hôm nay là Yamabuki, anh lập tức bảo Sanada cùng anh đến xem.
“Thật kì lạ nha, đội trưởng của Rikkaidai mà lại đến đây đến xem trận đấu của Seigaku. Hơn nữa, thoạt nhìn cậu ta và đội trưởng của Seigaku có quan hệ thật tốt, thực sự là rất kì lạ.” Thấy Yukimura và Tezuka có vẻ rất quen nhau, có vài người bắt đầu bàn luận. Dù sao Rikkaidai cũng là quán quân toàn quốc hai năm liên tục, mà lại ở Kanagawa. Lúc này đội trưởng Rikkaidai và “Hoàng đế” Sanada lại xuất hiện ở đây, thực sự là một chuyện cực kì khó tin. Đương nhiên, có mấy người đối với việc bọn họ đến tuyệt không cảm thấy kỳ lại, về phần nguyên nhân là gì, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Bắt gặp ánh mắt của Yukimura, Ryoma lập tức quay đầu. Nhớ tới lời Kawamura senpai vừa nói với cậu, khi thi đấu không nên lên lưới, Akutsu kia ở trước lưới sẽ rất nguy hiểm, Ryoma lạnh lùng cười. Nếu hắn ở trước lưới rất lợi hại, vậy cậu càng muốn xem hắn thực sự có bao nhiêu lợi hại. Trọng tài bên cạnh sân tuyên bố trận đấu lập tức bắt đầu, Ryoma giơ lên vợt tennis chỉ thẳng vào Akutsu nói: “Này, hôm nay tôi sẽ đem vết thương ông bạn để lại cho cậu ấy đòi lại cả gốc lẫn lãi luôn.”
Vẫn tựa vào lưới bảo hộ, Akutsu chậm rãi đứng thẳng người, đi tiến lên vài bước, thái độ hung hãn nói: “Hừ! Ngày hôm nay coi còn ai đỡ cho mày được không, hơn nữa...” Akutsu cũng chỉ vợt tennis vào Ryoma, “Muốn đòi nợ cũng không tới lượt mày!”
“Tezuka, sao cậu lại không ra sân?” Không nhìn đến khói thuốc súng mù mịt trong sân, Yukimura hỏi. Đối với Echizen, anh vẫn thấy lo lắng.
“Yukimura, Itsuki-chan là vì Echizen mà bị thương, để Echizen đấu với Akutsu là thích hợp nhất.” Tezuka vừa nói xong, Fuji liền nhìn sang anh, sau đó thân thiết cười cười rồi mới quay đầu lại. Tezuka lại không phát hiện, ánh mắt trước sau vẫn chăm chú vào trân đấu trên sân.
“Cũng đúng.” Mà Yukimura tuy cười nhưng trong mắt lại không hề có ý cười. Đôi mắt màu tím nhìn đường bóng mở màn của Echizen cho Akutsu, nụ cười nơi khóe miệng mang theo thâm ý.
Chỉ trong vòng mười phút từ lúc trận đấu bắt đầu, tình thế xảy ra nghịch chuyển. Đối mặt với người có hệ thần kinh vận động cực kỳ mạnh mẽ như Akutsu, Ryoma không thể nào dự đoán chuyển động tiếp theo của hắn, liên tiếp thất bại làm mọi người bên ngoài sân cực kì lo lắng.
“Sanada, nếu như Seigaku không thắng được Akutsu, cậu sắp xếp để Rikkaidai và Yamabuki tiến hành đấu giao hữu, cho Kirihara đấu với Akutsu.” Nhìn tình cảnh trước mắt, rõ ràng Yukimura bắt đầu không vui, sắc mặt trầm xuống.
“Seiichi, chuyện này tôi sẽ sắp xếp, chú ý thân thể của cậu.” Sanada không cần (phải) nghĩ ngợi mà đáp ứng luôn. Đối với anh, Yukimura có thể sớm bình phục là chuyện quan trọng nhất, huống chi chỉ là một Yamabuki nho nhỏ.
“Yukimura, chú nhóc của chúng tôi sẽ không khinh địch để bị đánh bại như vậy đâu, cậu cứ yên tâm xem đi.” Fuji nói. Đối với người có thể đấu ngang tay với mình, anh tin tưởng Echizen sẽ không thua. Tuy lúc đầu rất tức giận, vì Tezuka giao vị trí đánh đơn số 2 cho Echizen làm anh rất khó chịu. Nhưng Echizen thực sự rất có thực lực, đây là điều không thể nghi ngờ.
“Mada mada dane, Akutsu.” Tuy rằng đang thua nhưng Ryoma cũng không kinh hoảng chút nào. Một lần nữa đội mũ lên, Ryoma khiêu chiến lần thứ hai.
“Ryoma, chúng ta đổi trò khác đi?” Một thiếu niên mĩ lệ đi chân trần ngồi trên sân bóng, mồ hôi rơi xuống mang theo hương thơm nồng đậm, nói với thiếu niên cũng đi chân trần ngồi đối diện.
“Trò gì?” Thiếu niên kia có một đôi mắt màu hổ phách, tràn ngập hiếu kỳ nhìn đối phương.
“Ryoma, chúng ta hãy đánh đường bóng mà đối phương không thể đoán được. Ai đánh nhiều hơn thì thắng, ai thua thì tối nay phải tắm cho Karupin.” Đôi mắt đen của thiếu niên xinh đẹp nháy nháy, nói ra trò chơi mình vừa nghĩ, cũng tiện dẫn ra cách phạt thua của nó.
“Được.” Đối phương vừa nghe thì lập tức đứng lên, tiện tay kéo người đang ngồi dưới đất lên.
“Ha ha ha, Ryoma, tớ thắng, nha nha...” Thiếu niên mĩ lệ thoải mái cười lớn, mái tóc dài ướt mồ hôi bay bay. Không khí xung quanh đều tràn ngập mùi hương, trên người thiếu niên tản ra làn sương trắng nhàn nhạt.
“Backy...” Thấy đối phương hưng phấn, người thua cuộc dài giọng kêu một tiếng, biểu hiện sự mất hứng của mình.
“Ryoma, Ryoma, buổi tối cậu tắm cho Karupin nha.” Thiếu niên chạy tới, chẳng mảy may để ý sự sung sướng của mình đang chạm tới lòng tự trọng của người nào đó, kéo mũ đối phương xuống làm quạt. Tuy vậy, thiếu niên vẫn còn chút lương tâm, kéo người đang trừng mắt nhìn mình qua nói, “Ryoma, tối nay tớ làm trứng rán chấm tương, cậu muốn ăn mấy quả?”
“Năm quả.” Thiếu niên vốn đang phiền muộn vừa nghe thì tinh thần bỗng tỉnh táo, rồi suy nghĩ một chút, lập tức đổi giọng, “Sáu quả.”
“Không thành vấn đề.” Biết đối phương tuy rằng nhỏ người nhưng sức ăn rất lớn, thiếu niên sảng khoái đáp ứng.
“Nanjiro-san, Ryoma nhất định sẽ tìm được tennis thuộc về chính cậu ấy.”
“Ryoma, để tớ thấy tennis của riêng cậu được không?”
“Ryoma, tớ thực sự muốn thấy tennis của chính cậu, không phải của Nanjiro-san, không phải của ai khác, mà của chính cậu. Một ngày nào đó nhất định Ryoma sẽ trở nên lợi hại hơn...”
…....
… …....
Đối mặt vơi quả bóng lại bay ngược hướng với mình một lần nữa, đột nhiên trong đầu Ryoma xẹt qua rất nhiều hình ảnh. Hình như trong quá khứ mỗi lần ở cùng người nọ, khi người nọ đứng bên sân cười nhìn mình, trong mắt người nọ luôn tràn ngập tin tưởng với mình, chưa bao giờ có một tia hoài nghi. Trong lòng người nọ, cậu chính là Echizen Ryoma. Trong lòng người nọ, Echizen Ryoma sẽ không thua.
Thân thể đang nhảy ra trong không trung xoay một cái, Ryoma đổi tay cầm vợt, trong nháy mắt khi bóng rơi xuống đất rồi nảy lên, cậu đánh bóng trở lại. Mà bóng, rơi vào chỗ Akutsu không thể đỡ được. Xung quanh vang lên một trận kinh hô vì không ngờ Ryoma lại đỡ được quả bóng này, vì cậu có thể đổi tư thế nhanh như vậy. Kể cả huấn luyện viên Banda của Yamabuki cũng kinh ngạc không ngớt mà trừng lớn hai mắt.
Kế tiếp, tình thế lại bắt đầu biến hóa, Ryoma đã nắm được tiết tấu của trận đấu, Akutsu bị áp chế. Akutsu này cố chấp quyết không chịu thua đã tung ra tuyệt chiêu của mình lần thứ hai, quả bóng xoay tròn trái phải cực nhanh làm Ryoma có vẻ mệt mỏi. Mà Ryoma cũng cố chấp như thế, cũng đem hết toàn lực đánh trả đường bóng của Akutsu... Trận đấu bước vào giai đoạn gay cấn.
Đỡ được quả bóng được phát với tốc độ cực nhanh của Akutsu, Ryoma cười nói: “Akutsu, tốc độ quả bóng này của ông bạn còn chưa đủ tiêu chuẩn đâu.” Rồi hai tay cùng cầm chắc vợt, dùng tốc độ nhanh hơn đánh trở lại, mà quả bóng này, cuối cùng Akutsu lại không đỡ được.
“Hừ hừ, đến đây đi, thằng ranh, để tao xem mày lợi hại đến đâu.” Lần đầu tiên đối mặt đối thủ ngoan cường như vậy, hưng phấn vốn không nhiều lắm trong cơ thể Akutsu cũng bị kích thích ra rồi, mồ hôi rơi xuống bên chân, Akutsu lại phát bóng lần nữa.
“Akutsu! Ông bạn nợ tôi cũng không ít đâu. Đây là phần của Kato!”
“Đây là phần của Arai senpai!”
Mỗi câu Ryoma nói, bóng lại rơi xuống sân đối phương. Cậu đã hoàn toàn ngăn chặn được Akutsu. Rồi Ryoma đột nhiên dùng một tư thế mà tất cả mọi người chưa thấy qua, hung hăng đánh bóng vào mặt Akutsu, “Đây là phần ông bạn làm cậu ấy bị thương!”
“Game over.” Trong chốc lát khi bóng rơi xuống, trận đấu kết thúc. Bỏ mũ xuống, Ryoma siết chặt vợt trong tay.
“Tennis không phải công cụ để đả thương người khác, người dùng tennis đả thương người như anh cũng sẽ bị tennis gây thương tích.” Không hề nhìn người té trên mặt đất, Ryoma xoay người đi ra phía ngoài.
“Thằng kia!” Mới vừa đi ra hai bước, Ryoma đã bị Akutsu nắm áo nhấc lên. Ryoma không có chút kinh hoảng nào, giương mắt nhìn Akutsu, khóe miệng hàm chứa nụ cười trào phúng.
“Tôi thắng, tuy nhiên nếu như ông bạn không chấp nhận thua, tôi có thể lại đấu với ông bạn một trận.” Ryoma bình tĩnh mở miệng.
Akutsu nhìn Ryoma, một lát sau, đẩy Ryoma ra ngoài rồi đột nhiên phá lên cười, sau đó đi ra khỏi sân bóng. Ryoma nhìn người đã rời đi, thần sắc dịu xuống, cười cười đi theo ra ngoài.
Ogihara vừa xuống xe đang chuẩn bị đi vào công ty, điện thoại di động trong túi liền rung lên. Để mấy thứ trên tay xuống mặt đất, Ogihara vừa nhìn tên báo thì vội vàng nghe.
“Itsuki-chan, xin lỗi vì muộn như vậy mới gọi cho cậu.” Trong điện thoại là giọng nói trầm ổn của Tezuka, không gian xung quanh có chút tiếng vui đùa ầm ĩ, rồi một tiếng “Bộp” vang lên, trong điện thoại trở nên trật tự.
“Tezuka, Seigaku thắng nhỉ.” Ogihara khẳng định hỏi.
“Ừ, chúng ta thắng.” Đứng ở cửa sau của cửa hàng sushi, Tezuka trả lời, “Tối nay ba của Kawamura mời mọi người đến ăn mừng.” Sau khi kết thúc bởi vì cần sắp xếp một việc nên đến giờ Tezuka mới có thời gian gọi điện thoai cho Ogihara.
“Ha ha, tôi biết chắc chắn là không có vấn đề gì mà. Tezuka, tôi không thể ăn sushi, anh phải thay tôi ăn thật nhiều nha.” Hiểu rõ vì sao lại có tiếng ồn ào, Ogihara hài lòng nói. Nhất định tối nay mọi người đều rất vui vẻ, nếu không thì đâu có huyên náo như vậy.
“Ừ.” Ở nơi Ogihara không nhìn thấy, Tezuka lại mỉm cười một chút, tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong vài giây.
Sau đó Tezuka nói đơn giản về tình huống trận đấu hôm nay. Tuy nhiên về trận đấu của Ryoma và Akutsu, Tezuka nói với Ogihara rằng Ryoma biểu hiện cực kì ngoài dự đoán mọi người, cậu ấy đã từ từ tìm thấy tennis thuộc về mình.
“Thật đáng tiếc vì không thể xem trận đấu hôm nay của Ryoma, nhất định rất hay nhỉ.” Ogihara bảo tài xế giúp cậu để các thứ ở cửa rồi lại ra hiệu cho tài xế về trước, cậu thì đứng bên ngoài tiếp tục nói chuyện với Tezuka.
“Rất hay, tôi đã quay phim lại, trở về sẽ gửi cho cậu xem.” Tezuka vừa nói xong thì chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng kêu vui vẻ của Ogihara, “Thật tốt quá, Tezuka, cảm ơn anh.”
Rồi hai người đều trầm mặc, Ogihara không muốn nói gì, mà Tezuka thì chỉ là nghe từ trong điện thoại truyền ra tiếng hít thở nho nhỏ, cũng không nói gì nữa. Một lát sau, Tezuka mới mở miệng: “Itsuki-chan, chúng tôi... chờ cậu trở về.”
“...” Ogihara vừa nghe thì chợt cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, “Tezuka, khi nào trở lại tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh phải tới đón tôi đó.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Ogihara nở nụ cười một lúc, ngẩng đầu phát hiện xung quanh có rất nhiều người đều đang nhìn mình thì vội cất điện thoại, cầm lấy mọi thứ đi vào cao ốc của tổng công ty, vừa đi đến cửa thang máy thì đã bị người ngăn cản.
“Xin lỗi, xin hỏi cậu tìm ai?” Bảo vệ phụ trách lầu một ngăn lại Ogihara, tuy rằng vừa thấy cậu bé xinh đẹp này thì có hơi thất thần mà quên chức trách của mình, nhưng cũng may hắn phản ứng vừa kịp.
“A...” Ogihara nháy mắt mấy cái, nhất thời không rõ hiện tại đang là tình huống gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT