“Bộp... Bộp... Bộp...” Quả bóng màu vàng không ngừng va chạm vào vách tường, trong nháy mắt khi bật lại thì bị người bắt trong tay. Nhìn chằm chằm dấu vết bóng đập vào trên tường, Ryoma vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Vành mũ che khuất đôi mắt nhìn không ra tâm tình.
“Ê, Echizen, sao cậu còn ở đây, sắp bắt đầu tập luyện rồi.” Vừa chạy tới, Momoshiro vội vàng cất xe rồi lập tức vòng trở về.
“Biết rồi.” Ryoma ừ một tiếng, đi theo.
“Echizen, làm sao vậy? Cái kiểu lờ đờ này chẳng giống cậu chút nào cả.” một tay Momoshiro ôm vai Ryoma quan tâm hỏi.
“Momo senpai, không có gì, chúng ta đi mau đi.” Chui ra từ dưới cánh tay Momoshiro, Ryoma hướng sân bóng đi đến. Momoshiro đau đầu, cũng lập tức chạy theo.
“Luyện tập thi đấu hôm nay, Fuji đấu với Echizen, Kaidoh đấu với Kawamura, Oishi đấu với Kikumaru...” HLV Ryuzaki thấy nhóm đội tuyển đã đến đủ thì sắp xếp việc huấn luyện tiếp theo.
“Huấn luyện viên, còn em... sẽ không phải là...” Momoshiro ngồi dưới đất thở phì phò, chờ mong nhìn huấn luyện viên... Ngàn vạn lần không nên là đội trưởng chứ.
“Đối thủ của cậu là tôi.” Tezuka nói triệt để chặt đứt một xíu hi vọng của Momoshiro.
“Gạt người mà... Sao lại gặp đội trưởng chứ.” Momoshiro nằm trên mặt đất không thể tin được chuyện này.
“Bây giờ Fuji và Echizen bắt đầu trận đấu, 10 phút sau là Momoshiro và Tezuka, 5 phút sau nữa là Kaidoh, 15 phút tiếp theo là Oishi.” HLV Ryuzaki nói xong, vỗ vỗ tay ý bảo trận đấu bắt đầu.
“Echizen, ngày mai là đấu bán kết rồi, cậu như vậy có thể sẽ thua đó.” Fuji dễ dàng đánh trả lại đường bóng của Ryoma.
“Không phải Fuji senpai cũng vậy sao?” Ryoma nhảy lên vài cái, cũng đánh bóng trở lại.
Bóng rơi vào trong sân, nhưng Fuji không hề chuyển động, càng không vươn người ra đỡ, chỉ là thu hồi vẻ tươi cười nhìn Ryoma. “Echizen, có một số việc chúng ta không nên suy nghĩ nhiều nữa, ngày hôm nay đàng hoàng đánh một trận đi.” Nói xong, Fuji từ trong túi quần lấy ra quả bóng tennis.
Ryoma đè mũ xuống, hai tay cầm vợt khom lưng nhìn chăm chú phía trước. Fuji ném bóng lên cao, sau đó đánh sang.
“Hôm nay Fuji và Echizen có chuyện gì vậy, hai đứa hoàn toàn không giống bình thường.” Ryuzaki đứng ngoài sân, nhìn hai người liên tiếp sai lầm, có chút lo lắng.
“Bọn họ sẽ điều chỉnh tốt thôi.” Tezuka đứng một bên, trong đôi mắt thâm trầm là hiểu rõ.
“Này này, rốt cuộc Fuji và Echizen làm sao vậy?” Kikumaru đu trên vai đồng đội đánh đôi, nhỏ giọng hỏi Oishi. Oishi nhìn Tezuka, không trả lời.
“Echizen, trận hôm nay ai thắng, đến bán kết nếu đụng tới Yamabuki, người đó đấu với Akutsu, được không?” Một lần nữa khôi phục vẻ tươi cười, Fuji đi tới trước lưới dùng giọng thương lượng nhẹ nhàng hỏi.
“Fuji senpai, tôi sẽ không nhường cơ hội này cho anh đâu.” Ryoma cũng nở nụ cười, nắm chặt vợt tennis trong tay.
“A, như vậy đi, tôi cũng không định nhường cho cậu đâu.” Nụ cười của Fuji càng thêm sâu sắc, rồi thần sắc thay đổi, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng u lam mãnh liệt.
“A... Hai người bọn họ bỗng nhiên nhanh quá, nya.” Nhìn hai người trong sân liều mạng đến một mất một còn, Kikumaru cũng nhịn không được kêu to lên.
“Không biết Fuji và Echizen vừa nói cái gì đó.” Inui lật lật bản ghi chép. Nếu anh không nhìn lầm, sau khi hai người kia nói mấy câu thì thái độ hoàn toàn thay đổi.
“Bộp ”
“Higuma Otoshi (chú gấu trả đòn)!” Khi bóng rơi xuống đất, mọi người bên ngoài sân kinh hô.
“Echizen, cậu rất mạnh, nhưng lần này cậu sẽ thất bại.” Fuji kiên định nói.
“Fuji senpai, anh rất lợi hại, nhưng lần này tôi sẽ thắng.” Ryoma cũng kiên định như thế, sau đó cầm bóng trong tay ném lên....
“Momoshiro, đã đến giờ rồi.” Nghe tuyên ngôn của hai người đang đấu trong sân, Tezuka cởi áo khoác, cầm lấy vợt tennis của mình.
“Hehe, đội trưởng, thủ hạ lưu tình nha.” Momoshiro không muốn mà nhìn trận đấu kịch liệt trong sân vài lần, chậm rãi đi theo.
“A, Fuji senpai đánh bóng bổng, lúc này Ryoma-kun lại muốn đập bóng sao?” Mấy game trôi qua, Kato khẩn trương kêu lên.
“Bộp”, bóng đánh vào lưới, Ryoma lại đánh hỏng một cú đập bóng dễ dàng thế.
Không như mọi người ngoài sân đang kinh ngạc, Ryoma lấy một quả bóng ra, sắc mặt không đổi mà đánh sang. Fuji bước nhanh lên phía tước, vợt tennis vung lên một cái đánh ra một đường bóng bổng. Mà Ryoma bên đối diện đã chạy đến phía trước lưới nhảy lên thật cao, đập thật mạnh xuống dưới.
Bóng xoay tròn vài vòng trên vợt, Fuji đối tư thế, đánh ra “Higuma Otoshi”. Nhưng Ryoma vẫn đứng ở đó, cũng không liếc mắt nhìn quả bóng lấy một lần.
“Out!” Tezuka ra quyết định khiến mọi người sợ ngây người. Fuji nghiêm túc Echizen đứng đối diện và quả bóng tennis rơi bên ngoài sân.
“Bang bang phanh...” Trở về cuối sân, Ryoma cúi đầu vỗ vỗ bóng vài cái rồi ném lên cao...
“Out!”
Đường bóng này, “Higuma Otoshi” của Fuji lại làm bóng rơi ngoài sân.
“Oa, thằng nhóc đánh bóng chạm lưới là để phá ‘Higuma Otoshi’ của Fuji!” Đứng bên ngoài thấy rõ ràng mọi thứ, Kikumaru sợ hãi kêu, “Không ngờ khả năng khống chế bóng của thằng nhóc lại mạnh đến thế!”
“Bóng chạm lưới...” Nghe được rõ ràng, Fuji đột nhiên nở nụ cười, cầm chắc vợt tennis, ngay sau đó lại trở nên nghiêm túc, “Echizen, chúng ta tiếp tục đi.”
Tiếng bước chân truyền đến, những người đang xem trận đấu đồng thời quay đầu nhìn lại, đã thấy vừa đội trưởng vừa đi đấu đã quay lại. “Không thể nào, đội trưởng vậy mà chỉ trong 5 phút đã kết thúc trận đấu, không hổ là đội trưởng mà.” Horio nhìn đồng hồ, kính nể nhìn đội trưởng Tezuka.
Đứng ở một bên, Oishi không lo lắng vì tốc độ kết thúc trận đấu mà cực kì khó hiểu nhìn chằm chằm tay phải của Tezuka. Vừa rồi rõ ràng Tezuka cầm vợt bằng tay phải!
“Sức mạnh tay phải của đội trưởng đã tăng thêm 30%, độ linh hoạt tăng 30%, tốc độ tăng 40%, còn lại còn chờ quan sát thêm.” Vừa theo Tezuka trở về, Inui cầm bản ghi chép đọc lên, cặp kính trong nháy mắt lóe sáng.
“Tezuka... tay trái của cậu...” Nghe được số liệu, Oishi đi tới bên Tezuka lo lắng hỏi.
“Oishi, tay trái của tôi đã khôi phục rồi.” Tezuka biết Oishi lo lắng cái gì, lập tức trả lời.
“.....” Oishi còn muốn hỏi lại, nhưng thấy Tezuka không muốn nhiều lời thì không thể làm gì khác hơn là đem nghi vấn nuốt trở lại. Có lẽ anh nên đến chỗ chú mình hỏi một chút.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên mây đen kéo đến ùn ùn, sấm chớp ì ùng, ngay sau đó trời đổ mưa. Mọi người vội vàng chạy đi trú mưa, mà Ryoma và Fuji thì không hầ phản ứng, vẫn tiếp tục trận đấu. Tezuka chỉ huy mọi người thu thập các thứ xong thì đứng trong mưa nhìn hai người đối kháng.
“Tezuka... Nếu như gặp Yamabuki tôi mong cậu có thể để tôi làm đối thủ của Akutsu.” Thay quần áo ướt sũng, Fuji vừa lau đầu vừa nói.
“Fuji senpai, trận đấu hôm nay chúng ta còn không phân thắng thua.” Cũng đang lau tóc, Ryoma lập tức phản bác. Nếu như không phải vì trận mưa này, cậu nhất định có thể thắng.
“Chuyện này do huấn luyện viên định đoạt.” Tezuka lau khô kính mắt, không trực tiếp trả lời yêu cầu của hai người.
“Echizen, cậu từng cùng Itsuki-chan đấu rồi nhỉ.” Fuji ngồi xuống hỏi Ryoma, trong phòng thay quần áo chỉ có ba người bọn họ, bên ngoài lại đang mưa, ở đây nói chuyện cũng rất thoải mái.
“Đã từng.” Ryoma cầm khăn mặt trên đầu, nhìn về phía Fuji.
“Vậy cậu có thắng không?” Fuji vừa hỏi xong, Tezuka vẫn đưa lưng về phía bọn họ liền quay đầu lại.
“... Không biết.” Ryoma tiếp tục lau tóc, buồn bực trả lời, sau đó xoay người bắt đầu thu thập đồ dùng, “Backy cậu ấy... khi cùng tôi chơi bóng cho tới bây giờ cũng chưa từng có trận nào là chính thức.” Mỗi lần nếu không phải cậu giúp Backy luyện tập, hay Backy giúp cậu tập luyện thì cũng là vui vẻ mà đánh đến ba, bốn trận, cho nên... cậu không biết.
“Vậy... Tezuka thì sao? Cậu từng cùng Itsuki-chan chính thức đấu chưa?” Đường nhìn Fuji vừa chuyển, hiếu kỳ hỏi.
“Chưa từng.” Tezuka quay đầu lại, chỉ nói hai chữ.
Fuji không cười cười nữa, ngược lại nhìn mưa ngoài cửa sổ, đôi mắt màu lam tỏa sáng nhàn nhạt.
Điện thoại rung lên, Tezuka đang đọc sách liền cầm điện thoại lên nhìn, lập tức bấm nút nghe.
“Tezuka, là tôi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ.” Đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm trong trẻo.
“Không, tôi còn chưa ngủ.” Tezuka đứng dậy đi tới sân thượng.
“Tezuka, ngày mai là đấu bán kết, cố lên.”
“Ừ, Seigaku sẽ không thua.”
“Tezuka, tôi đang xem quà của các anh tặng... Tôi rất thích, thay tôi cảm ơn mọi người, còn có... cảm ơn anh tặng tôi bao cổ tay.”
“Không cần khách khí.”
“…..”
“Itsuki-chan.”
“Gì?”
“Hiện tại cậu ổn chứ?”
“... Vâng, rất tốt, lần này trở về daddy và mommy đều ở nhà cùng tôi.”
“... Itsuki-chan... Ở Anh quốc phải chú ý an toàn...”
“... Tôi biết... Không cần lo lắng cho tôi, trước giải Kanto tôi sẽ trở lại luyện tập cùng anh.”
“Ừ...”
“Tezuka... Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi chờ tin tốt của các anh.”
“Trận đấu kết thúc, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
“Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Dập máy, Tezuka đứng trên sân thượng nhìn ra xa. Một lát sau, anh mở điện thoại di động. Ảnh trên màn hình rõ ràng là ảnh chụp chung của anh và Ogihara ngày hôm đó.
“Seiichi, dây chuyền anh tặng tôi thật đẹp, tôi đã đeo rồi.” Thấy ảnh chụp gửi tới, Yukimura còn chưa ngủ rốt cuộcc đã lộ ra nụ cười. Ảnh là Ogihara lấy tay tự chụp, có thể thấy rõ ràng trên cổ cậu là một sợi dây chuyền bạc tinh xảo, có ba viên đá lớn màu đen, xung quanh còn khảm những viên kim cương rất nhỏ. Nhưng Yukimura nhìn không phải là món đồ trang sức tinh xảo kia mà là người đeo trang sức đang cười đến rạng rỡ.
“Fuji senpai, bồn cây tiên nhân chưởng của tôi xin nhờ Fuji senpai vậy. Còn có, Fuji senpai, anh rất quá đáng nha, lại đi tặng tôi áo phông hình thiên sứ, hại tôi chỉ dám mặc ở nhà. Nhưng mà thiên sứ không phải không có giới tính sao? Vì sao trên áo lại là hình bé trai?”
“Cái áo đó rất thích hợp với cậu đấy, Itsuki-chan.” Sáng sớm thức dậy chợt nghe thấy âm thanh của Ogihara gọi đến. Fuji mở cửa sổ để không khí tươi mát của buổi sớm tràn vào căn phòng.
“Khí trời hôm nay tốt thật.”
“Alô? Ai đấy?” Ryoma mơ mơ màng màng mò lấy điện thoại di động đang rung liên tục, từ từ nhắm hai mắt hỏi.
“Ryoma, mặt trời phơi nắng cái mông rồi, mau dậy.” Sợ Ryoma lại muộn, Ogihara phải gọi điện thoại gọi người nào đó rời giường.
“Backy?” Ryoma nhất thời thanh tỉnh, thấy kim đồng hồ báo thức chỉ hướng 8: 30.
“Ryoma, đừng có đến muộn, mau rời giường, tớ đi ngủ đây, bye bye.” Ogihara nghe Ryoma đã tỉnh, chuẩn bị cúp điện thoại đi ngủ.
“Chờ một chút, Backy!” Ryoma vội vàng kêu lên lên, “Khi nào thì cậu trở về?”
“Bây giờ còn không rõ ràng lắm, không quá gần trước giải Kanto tớ nhất định trở lại.” Lật lật lịch đầu giường xem ngày, Ogihara tính tính thời gian, hẳn là có thể trở lại đúng lúc.
“Vậy khi nào cậu về nhớ nói cho tớ biết, tớ muốn đi đón cậu.” Ryoma thầm thở ra một hơi.
“Được, tớ muốn đến nhà cậu ăn, hộp cơm Rinko-san làm hôm trở về cậu đưa tớ bị nhị ca ăn tươi rồi, hại tớ không được ăn tí gì. Lần này trở lại tớ muốn ăn cơm Rinko-san làm.” Ogihara nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
“Ừ, không thành vấn đề.” Mặc dù có hơi bực mình nhưng Ryoma vẫn vui vẻ đáp ứng.
“OK, quyết định như vậy đi, tớ muốn đi ngủ rồi, bye.”
“Bye.”
Buông điện thoại, Ryoma nở nụ cười một lúc, sau đó cấp tốc đứng lên mặc quần áo rửa mặt.... Hôm nay, cậu muốn cùng người nào đó thanh toán sổ sách cho xong!
Lời tác giả: Tokyo và Luân Đôn lệch nhau 9 tiếng đồng hồ đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT