CHƯƠNG 31

Nhiễm Mặc Phong quay trở lại là muốn biết Nhiễm Lạc Nhân đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Tuy Nhiễm Lạc Nhân bị bệnh quanh năm, nhưng sao lại không rõ Nhiễm Mặc Phong quay trở lại là vì chuyện gì, thế nhưng nó chỉ cầm tay đối phương cười ngây ngô, vừa ho vừa cười, cười đến nổi làm cho người ngồi ở trước mặt nó phải trầm mặt xuống.

“Mặc phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân cúi đầu gọi một tiếng, rồi nằm úp sấp lại trườn tới trước mặt Nhiễm Mặc Phong, kê mặt lên trên đùi Nhiễm Mặc Phong. Nhiễm Mặc Phong vỗ vỗ mặt nó, muốn nó nói rõ.

“Hì hì,” Nhiễm Lạc Nhân ngửa đầu nhìn người đang mất hứng, nói, “Sợ Mặc Phong cảm thấy bọn họ phiền phức nên huynh mới nói như vậy. Mặc phong, bọn họ đối với đệ hỏi đông hỏi tây, đệ không thích đúng không?”

Nhiễm Mặc Phong nhìn Nhiễm Lạc Nhân, vẫn lặng yên, nó quả thật không thích, nhưng người này lại mở miệng nói phụ vương đang đợi nó, là muốn kiếm cớ cho nó thoát thân?

“Chủ tử, nô tài thấy ngài mất hứng, liền thuận theo lời nói của điện hạ nói Vương gia đang đợi ngài. Nô tài lừa dối chủ tử.”

Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ xuống, tuy thời gian đi theo bên người chủ tử không lâu, thế nhưng vui buồn của chủ tử, bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, cũng biết chủ tử không thích những người đó.

Nhiễm Mặc Phong cúi đầu nhìn Nhiễm Lạc Nhân vẫn đang nhìn nó cười cười, thần sắc không vui của nó dần dần thối lui. Thấy sắc mặt của nó dịu lại, Nhiễm Lạc Nhân kéo nó đến bên người mình, rồi mới xoay người ôm lấy nó, nhắm mắt lại.

“Mặc phong, nằm cùng huynh một lát.” Nó muốn ở cùng với Mặc Phong, thế nhưng hoàng thúc đã trở lại, nó lại thể nhược nhiều bệnh, không thể quấn lấy Mặc Phong mãi.

“Ân.” Nhiễm Mặc Phong đồng ý, rồi giương mắt nhìn Xích Đồng cùng Xích Đan vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, nó nhướng mày một cái, hai người cười cười liền đứng lên.

Nhiễm Mặc Phong vẫn để cho Nhiễm Lạc Nhân nằm ở trên đùi mình, còn mình thì tựa vào đầu giường mà ngồi im. Nhiễm Lạc Nhân gối lên trên đùi nó rất nhẹ, hai má hóp sâu, sắc mặt cũng cực kỳ xấu, nhưng khóe miệng lại mang cười, ngủ say sưa.

Nhiễm Lạc Nhân ngủ, Nhiễm Mặc Phong ngồi im luyện công. Xích Đồng cùng Xích Đan canh giữ ở bên giường, hai người cũng lo lắng cho Nhiễm Mặc Phong suốt một đêm, nên cũng chưa ngủ được bao nhiêu, mà lúc này trong phòng lại cực kỳ yên lặng, làm cho hai người nhịn không được mà tựa vào bên giường ngủ quên.

“Lí mẫu, Nhân Nhi đã ngủ chưa?”

“Nương nương, vừa rồi điện hạ nói mình rất mệt, nên đuổi hết mọi người ra ngoài, hiện giờ trong phòng không có động tĩnh, sợ là đã ngủ. Hay để lão nô vào xem thử.”

“Không cần, để cho nó ngủ đi.”

Ngoài phòng truyền đến thanh âm của Nghiên phi đã rời đi cùng với Lí mẫu, thanh âm cực thấp, nếu không phải Nhiễm Mặc Phong tập võ từ nhỏ, thì căn bản sẽ không nghe được.

Ngoài phòng lại một trận im lìm, tiếp theo lại nghe thấy thanh âm đè cực thấp của Nghiên phi.

“Lí mẫ, khi nào thế tử đến thăm Lạc Nhân, ngươi bảo Đông Mai đi báo cho ta biết.”

“. . . . . . Nương nương?”

“Ngày thường, Nhân Nhi nói thế tử làm cái gì, ngươi đều phải ghi nhớ.”

“Dạ, nương nương.”

“Lí mẫu, Xích Đồng cùng Xích Đan mặc dù không tồi, nhưng chung quy vẫn là người của thế tử. Nó đã lớn, bên người nên có nô tài của riêng mình, ngươi cùng Đông Mai đến nội thị phủ, ta sẽ chọn cho Nhân Nhi hai tên nô tài, rồi ngươi mang bọn họ lại đây.”

“Nương nương, việc này ngài nói cho điện hạ chưa? Vạn nhất điện hạ không thích.”

“Nó sao có thể không thích? Ngươi đem bọn họ mang về đây, chờ Lạc Nhân tỉnh dậy, nói là do ta phái tới. Đêm nay Hoàng Thượng mở tiệc mời các sứ giả của các nước đến đây hoà đàm, ta phải qua đó, nếu không quá muộn, ta sẽ tới thăm nó.”

“Nương nương, mấy ngày trước, ngài không đến thăm điện hạ, điện hạ rất buồn.”

Nghiên phi nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, hai tay ôm lấy bụng bầu đã ba tháng, thần sắc phức tạp. “Ta đã biết. Lí mẫu, những lời ta vừa nói, ngươi phải nhớ kỹ.”

“. . . . . . Lão nô nhớ kỹ.”

Tựa hồ còn có cái gì đó muốn phân phó, Nghiên phi kêu Lí mẫu đi theo nàng, ngoài phòng trở nên yên tĩnh.

Nhiễm Mặc Phong nhìn cửa phòng, rồi mới cúi đầu nhìn về phía Nhiễm Lạc Nhân đang gối đầu lên trên đùi nó ngủ đến vô cùng thỏa mãn, mím chặt môi lại.

Nhiễm Lạc Nhân ngủ được hai canh giờ, thì tỉnh lại. Vừa mở mắt ra thì thấy Mặc Phong vẫn còn ở đây, nó giật mình một cái, rồi cười ngây ngô. Xích Đồng cùng Xích Đan tỉnh trước nó một chút. Thấy chủ tử nhắm mắt tựa vào đầu giường, còn điện hạ vẫn đang ngủ, nên bọn họ an vị ở bên giường chờ hai người thức dậy. Nhiễm Lạc Nhân mới vừa giật giật, Nhiễm Mặc Phong liền mở mắt ra, trong mắt nó hoàn toàn thanh minh, căn bản là không có ngủ.

Nhiễm Lạc Nhân cười đủ, lúc này mới phát hiện mình vẫn gối lên trên đùi Nhiễm Mặc Phong, vội vàng thối lui, mặt lộ vẻ lo lắng: “Mặc Phong, chân đã tê rần đi, sao đệ không đẩy huynh ra.” Nghĩ muốn chạm vào chân Mặc Phong, lại không dám chạm.

Chân Nhiễm Mặc Phong quả thật đã tê rần, nó giật giật, lại cố nhẫn nhịn, rồi đem người đang tự trách không thôi ấn quay lại trên giường. Xích Đồng cùng Xích Đan đã sớm chuẩn bị cho hai người nước ấm cùng trà.

“Chủ tử, để nô tài xoa bóp chân cho ngài.” Thấy Nhiễm Mặc Phong vẫn ngồi, hai chân bất động, hai người cũng trở nên khẩn trương.

Nhiễm Mặc Phong nhìn ba người chuyện bé xé ra to, liền theo trên giường đứng dậy, tuy rằng có chút ngập ngừng, nhưng cũng không chút nào khó khăn, nó cúi người mang hài vào, rồi đứng ở bên giường.

Thấy nó vô sự, lúc này Nhiễm Lạc Nhân mới yên lòng, rồi trong lòng nhất thời trở nên cực kỳ vui sướng, nó ôm Mặc Phong ngủ cảm giác rất rất tốt nha.

“Mặc phong, đệ phải về à?” Nhiễm Lạc Nhân luyến tiếc mà vươn tay giữ chặt lấy bàn tay luôn nóng hầm hập.

“Ân.” Nhiễm Mặc Phong cũng không có bỏ tay của người nọ ra.

“Mặc Phong,” Nhiễm Lạc Nhân theo trên giường đứng lên, ôm lấy Nhiễm Mặc Phong, “Cám ơn đệ đã ở cùng với huynh.”

Mặc cho Nhiễm Lạc Nhân ôm lấy nó, thẳng đến khi đối phương tự mình buông nó ra, Nhiễm Mặc Phong mới hướng cửa sổ đi đến.

“Chủ tử.” Xích Đồng cùng Xích Đan kêu tiếng, trong lòng có chuyện, lại nói không ra lời.

Nhiễm Mặc Phong quay đầu lại nhìn hai người, thật lâu, nó lại quay đầu đi, mở cửa sổ rời khỏi. Xích Đồng cùng Xích Đan cảm thấy mất mác mà đứng yên tại chỗ.

“Sao không trực tiếp hỏi Mặc Phong khi nào cho các ngươi trở về?” So với hai người, Nhiễm Lạc Nhân đối với Mặc Phong là ‘ta cần ta cứ lấy’ tự nhiên hơn, “Các ngươi không hỏi, Mặc Phong sẽ không nói.”

Nó thích Xích Đồng cùng Xích Đan, nhưng Xích Đồng cùng Xích Đan đã có chủ tử là Mặc Phong, bọn họ nên trở về bên người Mặc Phong. So sánh với mà nói, bên người Mặc Phong hẳn là cần có hai người đắc lực.

Xích Đồng cúi đầu, cố áp chế thương tâm. Lúc trước bệ hạ đem bọn họ đưa cho chủ tử, là muốn bọn họ chiếu cố chủ tử một mình ở trong cung, hiện giờ Vương gia đã trở lại, chủ tử, chủ tử cũng không cần bọn họ nữa.

“Xích Đồng, Xích Đan, khụ khụ. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân xuống giường đi đến trước mặt hai người, nhìn bọn họ cười nói, “Hai tên nô tài ngốc nghếch này, lần tới khi Mặc Phong đến đây, ta sẽ nói với đệ ấy.”

“Điện hạ. . . . . .”

Hai người cũng rất băn khoăn, điện hạ đối với bọn họ rất tốt. Bọn họ vừa không muốn rời khỏi chủ tử, cũng không muốn rời khỏi điện hạ đáng thương.

“Xích Đồng, Xích Đan, ” Nhiễm Lạc Nhân ho khan một trận, nói, “Các ngươi vốn là người của Mặc Phong, hơn nữa các ngươi ở bên người Mặc Phong, ta mới có thể yên tâm. Hôm qua, hôm qua Mặc Phong làm ta sợ muốn chết.” Nói đến cuối, nó lại khóc lên.

“Điện hạ.” Xích Đồng cùng Xích Đan quỳ xuống, đôi mắt phiếm hồng.

Nhiễm Lạc Nhân vô lực ngồi xuống: “Các ngươi không biết ta có bao nhiêu hối hận đâu, hối hận sao không sớm đi gặp Mặc Phong, nếu gặp đệ ấy sớm một chút . . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”

Nhiễm Lạc Nhân đột nhiên ho khan kịch liệt.

“Điện hạ!” Xích Đồng cùng Xích Đan hét lên, Nhiễm Lạc Nhân thế nhưng hộc máu .

“Đừng, đừng nói cho Mặc Phong, khụ khụ. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân bắt lấy tay của hai người, trên mặt vẫn tươi cười, “Ta không muốn, không muốn Mặc Phong, thấy ta chết.”

“Điện hạ, nô tài đi gọi thái y!” Xích Đồng giãy khỏi tay của Nhiễm Lạc Nhân, hoảng loạn chạy ra ngoài gọi người. Xích Đan cố hết sức đỡ nó tới nằm lên giường.

“Đừng nói cho, Mặc Phong. . . . . . Đừng nói cho, đừng. . . . . .” Ngực Nhiễm Lạc Nhân quặn đau một trận, trước khi nó lâm vào hôn mê, không ngừng lập đi lập lại.

Nhiễm Mặc Phong trở lại Vô Tam điện, trời đã tối. Nó thấy Phúc Quý đứng ở trước cửa phòng, liền chạy nhanh vào phòng, chỉ thấy một người mặt không chút thay đổi ngồi ở trên giường nhìn nó.

“Phụ vương.” Đi đến bên giường, Nhiễm Mặc Phong gọi.

“Đi đâu ?” Nhiễm Mục Lân không vui hỏi, rồi kéo đứa con vào trong lòng, đem tấm da cừu khoát lên cho nó, sưởi ấm thân mình lạnh lẻo của nó.

“Diên Viên.” Nhiễm Mặc Phong ngửa đầu nhìn phụ vương, không biết phụ vương vì chuyện gì mà không vui.

“Nhiễm Lạc Nhân?” Mặt Nhiễm Mục Lân lại trầm xuống vài phần, “Phong Nhi thực thích nó?”

Đỏ ửng xoay tròn, khó hiểu, thích?

Nhiễm Mục Lân thực nổi giận, nhưng cũng không thể nói là nổi giận, hắn cũng không biết chính mình đang nổi giận cái gì, chính là sau khi trở về nhìn không thấy con đâu, liền làm cho hắn nổi trận lôi đình, đứa con trước kia đều là ngoan ngoãn chờ hắn trở về. Hiện giờ, nếu hắn đi vắng, thì đứa con liền đi đến nơi khác. Nhiễm Mục Lân có loại cảm giác đứa con bị người đoạt đi, thật không thể chấp nhận được.

“Phong Nhi, hôm nay con đều ở Diên Viên?” Xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên ấm áp của con, trong lời nói của Nhiễm Mục Lân chứa đựng nguy hiểm.

Đỏ ửng tăng dần lên, khó hiểu. Cũng không biết phải kể với phụ vương như thế nào.

“Phụ vương.” Nhiễm Mặc Phong nắm lấy tay phụ vương, dùng sức, vì sao phụ vương lại tức giận?

Thở dài thật sâu, Nhiễm Mục Lân đem con ôm đến trên đùi mình, hôn thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, thẳng đến khi đem khuôn mặt của con hôn đến đỏ ửng, hắn mới buông tha cho con.

“Dùng bữa, phụ vương đói bụng.” Thôi thôi, con đã không hiểu, thì hắn cần gì phải vì loại “việc nhỏ” này mà bực bội với con chứ, tuy rằng hắn vẫn rất rất rất tức giận.

“Phụ vương.” Tên còn lại không bỏ qua, muốn hỏi rõ ràng.

“Phong Nhi, nhớ chuyện hai chúng ta đã nói với nhau chứ?” Lắc lắc cái mũi nho nhỏ của con, Nhiễm Mục Lân cho người đem vãn thiện lên.

“Phụ vương.” Nó sao có thể quên.

Khi vãn thiện được đưa lên, Nhiễm Mục Lân tạm thời đem nghẹn khuất trong trái tim bỏ qua một bên, ôm lấy con yêu dùng bữa. Hôm nay cùng đám sứ giả đấu tâm trí một ngày, thật hao sức, sau khi dùng bữa xong, hắn phải ôm con mà ngủ thẳng một giấc.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Nhiễm Mục Lân hướng ra ngoài hét lên: “Phúc Quý, xảy ra chuyện gì?”

Một lát sau, Phúc Quý mới chạy vào, thần sắc khẩn trương nói: “Vương gia, Tam điện hạ hộc máu, bệ hạ đã chạy qua đó, nô tài nghe Hỉ công công nói – bên thái y viện truyền ra tin tức, Tam điện hạ sợ là không được.”

‘Rầm!’ Cái bàn phát nổ. Nhiễm Mặc Phong theo trên người phụ vương nhảy xuống.

“Phong Nhi.” Ôm lấy đứa con, Nhiễm Mục Lân trấn an, “Phụ vương mang con đi, con đừng vội.” Nói xong, hắn gỡ tín vật trên người mình xuống, đưa cho Phúc Quý: “Phúc Quý, cấp tốc đi thỉnh Lâu Lan vương Tiết Kì.”

Phúc Quý nhất thời sửng sốt, tiếp theo thần sắc chấn động: “Nô tài đi ngay.” Cầm lấy tín vật của Vương gia, gã vội vàng ra khỏi Vô Tam điện.

“Phụ vương.” Mắt phải của Nhiễm Mặc Phong trở nên đỏ sẫm, vừa mới nãy, người nọ vẫn còn cười với nó.

“Phong Nhi, mọi việc có phụ vương.” Nhiễm Mục Lân đã quên vừa rồi còn vì Nhiễm Lạc Nhân mà không vui, hắn vươn tay lấy tấm da cừu khoát lên trên người con, rồi đi thẳng đến Diên Viên. Hắn biết, nếu Nhiễm Lạc Nhân thật sự chết, đứa con sẽ thương tâm khổ sở rất lâu, bởi vì hắn rất hiểu đứa con của mình. Nhiễm Lạc Nhân có thể nói là bằng hữu đầu tiên của con. Mặc dù sợ con bị người đoạt đi, nhưng hắn lại càng không muốn con phải chịu đựng nỗi thương tâm.

Nhiễm Mặc Phong ôm lấy phụ vương, cắn chặt khớp hàm, trước mắt là Nhiễm Lạc Nhân vừa cười vừa gọi nó – “Mặc Phong” . Bên tai nó vang lên tiếng thở dốc đều đều của phụ vương, nó xiết chặt cánh tay đang ôm lấy phụ vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play