CHƯƠNG 30

Nhiễm Mặc Phong còn chưa ngủ tỉnh, liền cảm thấy có người đang sờ sờ mắt nó, miễn cưỡng mở mắt ra, là phụ vương.

“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân thấy con bị mình đánh thức, hắn xoay người đem con đặt ở lên trên người mình, cẩn thận xem xét mắt phải của con, “Đau không?”

Nhiễm Mặc Phong lắc đầu, rồi gối lên ngực phụ vương, khép mắt lại.

Nhiễm Mục Lân biết con đêm qua bị gây sức ép đến hơn nữa đêm, nên giờ vẫn chưa ngủ đủ, nếu không phải hắn lo mắt con bị đau, cũng sẽ không đánh thức con sớm như vậy.

“Phong Nhi, phụ vương nói hoàng bá con dán bố cáo tìm các danh y ở ngoài cung khám mắt cho con. Nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao mắt của con lại bị đau, ân?”

Tuy Nhiễm Mục Lân có thể trực tiếp làm như thế, nhưng hắn vẫn muốn báo cho con biết trước.

“Không.” Giọng đáp tuy mang đậm chất buồn ngủ nhưng rất kiên quyết.

“Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Lân vuốt ve lưng con, lời nói mang dụ hống, “Đêm qua thấy con đau dữ dội như vậy, phụ vương rất đau lòng. Ngự y trong cung đều là tài trí bình thường, phụ vương tìm thần y ở ngoài cung cho con, nhất định có thể tra ra vì sao con lại bị đau. Phụ vương không muốn lại thấy con đau dữ dội như vậy thêm lần nào nữa.”

“. . . . Không.” Nhiễm Mặc Phong không còn buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn phụ vương, “Phụ vương. . . . Con không đau.” Nó không thích người khác nhìn mắt nó.

Nhiễm Mục Lân nhìn thấy con thật sự không muốn, chỉ biết thở dài, hắn nhìn thấy rõ ràng trong con ngươi màu đỏ của con mang theo kháng cự đối với ngoại nhân.

“Được rồi, Phong Nhi không muốn thì thôi.” Nhiễm Mục Lân đem đầu con áp xuống ngực mình, vói tay vào áo lót của con mà vuốt ve thân hình nho nhỏ bóng loáng của con, phải làm sao mới có thể thuyết phục được con đây, thật sự là đau đầu a. Bất quá, còn có một việc khác. . . . . .

“Phong Nhi, đêm nay phụ vương phải gặp sứ giả đàm hoà của 3 nước, buổi tối con. . . . . . có muốn tới chỗ Lạc Nhân ngủ lại không?” Phong Nhi có muốn đi không?

“Không.” Vì sao phụ vương muốn nó ngủ chung với Lạc Nhân? Nhiễm Mặc Phong ngẩn đầu lên.

Nhiễm Mục Lân lại đem đầu con áp xuống lần nữa, giả vời bình tĩnh nói: “Phụ vương sợ buổi tối Phong Nhi ở một mình rất buồn, không phải con ở chung với Lạc Nhân rất tốt sao?”

“Không.” Nó không có.

Nhiễm Mặc Phong không thấy được nụ cười đắc ý trên mặt phụ vương, còn có tia ghen tị chợt lóe lên rồi biến mất. Tuy nói con có bằng hữu là chuyện tốt, thế nhưng Nhiễm Mục Lân trái nghĩ phải nghĩ – liền cảm thấy con yêu của mình bị kẻ khác đoạt đi mất. Nếu Nhiễm Mặc Phong vừa rồi có nửa phần do dự hoặc trực tiếp đáp ứng, vậy thì hậu quả. . . . . . sẽ rất khó suy nghĩ.

“Được rồi, vậy Phong Nhi ngủ trước, phụ vương nhất định sẽ về sớm.” Nhiễm Mục Lân cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại, xem ở trên phân lượng của con, hắn sẽ quan tâm Nhiễm Lạc Nhân một chút.

Nhiễm Mặc Phong nằm ở trên người phụ vương, đợi nửa ngày cũng không thấy phụ vương nói gì nữa, cơn buồn ngủ của nó lại kéo đến. Nó cũng không rời khỏi người phụ vương mà trực tiếp nằm ở trên ngực phụ vương ngủ say sưa, mắt trái hơi hơi nhói đau, rồi lại trở về bình thường.

Mặt trời lên cao, phụ tử hai người mới thức dậy. Nhiễm Mục Lân giúp con thu thập thỏa đáng, rồi mới sai người bưng lên ngọ thiện, sau khi dùng bữa xong, hắn đi ngự thư phòng tìm hoàng huynh trao đổi việc nghị hòa, còn Nhiễm Mặc Phong thì ở trong phòng luyện công.

“Mặc Phong.”

“Chủ tử.”

Nhiễm Mặc Phong thu công quay đầu lại, là Nhiễm Lạc Nhân được bọc kín mít cùng với Xích Đồng, Xích Đan. Đêm qua sau khi tra hỏi hai người xong, Nhiễm Mục Kì cho bọn họ trở lại chỗ của Nhiễm Lạc Nhân, Nhiễm Lạc Nhân từ miệng hai người biết được mắt của Nhiễm Mặc Phong bị đau dữ dội, nên vừa sáng sớm nó đã muốn đến thăm Nhiễm Mặc Phong, thế nhưng hoàng thúc vẫn ở đây, nó không dám quấy rầy hoàng thúc nghỉ ngơi. Xích Đồng đến đây dò xét mấy lần, khi thấy Vương gia đi rồi, gã lập tức trở về nói cho Nhiễm Lạc Nhân biết. Nhiễm Lạc Nhân chẳng để ý bên ngoài trời đang rét lạnh, vừa nghe hoàng thúc đi rồi, nó liền mang Xích Đồng cùng Xích Đan vội vàng chạy tới đây.

“Mặc Phong, để huynh nhìn mắt của đệ xem.” Nhiễm Lạc Nhân chạy chậm đến trước mặt Nhiễm Mặc Phong, lo lắng mà xem xét mắt phải của Nhiễm Mặc Phong.

“Ngồi xuống.” Nhiễm Mặc Phong kéo người – trên người đầy lạnh lẻo – đến trên giường ngồi xuống, đem ấm lô trên giường đưa cho người đó. Nhiễm Lạc Nhân một tay nhận lấy ấm lô, một tay nắm lấy bàn tay ấm áp của Nhiễm Mặc Phong, nổi giận nói, “Mặc Phong, Xích Đồng nói lúc đệ còn ở trong cung đã từng bị đau qua, sao đệ không nói cho huynh biết?” Nói nói, Nhiễm Lạc Nhân hấp hấp mũi, rồi vươn tay kéo Nhiễm Mặc Phong đến bên người mình ngồi xuống, cẩn thận sờ lên mắt phải của Nhiễm Mặc Phong, “Còn đau không?”

“Không đau.” Nhiễm Mặc Phong đem bàn tay lạnh như băng của Nhiễm Lạc Nhân bỏ xuống, lấy chăn qua, đấp lên người Nhiễm Lạc Nhân.

“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân khóc lên, buông ấm lô ra, vươn tay ôm lấy người đứng ở trước mặt nó, “Huynh sợ.”

Hai tròng mắt Nhiễm Mặc Phong ám trầm, đỏ ửng xoay tròn, nó quay đầu nhìn về phía Xích Đồng cùng Xích Đan, muốn bọn họ nói xem đã xảy ra chuyện gì. Xích Đồng nhìn nhìn Xích Đan, bất an mà đối với chủ tử lắc đầu, bọn họ cũng không biết Tam điện hạ đã xảy ra chuyện gì.

Thân mình Nhiễm Lạc Nhân phát run, nhỏ giọng khóc lên, Nhiễm Mặc Phong mở tay nó ra, ngồi xuống.

“Nói.”

“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân lau nước mắt, nói, “Huynh sợ, huynh sợ đệ gặp chuyện không may. . . . . .” Trên đời ngoại trừ mẫu phi ra, Mặc Phong là người quan trọng nhất đối với nó, so với hoàng tỷ còn quan trọng hơn.

Nhiễm Mặc Phong ngẩng đầu nhìn nó, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nó, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, rót một chum trà nóng.

“Chủ tử, để nô tài làm.” Xích Đan đi lên trước vươn tay muốn làm, lại bị tránh đi.

Nhiễm Mặc Phong đi đến bên giường, đem trà nóng đưa cho người vẫn còn đang khóc, mở miệng: “Trở về.”

“Mặc Phong. . . . .” Đôi môi của Nhiễm Lạc Nhân phát run mà nhìn Nhiễm Mặc Phong, Mặc Phong ghét nó sao?

“Nơi này lạnh.” Nhiễm Mặc Phong nâng tay Nhiễm Lạc Nhân lên làm cho nó uống trà nóng, rồi lấy quá miên bào mặc vào.

“Mặc Phong!” Trong mắt Nhiễm Lạc Nhân phát sáng, nó không sợ nóng mà cúi đầu uống hết trà, rồi nó đứng lên, bất chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, nó ngã ngồi trở về.

“Điện hạ!” Xích Đồng cùng Xích Đan vội vàng phóng tới, Nhiễm Mặc Phong nhanh tay đỡ lấy Nhiễm Lạc Nhân, sắc mặt không vui.

“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân nắm chặt tay Nhiễm Mặc Phong, cười nói, “Đệ thật tốt. . . . . .” Mặc Phong sợ nó lạnh, cho nên mới bảo nó trở về a.

Nhiễm Mặc Phong xem mạch cho Nhiễm Lạc Nhân, thì thấy mạch của nó rất rối loạn, Nhiễm Mặc Phong liền buông nó ra, đem khăn quàng cổ cùng mũ của nó đội kín lên cho nó, còn mình thì nhanh chóng mặc vào xiêm y, ngồi xỗm trước người nó, đem nó cõng lên trên lung mình.

“Đi gọi thái y.” Nhiễm Mặc Phong giữ chắc Nhiễm Lạc Nhân trên lưng mình, rồi nhìn Xích Đồng cùng Xích Đan nói một câu, xong bước nhanh ra ngoài. Xích Đan lập tức chạy ra khỏi Vô Tam điện, đi gọi thái y.

“Mặc Phong, Mặc Phong, khụ khụ. . . . . .” Dựa vào trên lưng Nhiễm Mặc Phong, Nhiễm Lạc Nhân ho khan không ngừng, nhưng nó lại cười đến cực kỳ vui sướng. Hai tay nó ôm chặt lấy cổ của Nhiễm Mặc Phong, rồi nó áp má mình lên má Nhiễm Mặc Phong, “Mặc Phong, đệ thật tốt.” Mặc Phong thế nhưng lại cõng nó, hoàng tỷ chưa từng một lần cõng nó a.

“Câm miệng!” Nhiễm Mặc Phong làm như tức giận, nói chuyện rất không khách khí.

“Ha hả. . . . . Mặc Phong, Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân vẫn cứ kêu lên, hít thật sâu hương vị của người dưới thân. Mặc Phong . . . . Huynh sợ, nhủ mẫu nói mẫu phi có thai, huynh sắp có đệ đệ , có phải mẫu phi sẽ không cần huynh nữa không?

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Nhiễm Mặc Phong cõng Nhiễm Lạc Nhân mới tới cổng của Vô Tam điện, liền lập tức lui trở về. Xích Đồng thấy thế, xoay người chạy trở về, chỉ chốc lát sau, gã cầm một cái đệm giường nhỏ đi ra, quấn ở trên người Nhiễm Lạc Nhân. Lúc này Nhiễm Mặc Phong mới cõng Nhiễm Lạc Nhân ra khỏi Vô Tam điện, hướng Diên Viên đi đến. Nhiễm Lạc Nhân không chút nào sợ Mặc Phong, mặc cho đối phương lạnh giọng bảo nó câm miệng, nó vẫn cứ kêu “Mặc Phong” , cuối cùng, Nhiễm Mặc Phong cũng không bảo nó câm miệng nữa, mà là cất bước chạy chậm lên.

Nhiễm Mặc Phong cõng Nhiễm Lạc Nhân trên lưng, cũng chẳng tốn chút sức nào. Mắt phải có thể nhìn đến phía trước rất xa, nó chạy càng lúc càng nhanh, làm cho Xích Đồng chạy theo đến chật vật.

Nhiễm Lạc Nhân bị khóa lại trong chăn cái gì cũng nhìn thấy nhưng nó vẫn bảo trì nụ cười, người rõ ràng là so với mình còn nhỏ hơn, nhưng lại ấm áp như vậy, làm cho nó an tâm như vậy. Có Mặc Phong ở đây, nó không cần những người khác, không cần. . . . . . Mẫu phi sau khi có đệ đệ, cũng rất ít ôm nó.

Đột nhiên, Nhiễm Mặc Phong ngừng lại, Nhiễm Lạc Nhân đang nghĩ về mẫu phi cũng phục hồi tinh thần lại. “Mặc Phong?”

Nhiễm Mặc Phong rũ mắt, đem Nhiễm Lạc Nhân hướng về phía trước lấy thế, rồi tiếp tục chạy.

“Mặc Phong?” Vì sao vừa rồi lại dừng lại.

“Câm miệng.” Vì sao nó lại khóc?

“Mặc Phong. . . . . .” Thật muốn cứ được Mặc Phong cõng nó mãi như thế, nó không muốn ở đơn độc một mình.

Nhiễm Mặc Phong vừa mang Nhiễm Lạc Nhân đưa về Diên Viên, thì thái y cũng rất nhanh chạy tới. Nó vừa ngồi xuống trong chốc lát, thì hoàng hậu nương nương mang theo thái tử cùng nữ nhi, Trương phi mang theo Nhị hoàng tử, Triệu phi mang theo tứ Hoàng Tử, và Nghiên phi đã có thai hai tháng mang theo nữ nhi đi tới Diên Viên. Các nàng là biết được Nhiễm Lạc Nhân phát bệnh nên đặc biệt tới thăm nó, Nghiên phi ngồi ở bên giường một bên cảm kích Nhiễm Mặc Phong, một bên rơi lệ tự trách.

Thái tử không giống như dĩ vãng nhìn Nhiễm Mặc Phong căm hận, mà là không để ý tới, không buồn hé răng, rõ ràng là bị bức tới đây. Hai vị công chúa tránh ở trong một góc tối, trên mặt là nụ cười cứng ngắc. Tứ hoàng Tử Nhiễm Lạc Nghĩa tò mò, đứng ở bên người Nhiễm Mặc Phong hỏi đông hỏi tây. Chỉ có Nhị hoàng tử Nhiễm Lạc Tín đứng ở một bên lo lắng nhìn Nhiễm Lạc Nhân đang phát sốt, và thỉnh thoảng hỏi Nhiễm Mặc Phong vài câu xem vết thương của nó đã tốt hơn chưa.

Nhiễm Mặc Phong đối với các câu hỏi cùng quan tâm của mọi người đều lấy lặng yên mà chống đỡ, nó cứ đứng ở đầu giường giương mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Lạc Nhân nằm ở trên giường.

“Mặc Phong, khụ khụ. . . . . . đệ trở về đi.” Nhiễm Lạc Nhân nằm ở trên giường, hữu khí vô lực nói, “Đừng, đừng để cho hoàng thúc, chờ sốt ruột.”

Ánh mắt của Nhiễm Mặc Phong khẽ động, phụ vương?

“Lạc Nhân, nằm yên đi con, đừng nói chuyện nữa.” Nghiên phi lau nước mắt, đấp kín góc chăn lại cho con, nhìn Nhiễm Mặc Phong nói, “Mặc Phong, cám ơn con đã đưa Nhân Nhi về. Nhân Nhi không hiểu chuyện, nên luôn gây phiền phức cho con.” Nghiên phi vừa nói vừa khóc lên.

“Muội muội, muội đang có thai, không thể khóc.” Hoàng hậu Ngũ thị mở miệng, trong mắt hiện lên cô đơn. Trương phi cùng Triệu phi cũng vội vàng lên tiếng khuyên nàng.

Nghiên phi thương tâm nói: “Đều là lỗi của muội, là muội không thể cho Nhân Nhi một thân mình khỏe mạnh, làm cho nó vừa sinh ra đã mang bênh . . . Đều là do muội . . . .”

Thái tử Nhiễm Lạc Thành không kiên nhẫn mà liếc nhìn Nhiễm Mặc Phong một cái, tiếp theo hắn quay đầu nhìn ra ngoài phòng, không thèm quan tâm đến cái gì nữa.

Nhiễm Lạc Tín tiến lên trước, nói: “Mẫu phi, có con ở đây, con sẽ chiếu cố Tam đệ.”

Nghiên phi ôm chầm lấy Nhiễm Lạc Tín, yêu thương bế hắn lên.

“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân lộ ra lo lắng, “Hoàng thúc, đợi lâu sẽ nổi nóng, rồi thúc, thúc sẽ giận huynh.”

Mặt Nhiễm Mặc Phong không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm nó, cũng không giải thích phụ vương không có ở Vô Tam điện. Lúc này Xích Đồng hiểu được ý nó, liền mở miệng nói: “Chủ tử, ngài trở về đi, điện hạ ở đây đã có nô tài cùng Xích Đan a.”

Nhiễm Mặc Phong nhìn nhìn Nhiễm Lạc Nhân, lại nhìn nhìn Xích Đồng cùng Xích Đan, trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người rời đi. Nhiễm Lạc Nhân rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra, than thở: “Hy vọng hoàng thúc, khụ khụ khụ. . . . . . không cần chê mình, hay, hay, khụ khụ, hay gây phiền phức cho Mặc Phong a.”

“Hoàng thúc cùng Mặc Phong muốn xuất cung sao?” Nhiễm Lạc Tín tò mò hỏi, Nhiễm Lạc Nhân đang nghĩ xem nên nói thế nào, thì đã nghe Xích Đan nhỏ giọng nói: “Đêm qua chủ tử không được khỏe, cho nên hôm nay Vương gia không cho chủ tử ra khỏi phòng.”

“Vừa rồi Vương gia phái người truyền lời lại, nói lập tức sẽ trở về, bảo chủ tử phải nằm yên trên giường, cho nên điện hạ mới thúc giục chủ tử mau trở về, sợ Vương gia trách tội.” Xích Đồng lưu loát tiếp lời.

“Nguyên lai là như vậy. . . . . .” Nhiễm Lạc Tín gật gật đầu, lại lo lắng hỏi, “Mặc Phong xảy ra chuyện gì vậy? Ta nghe nói mắt của đệ ấy bị đau.”

“Đã không sao rồi. Quân Vệ đả thương mắt của chủ tử, cho nên thỉnh thoảng mắt của chủ tử bị đau.” Vẫn là Xích Đồng, khẩu khí vững vàng, tựa hồ mọi việc đều là sự thật.

“Mẫu phi, con mệt.” Uống dược xong, Nhiễm Lạc Nhân dụi dụi mắt, thấy nó mệt mỏi, những người khác cũng không ở lại nữa, dặn dò nó phải cố gắng nghỉ ngơi, sau đó rời đi, Nghiên phi ngồi với nó trong chốt lát, rồi cũng mang nữ nhi đi khỏi.

Chờ sau khi tất cả mọi người đi rồi, Nhiễm Lạc Nhân đang ngủ say liền tỉnh lại, lãnh đạm mà nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt.

“Điện hạ.” Xích Đồng cùng Xích Đan lo lắng nhìn nó.

‘Khấu khấu.’ Cửa sổ truyền đến tiếng vang cực nhẹ, Nhiễm Lạc Nhân kích động mà ngồi dậy. Xích Đan chạy tới mở cửa sổ ra, dĩ nhiên là Nhiễm Mặc Phong đã rời đi.

Nó nhảy vào phòng, đóng cửa sổ lại, rồi cởi ngoại sam mang đầy hàn khí ra, đi đến bên giường, leo lên giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play