“Diệp Ảnh, ngươi trúng tà rồi hả?” Gọi liền mấy tiếng mà không đáp, bàn tay nho nhỏ của ‘tiểu mĩ nữ’ khoác lên bờ vai của Diệp Ảnh, ghé vào tai hắn hét to một tiếng.

Tiếng rống to này quả thật có tác dụng, Diệp Ảnh đang ngây người phục hồi lại tinh thần, ồ? Cái giọng này rất là quen, hình như là… a, không thể nào! Trên dưới dò xét tiểu mĩ nữ đang gần ngay trước mắt lần nữa, đột nhiên trợn to hai mắt, miệng há to đến nỗi bỏ lọt mấy quả trứng vào, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi… lão đại… người là lão đại?”

“Đương nhiên là ta, chứ không thì ngươi nghĩ là ai? Thế nào, có đẹp không?” Nói xong, Khuynh Cuồng lui về phía sau một bước, xoay một vòng, bày ra một tư thế cực kỳ xinh đẹp, ném ra ánh mắt quyến rũ, giọng dịu dàng hỏi.

Diệp Ảnh lập tức bị điện giật, nói như mất hồn: “Rất đẹp, rất đẹp…” Trời ạ! Dưới trần đời này lại có người có linh khí bức người như thế, khi mặc đồ nam, phong thần tuấn lãng, khi mặc đồ nữ, kiều mị không xương, một cái nhăn mày một nụ cười rung động lòng người, tươi mát trang nhã, không tô son trát phấn mà nhan sắc như ánh bình minh… Nàng mới chỉ là đứa nhỏ chín tuổi thôi, đã mị hoặc lòng người như thế, đến khi trưởng thành rồi thì sẽ thế nào? May mắn nàng là con trai! Nếu không tuyệt đối là “kẻ gây họa”! Đúng! Nàng là con trai! Thế nào mà…

“Lão đại, người… sao người lại mặc quần áo của bé gái?” Thần chí của Diệp Ảnh bây giờ mới chính thức tỉnh táo lại, nghi hoặc mà kinh ngạc hỏi một tiếng, rút cục hắn cũng đã nhận ra là thấy lạ ở chỗ nào.

“Người ta vốn là con gái mà!” Khuynh Cuồng nói như đương nhiên vậy, đã coi hắn như người của mình, nàng liền không muốn che dấu chuyện mình là con gái với hắn, nàng tin tưởng hắn, cho dù biết rõ cái bí mật động trời này cũng sẽ không nói ra.

“ẦM” giống như bầu trời đang nắng đột nhiên có sấm sét kéo tới không hề báo trước , nổ cho Diệp Ảnh lung lay sắp đổ, không thể tin được mà há hốc miệng, trực tiếp hóa đá: lão đại là con gái? Tam hoàng tử được hoàng đế Long Vân sủng ái nhất là… là con gái? Làm sao có thể thế được, một người văn võ song toàn, cuồng ngạo tài trí che thiên hạ lại là một cô gái? Điều này… điều này thật sự là không thể tưởng tượng được, nàng thật sự là nữ, nàng thế mà lại là nữ, nữ, nữ, ….

Kinh ngạc, khiếp sợ, kinh hỉ… đủ lại cảm xúc lập tức phun trào, chiếm lấy tim hắn, nhưng mà cuối cùng chỉ hóa thành kiên định, bất kể nàng là nam hay là nữ, hắn chỉ biết là, nàng là lão đại của hắn, là thần trong mắt trong lòng của hắn, là chủ tử hắn thề sống chết bảo vệ cả đời.

“Lão đại, người muốn mặc như thế này đi ra ngoài?” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diệp Ảnh lại khôi phục như thường, nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ lão đại không sợ thân phận bị vạch trần?

Không tệ, khả năng tiếp nhận rất mạnh, Khuynh Cuồng thỏa mãn gật đầu, cười giả dối nói: “A, cao thủ bảy nước đã xuất phát tiến về Huyễn Viêm lâu trước rồi, trò hay này, sao ta có thể bỏ qua được, nhưng mà, tam hoàng tử Long Lân vì ‘chấn kinh’ mà ‘nằm trên giường không dậy nổi’, đây là chuyện mà mọi người đều biết, cho nên, ta đổi quần áo, tốt rồi, ta đi nha.”

Thấy Diệp Ảnh muốn đi theo, Khuynh Cuồng khẽ cười nói: “Ngươi cũng không cần đi theo, thông báo với người kia, khiến hắn thừa dịp hỗn loạn mà ra hội họp với ngươi, đến đêm chờ ta ở đỉnh Hoàng Lĩnh.”

“Vâng” Nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn Khuynh Cuồng nhanh chóng biến mất khỏi gian phòng, mới mạnh mẽ ôm chặt vùng ngực đang kinh hoảng không thôi, vì sự thật nàng là thân nhi nữ, cũng vì nàng không hề giữ lại mà cho hắn biết cái bí mật đủ để đưa tới họa sát thân này, phần đối xử thật tình này, làm cho trái tim của hắn vốn vì nàng mà trở nên ấm áp lại càng nóng bỏng như lửa.

Trong rừng rậm ngoại ô thành Nguyên Đô, Khuynh Cuồng nghiêng người ngồi trên đại thụ lớn che trời, bên khóe miệng giắt nụ cười cuồng tứ theo thói quen, nhìn hồ nước bên cạnh, cao thủ của bảy nước đang theo sự dẫn dắt của chủ tử mà nhao nhao nhảy vào hồ, nhanh chóng biến mất không tung tích.

Một lát sau, Khuynh Cuồng mới dùng khăn trắng che mặt, thả người nhảy vào hồ theo, lần này nàng tiến vào từ tầng một, hoàn toàn trong dự liệu của nàng, ba tầng đầu thi thể hắc y nhân nằm đầy đất, bắt đầu từ tầng thứ tư, trong đống thi thể của hắc y nhân cũng có thi thể của cao thủ bảy nước, máu chảy đầy đất, thi thể la liệt khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình, toàn cảnh là đống bừa bộn cho thấy trận đấu vừa xảy ra ác liệt thế nào, mà đối với tất cả những thứ này, Khuynh Cuồng vẫn luôn mang nụ cười ngông cuồng, dạo chơi trong đó, người không biết còn tưởng nàng đang ngắm cảnh đẹp cỡ nào cơ!

Cho tới tầng thứ sáu, khuôn mặt tươi cười ngông cuồng mới có chút thay đổi, nhìn thi thể phủ kín nền như trước, Khuynh Cuồng hơi nhíu mày, cảm thấy có cái gì đó hơi lạ, cho đến tầng thứ bảy, ẩn vào bóng tối, nhìn hoàng tử vương gia bảy nước vây công hắc y cao thủ còn dư lại của Huyễn Viêm Lâu, mới giật mình nhận ra chỗ nào không đúng.

Quá dễ dàng, lần vây công này thắng quá dễ dàng, chiếu theo như đêm trước nàng dò xét Huyễn Viêm Lâu cho thấy, cao thủ ở đây nhiều như mây, là ngọa hổ tàng long, từ sự kiện thích khách trên đại điện Thiên Nguyên cũng có thể nhìn ra, sát thủ trong lâu không chỉ có cao thủ nội tu đẳng cấp cao, hơn nữa chú trọng hơn là ngoại tu, kỹ năng giết người, sát thủ tuyệt đỉnh như thế, há lại dễ dàng bị giết như vậy, cho dù là đánh lén, cũng không có khả năng nhanh như thế mà đã đánh tới tầng thứ bảy.

Thế nhưng mà, sự thật bày ở ngay trước mắt, hóa ra nỗi hoang mang lóe lên trong lòng nàng suốt sáu tầng qua là ở đây, theo hiểu biết về thực lực hai bên của nàng, từ tầng năm trở đi, bảy nước có lẽ sẽ tổn thương trầm trọng, tuy nhiên lại chỉ rải rác có mấy cái thi thể cao thủ bảy nước, sáu tầng đều y như thế, vậy thì không được bình thường, trong những người từ bảy nước tới, cao thủ cao nhất chính là đại nội cao thủ nước Sở Vân mới vừa tới Nguyên Đô, chẳng qua cũng chỉ là một cao thủ cấp 6, còn lại đều là cấp 3, cấp 4, cấp 5, vốn nàng còn đang muốn âm thầm tương trợ, nhưng mà không cần, một đường thuận lợi mà đánh đến tầng bảy.

Nhìn lại, những người được gọi là cao thủ cấp 7 đối kháng với cao thủ 7 nước này, hừ, ngoại trừ cái người cụt tay tầng chủ tầng 7 kia là cấp 7, những hắc y khác phần lớn đều là cao thủ cấp 3, 4, ngay cả cái cao thủ cấp 6 cũng không có, chẳng trách lại liên tiếp bại trận lui về sau, có thể suy ra được, những sát thủ tại tầng 5, 6 kia nhất định chỉ là vài cái cao thủ cấp thấp, nhưng, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có thể như vậy?

Trong lúc Khuynh Cuồng còn đang suy tư, cao thủ 7 nước đã đem cao thủ còn lại của Huyễn Viêm Lâu giết hết không còn mảnh giáp, tuy là các quốc gia cũng chết rất nhiều cao thủ, tổng thể mà nói thì vẫn là thu hoạch toàn thắng, tiếng hoan hô vang khắp Huyễn Viêm Lâu, lại không có ai phát hiện một bóng trắng trong nháy mắt nhẹ nhàng đi đến, nhẹ nhàng rời đi.

Ra khỏi rừng rậm, Khuynh Cuồng vừa cúi đầu làm rõ cảm giác quái dị luôn hiện ra trong lòng, vừa vô thức mà đi thẳng về phía trước.

Sát thủ cao cấp của Huyễn Viêm Lâu đã đi đâu rồi? Vì sao sát thủ cấp thấp lại lên tầng cao hơn, hơn nữa, chuyện bảy nước vây công Huyễn Viêm lâu lớn như vậy, thủ lĩnh kia lại chẳng xuất hiện, điều này cũng quá lạ kì đi.

Huyễn Viêm Lâu cứ như vậy mà bị diệt đi? Không, không đúng, thực lực thật sự của Huyễn Viêm Lâu vẫn còn, chỉ là bị di chuyển đi rồi, có lẽ nên nói, Huyễn Viêm Lâu đã sớm biết được chuyện bảy nước sắp sửa vây công, nên trước đó đem sát thủ cao cấp rút đi, thế nhưng, nếu như thế, sao bọn chúng không rút lui hết luôn, mà lại đệ lại nhiều sát thủ như thế, hi sinh vô ích, hơn nữa từ đó, trong mắt thế nhân, hiện giờ Huyễn Viêm Lâu đã bị bảy nước tiêu diệt, không tồn tại nữa, điều này có gì tốt cho chúng? Không hay không biết đi đến một cánh rừng trúc, Khuynh Cuồng nghiêng người dựa vào một gốc trúc xanh, nhắm hai mắt, phần lớn tâm tư đặt trên chuyện Huyễn Viêm Lâu, còn không biết nguy hiểm đang đến gần nàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play