“Ai ở chỗ đó?” Vân Huyền Thiên bước nhanh tới, vừa nhấc khăn trải bàn lên, vừa quát to.

“Á! Đừng giết ta!” Chiếc khăn bàn bị nhấc lên cùng lúc với tiếng hét cầu xin như tiếng heo bị chọc tiết vang ra từ dưới bàn.

Tất cả mọi người cúi người nhìn, thân thể nho nhỏ của ai đó cuộn lại dưới bàn, hai tay ôm đầu, run rẩy như lá thu đang rơi.

Khinh miệt, khinh thường, cười lạnh, sủng nịch… Đủ loại ánh mắt tập trung cùng nhau, bắn về phía bóng dáng đang không ngừng run rẩy kia.

“Hoàng tử Khuynh Cuồng, đã an toàn rồi, mời ra đây đi.” Nguyệt Quân Phong cười cười đầy sủng nịch, dịu dàng dỗ dành.

Khuynh Cuồng chậm rãi lộ ra đôi mắt ngập nước như đôi mắt nai con đang bị hoảng sợ, chớp chớp vài cái, nháy cho tất cả mọi người ở đây rung tim, thình thịch thình thịch mà đập không ngừng, thật sự là ai thấy cũng thương!

“Nhị hoàng huynh, giết… giết người… đệ sợ sợ…” Khuynh Cuồng chậm chạp bò ra, ôm chặt lấy cánh tay Khuynh Đình, một đống nước mũi, một đống nước mắt khóc chảy ra “ào ào ào”, hoàn toàn mang dáng vẻ hèn nhát.

Khuynh Đình căm ghét nhìn Khuynh Cuồng đang bôi nước mắt nước mũi lên người hắn, trên mặt lại mang vẻ như một đại ca ca trong nhà dịu dàng an ủi nàng.

Vân Huyền Thiên đột nhiên lắc đầu, hai tay khoanh trước ngực, cười đùa cợt: “Ngươi thật nhát gan, ngươi không thấy mất mặt à?” Nhìn dáng vẻ nhỏ bé bất lực của nàng, lại khiến hắn có cảm giác muốn ôm vào lòng mà an ủi, thật sự rất muốn… trời ạ, Vân Huyền Thiên, ngươi đang nghĩ cái quái gì thế?

“Ngươi mới là người… Người nhát gan, ta…” Khuynh Cuồng bĩu môi, vênh mặt lên, cái vẻ mặt rõ ràng là sợ chết khiếp, rồi lại không muốn bị xem thường phản bác lại Vân Huyền Thiên, khóe mắt lướt qua đám thi thể đầy trên mặt đất, đột nhiên hét to: “Á! Chết người rồi…” Sau đó hoa hoa lệ lệ mà bất tỉnh.

“Mau gọi thái y.” Nguyệt Vân Phong luôn hướng đến hình tượng ôn nhuận (ôn hòa hiền hậu) hiếm khi có sắc mặt cau có như thế, gầm lên với cha con Thiên Nguyên hoàng đế đang trốn sau ghế rồng.

Hoàng đế Thiên Nguyên đã bị dọa cho nhũn cả chân ra từ lâu, giờ lại thấy ánh mắt hung dữ của hoàng tử vương gia các nước, càng giống như Khuynh Cuồng ‘giống nhau’ hoa lệ ngất xỉu, còn lại thái tử vừa chạy vừa bò mà lao ra đại điện, vừa hô to lên: “Đến… người đâu đến, truyền thái y”.

Trong phòng trong dịch quán Long Uyển, Khuynh Cuồng nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, khi thái y của Thiên Nguyên sắp chạm vào tay nàng bắt mạch, đột nhiên mở to hai mắt, quát to một tiếng: “Giết người!…” Sau đó một nắm đấm bay thẳng tới mặt thái y, đánh cho thái y ngất xỉu luôn.

“Tam hoàng đệ, đệ tỉnh lại là tốt rồi, huynh còn có việc phải đi xử lí, đi ra ngoài trước, đệ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Khuynh Đình vung tay cho người khiêng thái y đi, nhàn nhạt nói với Khuynh Cuồng vẫn còn đang ôm chăn run sợ, quay người đi luôn, không có chút xíu lo lắng giống như khi ở trước mặt người khác, khi sắp bước ra khỏi cửa phòng, lại trầm giọng nói: “Bảo vệ tam hoàng tử cho tốt.” Những lời này là nói với DIệp Ảnh vẫn còn ở trong phòng.

Chờ Khuynh Đình vừa đi xong, đôi mắt mang theo kinh hoàng của Khuynh Cuồng biến đổi, ẩn chứa thật nhiều niềm vui, nhảy xuống giường, nhìn nhìn cửa phòng, sờ lên cằm, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Ảnh ở một bên nhìn Khuynh Cuồng gần như lập tức thay đổi thành một người khác, thật sự không thể không bội phục khả năng diễn kịch của nàng, nghĩ nghĩ, tiến đến hỏi: “Chủ… Lão đại… Hiện tại các quốc gia đều hoài nghi thích khách là do hoàng đế của Thiên Nguyên sắp đặt ra, người nghĩ sao?” Do yêu cầu cật lực từ Khuynh Cuồng, cuối cùng hắn đành đổi gọi “chủ tử” thành “lão đại” tuy rằng rất khó hiểu vì sao phải gọi là “lão đại” nhưng như chính hắn đã nói, bất kể nàng nói gì, hắn chỉ cần tin tưởng nàng là được rồi.

“Vương triều Thiên Nguyên từ hoàng đế, cho tới đủ loại quan lại, không ai có cái năng lực một tay trù tính cái tổ chức thần bí quỷ dị Huyễn Viêm Lâu kia.” Khuynh Cuồng cười cười, nói chắc chắn.

“Vậy đó là nước nào chứ?” Nhíu nhíu mày, Diệp Ảnh hỏi, cố gắng lục lại trong đầu xem có manh mối gì về Huyễn Viêm lâu không, kết quả là chẳng thu được gì.

“Sẽ là…” Khuynh Cuồng đưa ngón trỏ lên môi, nói chậm rãi, Diệp Ảnh duỗi dài cổ chờ đáp án, Khuynh Cuồng lại giang tay ra, nói: “Ta cũng không biết.”

“Ah…” Diệp Ảnh kinh ngạc mà “ah” một tiếng, cái vẻ “người mà cũng có lúc không biết gì?”

Dáng vẻ của hắn chọc cho Khuynh Cuồng nở nụ cười, cười ha ha, nói: “Diệp Ảnh, ngươi coi ta là thần chắc, có rất nhiều chuyện, thật ra ta nghĩ mãi cũng không hiểu.” Chắp tay, đi đến trước bàn, móc từ trong ngực ra bản đồ phân bố cơ quan của Huyễn Viêm lâu, vừa gõ mặt bàn vừa nói: “Ví dụ như, thế lực sau Huyễn Viêm Lâu lớn cỡ nào, đến cùng thì nó cất giấu bí mật gì, vị thủ lĩnh mà lâu chủ nói tới là ai?” Còn có tai họa sẽ xảy ra theo lời của lão già kia, lại có quan hệ gì với Huyễn Viêm lâu?

Nhìn dáng vẻ nhìn bản đồ mà suy nghĩ sâu xa của đối phương, Diệp Ảnh không sao tin được, đây lại là một đứa nhỏ chín tuổi, sự cơ trí này, khí thế này, cao cao hơn người, trong suy nghĩ của hắn, nàng là thần, thần của hắn.

“Bộp” Khuynh Cuồng gõ mạnh vào bàn một cái, ngẩng đầu lên, cười gian gian: “Diệp Ảnh, chiếu theo bản đồ này vẽ lại bảy phần thôi, rồi âm thầm đưa đến tay bảy vị nguyên thủ quốc gia, tin tưởng rằng họ sẽ có hứng thú biết đến cái Huyễn Viêm Lâu.” Cao thủ bảy nước vây công Huyễn Viêm Lâu, nhất định sẽ rất thú vị, từ đó, có lẽ còn có thể dẫn dụ được người đứng phía sau ra mặt, cho dù không thể, nhổ tận gốc Huyễn Viêm Lâu, cũng có thể dò xét phản ứng của bảy nước thế nào, nhất cử lưỡng tiện.

Sau phút sững sờ, Diệp Ảnh nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận lại, nhẹ gật đầu, tuyệt, chiêu này quả thật tuyệt, từ đó, Huyễn Viêm Lâu hết thần bí, huống chi cao thủ bảy nước liên thủ, dù Huyễn Viêm Lâu có lợi hại thế nào cũng không đỡ nổi.

Một cái yến hội đoan ngọ bảy nước tụ hội đang tốt đẹp vì xuất hiện một đám thích khách mà máu nhiễm đỏ cả đại điện, hoàng tử vương gia các nước đều bị thương, nhao nhao yêu cầu hoàng đế Thiên Nguyên đưa ra giải thích, tam hoàng tử được Long Lân hoàng sủng ái nhất vì bị chấn kinh mà “nằm trên giường không dậy nổi”, chuyện nhanh chóng huyên náo khiến lòng người bàng hoàng, chỉ sợ sáu nước kia không vui một cái cử quân xâm lược, bất kể đó là nước nào, hiện giờ Thiên Nguyên hoàng triều cũng không có khả năng đỡ được.

Mà hoàng đế Thiên Nguyên thì càng bị dọa tới không để ý cái gì là tôn nghiêm của một thánh chủ thiên triều, tự mình đến dịch quán của sáu nước nhận lỗi, run rẩy cam đoan lại lần nữa là cái chuyện thích khách này không có liên quan gì đến hoàng triều Thiên Nguyên, hơn nữa nhất định dốc sức toàn lực tra xét việc này, nhưng chuyện ám sát xảy ra ở hoàng cung là sự thật, thích khách vũ nữ là Thiên Nguyên sắp xếp là sự thật, thích khách chỉ nhằm vào sáu nước khác là sự thật, hoàng đế Thiên Nguyên cơ bản là hết đường mà chối cãi.Ngay khi dân chúng Thiên Nguyên đều cho rằng chiến loạn chắc chắn sẽ xảy ra, sáu nước đột nhiên không ép sát triều đình nữa, mà hoàng triều Thiên Nguyên lại phái cao thủ đại nội tụ tập ở dịch quán, lời đồn nhanh chóng bay ra tứ phía.

Bên ngoài huyên náo long trời lở đất, mà Khuynh Cuồng vốn nên “nằm trên giường không dậy nổi” cũng không ngoan ngoãn nằm trên giường nữa, Diệp Ảnh đang muốn báo cáo với Khuynh Cuồng thì nghi hoặc người đi đâu mất rồi, thì sau bình phong phát ra tiếng “lách cách” một hồi, rồi một vị tiểu mĩ nhân mặc quần lụa mỏng trắng nõn đi ra, đó là một tiểu mĩ nữ như thế nào?

Gương mặt như trăng rằm trung thu, vẻ đẹp như bông hoa nở rộ trong sáng sớm mùa xuân, tóc như đao cắt, lông mày như mực vẽ, mặt như cánh đào, mắt như nước mùa thu, toàn thân linh khí tuyệt thế vô song, nhất là một bộ áo thúy yên màu trắng, lại hợp với nàng đến vậy , thoạt nhìn giống như là tiên tử rơi nhầm xuống nhân gian, không nhiễm khói lửa nhân gian, một thiếu nữ chung linh dục tú cực đẹp!

Thấy Diệp Ảnh ngây ngẩn cả người, vị tiểu mĩ nữ kia gọi hắn mấy lần, đều không nghe thấy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: đẹp quá đi thôi! Tiểu mĩ nữ này là ai? Sao lại ở trong phòng lão đại? Chẳng lẽ là lão đại kim ốc tàng kiều?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play